Lục Trần kinh hãi nhìn kỹ lại thì thấy sâu trong đáy nước có một gợn nước đặc hơn so với xung quanh, tạo thành một quả bóng nước hình tròn lơ lửng bất động. Ở giữa quả bóng nước trong suốt ấy là một ngọn lửa đen đang cháy lặng lẽ.
Lục Trần lặng nhìn đốm lửa, rồi chợt cười khổ. Chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy quen thuộc đến lạ. Lúc này, toàn thân hắn mệt mỏi, yếu ớt vô cùng. Hắn từ từ lui về sau mấy bước, sau đó ngã xuống đất.
Sau một hồi thở dốc, hắn ngồi khoanh chân lại, dùng thần niệm, nhìn lại dòng nước sinh mệnh thần kì kia đã ngấm vào. Vết thương đáng sợ ở nơi đan điền khí hải của hắn đã khỏi rồi. Thoạt nhìn thấy trống không, giống như chưa có điều gì từng xảy ra ở đây.
Tất cả trở lại như ban đầu.
Lục Trần ngồi im lặng. Một lát sau, đột nhiên trong đan điền khí hải của hắn có một luồng khí dâng lên. Ngay sau đó, giống như kì tích, một Ngũ Hành thần bàn hoàn toàn mới gần như nguyên vẹn không tổn hao gì dần dần hiện lên.
Trên mặt Lục Trần xẹt tua một vẻ mừng rỡ không thể tin được. Hắn ngẩn cả người, trên Ngũ Hành thần bàn kia, tất cả mọi thứ tựa như đứa trẻ mới sinh, không có gì cả. Không hề tương xứng với thiên tư nổi bật của hắn năm đó.
Ngũ Hành thần bàn lúc này khắp nơi đều trơ trụi. Chỉ có Thổ hệ ở giữa là có một thần trụ vàng mang màu xanh nhàn nhạt, nhưng cũng chỉ cao có một tấc, đứng trơ trọi giữa thần bàn.
Đây là loại người có thiên tư kém cỏi nhất trong những người tu đạo, căn cốt tu đạo thuộc hạng yếu nhất rồi.
Lục Trần trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu cười khổ nhưng cũng không quá thất vọng. Nhưng lúc hắn đang chuẩn bị rời đi, Ngũ Hành thần bàn lại rung lên mãnh liệt, rồi bất chợt lật lại, hoàn toàn lộ ra trước mắt.
Vẻ mặt Lục Trần đơ ra trong giây lát.
Mặt còn lại của Ngũ Hành thần bàn là mặt chưa bao giờ được biết đến. Nhưng lại hoàn toàn không có gì cả, ngoại trừ một mảng đen thẫm. Ở giữa thần bàn màu đen quỷ dị này có một ngọn lửa màu đen nho nhỏ đang cháy lặng lẽ.
Giống như ác ma đang hướng về phía Lục Trần từ từ nhe răng nở ra nụ cười đầy ác ý.
******************
“Hôm nay đúng là gặp quỷ rồi!”
Một tiếng chửi từ trong tửu quán nhỏ truyền ra. Lão Mã cởi phăng chiếc áo, trên người chỉ còn mỗi một chiếc quần chẽn, để lộ ra chỗ thịt mỡ trắng phớ, cứ để như vậy mà ngồi trong tửu quán. Tay hắn cầm một chiếc khăn, cứ liên tục lau mồ hôi đang chảy ra không ngừng trên mặt. Miệng hắn vẫn lầu bầu liên tục.
Lục Trần ngồi đối diện hắn có vẻ buồn bã, liếc lão Mã một cái rồi nhíu mày, vẻ mặt chán ghét nói: “Ngươi làm ăn như vậy à? Ban ngày ban mặt lại ăn mặc như thế này thì liệu còn ai dám đến đây uống rượu nữa?”
Lão Mã hừ một tiếng, nói: “Trời nóng kinh khủng thế này. Đến cả ve sầu cũng bị nướng chín hết rồi. Ai còn tâm trạng đâu mà đến uống rượu?”
Lục Trần không đồng ý cũng chẳng bác bỏ. Hắn chỉ nhìn chén rượu trước mặt.
Từ khi vào hè tới giờ, thời tiết hôm nay có vẻ hơi kì quái. So với những năm trước thì nóng hơn rất nhiều. Những người già trong thôn nói, ba mươi năm qua chưa từng thấy mùa hè nào nóng như năm nay. Thiên địa có biến, chắc lại sắp có chuyện xảy ra rồi. Đó là những lời nói giả thần giả quỷ của những người già. Rõ ràng là lời hoàn toàn vô căn cứ không ai tin. Với lại, quả thực ngoài cái nóng hơn mọi năm thì cũng không có điều gì khác thường.
Lục Trần ngáp một cái, lưng dựa vào tường, mắt lim dim, có vẻ buồn ngủ.
Lão Mã lại lau mồ hôi, rồi lại nhìn Lục Trần đầy thèm muốn. Trời nóng như vậy mà rõ ràng hắn cũng chẳng đổ ra giọt mồ hôi nào. Một lát sau, lão Mã nhíu mày, tiến lại gần Lục Trần.
Lục Trần lập tức mở mắt, nói: “Người làm gì vậy?”
Lão Mã nhìn hắn một lúc rồi thấp giọng nói: “Tiểu tử, ta cảm thấy hình như ngươi rất yếu. Không phải là chuyện nam nữ hơi quá độ đó chứ? Nghe ta khuyên một câu này, tuổi còn trẻ thì nên giữ gìn sức khỏe, không nên coi thường...”
Lời còn chưa dứt, lão Mã đã nhảy lùi lại một bước. Sự nhanh nhẹn trái ngược với thân hình đã giúp hắn tránh được một cú đá dưới gầm bàn. Hắn cười nói: “Đừng nóng, đừng nóng. Ngươi như vậy là không tốt nha!”
“Tốt cái đầu ngươi!” Lục Trần tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Lão Mã cười hì hì, lấy khăn lau mặt rồi lại ngồi xuống, thuận miệng nói: “Nói đến đây, ta thấy gần đây ngươi không đi tìm Đinh Đang sao?”
Lục Trần cười lạnh, nói: “Lão tử chơi chán rồi, không muốn chơi nữa, không được sao?”
“Được chứ, được chứ!” Lão Mã thoáng nhếch mép cười đểu rồi ngẩng đầu nhìn mặt trời ngoài cửa. Vẻ mặt hắn lại như đưa đám, lẩm bẩm nói: “Trời sao lại nóng quá vậy?”
Lục Trần uống một ngụm rượu, trầm mặc một lát rồi bỗng nói: “Đúng rồi, tên Lý Quý được Thiên Thu Môn thu làm môn hạ vài ngày trước gần đây thế nào rồi?”
Lão Mã hừ một tiếng, nói: “Ta không phải việc gì cũng nghe ngóng. Chuyện trong môn phái tu chân của họ thì liên quan gì tới cái thôn này?”
Lục Trần thoáng cười nhìn lão Mã. Lão Mã nhếch miệng, sau đó thản nhiên nói: “Cái tên đó thiên tư quả là rất tốt. Nghe nói mới nhập môn đã rất nhanh lấy được lòng của một vị trưởng lão của Thiên Thu Môn. Sắp được nhận làm đệ tử. Tiền đồ sau này rất sáng sủa đấy.”
Lục Trần gật đầu nói: “Nghe có vẻ rất tốt nhỉ.”
Lão Mã nói: “Chim sẻ hóa phượng hoàng rồi nha.”
Lục Trần thoáng nghĩ ngợi, nói: “Ngươi nói rất phải.”
※※※
“Ầm!”
Bỗng có một tiếng nổ lớn giống như sấm sét giữa trời quang bên ngoài tửu quán. Nghe lại giống như từ trên không trung truyền xuống thôn. Lục Trần và lão Mã đều kinh hãi, liếc nhìn nhau rồi đứng lên cùng chạy ra ngoài.
Cùng lúc bọn hắn chạy ra ngoài, rất nhiều người cũng đã nhao nhao từ trong nhà chạy ra. Rõ ràng là tất cả đều bị tiếng nổ đột ngột này làm cho kinh động.
Lúc này, mọi người trong Thanh Thủy Đường thôn đều ngẩng đầu nhìn lên.
Trên bầu trời quang đãng không một gợn mây, mặt trời chói chang, nóng như thiêu đốt. Chưa nói là nếu sét đánh thì thường phải thấy mây đen che kín, đây ngay cả mây trắng cũng không thấy một gợn.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?