Thiên Ảnh

Chương 13: Chương 13: Mộc động thần bí




Nhánh cỏ phản chiếu trong cặp mắt đã bị hắc hỏa chiếm lĩnh. Lục Trần rên nhẹ một tiếng, sau đó bước nhanh tới chiếc giường gỗ duy nhất ở trong căn phòng này, nằm lên.

Giường gỗ nhìn có vẻ rất đơn sơ, nhưng lại bằng phẳng mười phần, bên trên còn được phủ một tầng chăn đệm. Không rõ Lục Trần ấn vào nơi nào trên giường mà chỉ nghe cách một tiếng, ván giường lật lại đem cả người Lục Trần lộn xuống bên dưới. Cả căn phòng thoáng chốc đã trở nên im lìm không một tiếng động.

Khi thân hình vẫn còn lật giữa không trung, Lục Trần đã bị hắc hỏa thiêu đốt đến thống khổ muôn phần, hắn nhịn không được gầm nhẹ một tiếng. Đến lúc trước mắt chỉ còn lại bóng tối, thân thể vẫn còn không ngừng rơi xuống phía dưới, thì hắn đột nhiên nâng tay phải đánh mạnh lên trên ngực của mình.

Không có thanh âm, không có tiếng động, bóng đêm dường như không chút biến động, nhưng thân ảnh bị hắc hỏa thiêu đốt đang rơi xuống kia lại đột nhiên biến mất.

Cứ như vậy mà lăng không tiêu thất!

Một khắc sau, trước mắt Lục Trần hiện lên màn sáng mờ ảo, tiếp đó hắn ngã phịch xuống mặt đất, phát ra một tiếng kêu đau đớn.

Hắc hỏa vẫn còn đang không ngừng thiêu đốt huyết nhục của Lục Trần khiến thân thể hắn khô nứt ra từng khúc, dường như sắp sửa bị đốt thành một đống tro tàn. Mà giờ phút này, nơi hắn rơi xuống bỗng nhiên trở nên rất thần bí, dù nơi này chỉ rộng có hơn hai trượng, cao cũng chỉ vẻn vẻn hơn một trượng mà thôi.

Bốn phía là những miếng gỗ trầm trọng được hợp thành nhất thể, tràn đầy khí tức cổ xưa. Bên trên chúng có thể nhìn ra những vết lốm đốm loang lổ, tựa như đã trải qua vô số tuế nguyệt, hơn nữa còn có một cỗ khí mờ mịt màu xanh bao phủ ở bề mặt, khiến toàn bộ tường gỗ đều trở nên mơ hồ, giống như một hốc cây cổ thụ thông thường.

Mà trong “hốc cây” chỉ rộng có hai trượng này thì chỉ có một nửa là mặt đất trống, nửa còn lại thì là một vũng nước. Nước ở đó trong vắt mang theo một tia xanh bích, không chút gợn sóng, nhưng nhất thời lại không nhìn rõ sâu cạn, giống như một khối ngọc bích sáng long lanh bình thường. Nhưng mà tựa như lại có một cỗ khí tức sinh cơ vô cùng mãnh liệt và tươi mát từ bên trong cái vũng nước kia xuyên qua đi ra.

Lúc này Lục Trần đã ngã xấp ở trên mặt đất cách vũng nước không xa, lúc này hắn bị hắc hỏa thiêu đốt nên dường như khí lực đứng lên cũng không có. Nhưng hắn nằm trên mặt đất, vẫn gắng sức xoay người một cái, lập tức thân thể chuyển động, nhanh như chớp xoay hai vòng. Chỉ nghe “rầm ào ào” một tiếng, cả thân hình của hắn liền ngã vào trong vũng nước này.

“Hô!”

Đó là một loại âm thanh kỳ dị, đột nhiên truyền đến vào trong lỗ tai, giống như ngăn cách tất cả mọi thứ ở trên đời này, hoặc giống như toàn bộ thiên địa chỉ còn lại chính mình một người. Gợn sóng âm u đung đưa kịch liệt, vô số bong bóng khí lớn nhỏ trong suốt hiện lên ở trước mắt, cảm giác mát lạnh từ bốn phương tám hướng ngay cạnh thân thể mình, đem cảm giác đốt cháy khốc liệt đáng sợ này từ từ ép xuống.

vũng nước sâu hơn so với tưởng tượng không ít, nhưng kích thước thì cũng chỉ như vậy. Thậm chí Lục Trần ở trong nước còn không thể duỗi thẳng thân hình, hắn cứ cuộn người lại giống như một hài tử đang sợ hãi vậy, trốn ở trong cái vũng nước vô cùng yên tĩnh này, mặc cho gợn sóng lưu chuyển rửa sạch thân thể, giống như đôi tay ôn nhu, an ủi vết thương tâm linh chồng chất.

Cho dù là ở trong mặt nước thì hắc hỏa trên người Lục Trần vẫn không có dập tắt, hỏa diễm màu đen vẫn còn đang thiêu đốt, nhưng bị sinh cơ kỳ dị ở trong nước áp chế nên hắc hỏa bắt đầu dần dần tàn lụi, sau đó chậm rãi rút trở về trong da thịt Lục Trần, dần dần biến thành nhỏ yếu, cho đến tận lúc lặng yên không một tiếng động biến mất trên người của hắn.

Sóng nước vây quanh hắn, sau đó dùng tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, những vết thương đáng sợ do hắc hỏa thiêu đốt ở trên người Lục Trần đã bắt đầu nhanh chóng khôi phục nguyên trạng. Rất nhanh, tất cả liền trở nên giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, trừ nam nhân mệt mỏi đến cực điểm kia.

Hắn gắt gao rụt lại thân thể, trốn ở trong vũng nước này, thật lâu cũng không có thò đầu ra. Ở dưới vùng nước yên tĩnh này, đôi môi của hắn dường như là đã khẽ run.

Hắn cắn chặt răng, khuôn mặt hơi vặn vẹo đầy bi ai thống khổ, ở giữa bóng nước như muốn khóc, lại giống như cố kìm nén không phát ra âm thanh.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, từ dưới nước nhìn lên bên trên. Trong mảnh sóng nước nhộn nhạo hào quang, là một cái thế giới mơ hồ không rõ khác, giống như vĩnh viễn đều không thấy rõ ràng, cũng không nhìn thấy được điểm cuối.

Sáng hôm sau.

Đêm trôi qua ngày lại đến, cái ánh sáng vàng ấm của mặt trời mọc một lần nữa lại trở về trong cái thôn yên ắng nhỏ bé này. Giống như trước đây, toàn bộ thôn bừng tỉnh và trở nên náo nhiệt.

Lục Trần ngáp dài đi ra từ nhà cỏ rồi đóng cửa gỗ một cách cẩn thận, sau đó từ trong thôn đi về phía dưới núi.

Lão Dư ngồi dưới gốc cây hòe to lớn với lưỡi câu mà không chút hi vọng câu được cá lớn. Người đến tốp năm tốp ba cất giọng xầm xì, bàn tán chủ yếu là về việc Thiên Thu Môn vài ngày sau sẽ phái người xuống thu trà linh cốc, trong đó còn có đôi lời nói về vụ chém giết ở đầu thôn hôm qua.

Lục Trần nghe xong một lát thì cảm thấy nhàm chán, lại đang cảm thấy đói bụng nên lại đi tới quan rượu nhỏ.

Mặc dù giờ này so với ngày hôm qua muộn hơn một tí. Nhưng lão Mã vẫn còn chưa có ý định buôn bán, quán ăn vẫn còn đang đóng cửa. Bất quá, đối với Lục Trần mà nói đây đương nhiên không phải là vấn đề, hắn đi tới cửa gõ ''Phanh phanh'' hai tiếng rồi lớn tiếng cười nói:

“Lão Mã, mở cửa làm ăn.”

Một lúc lâu sau mới có tiếng bước chân trong phòng vang lên đi tới bên cửa. Két...một tiếng, thân hình mập mạp của lão Mã hiện ra.

Lục Trần cười ha hả vỗ vai lão Mã, nói:

“Đói bụng rồi, nấu ít đồ ăn cho ta nha.”

Nói xong hắn trực tiếp đi qua nhưng sau đó lại nghe được lão Mã ho khan một tiếng.

Ánh mắt Lục Trần ngưng lại, đảo khắp quán thì nhận ra từ sớm đã có một thân ảnh ngồi bên bàn phía trước.

Đó là một lão đầu nhìn qua chừng năm mươi tuổi, tóc hoa râm, trên mặt treo một nụ cười ôn hòa, nhìn thấy Lục Trần thì khẽ gật đầu.

Lão Mã đằng sau lần nữa đóng cửa lại, đem chốt khóa rồi mới đi đến bên cạnh Lục Trần nói nhỏ : “Lưu Tuần Sứ là sáng nay mới đến nơi đây đấy.”

Lục Trần gật đầu, nhìn lão đầu kia cười một cái, xem chừng quan hệ giữa hai người rất quen thuộc. Hắn còn vỗ vai lão đầu, nói: “Lưu lão đầu! Không phải là một năm mới tới một lần sao? Ta nhớ là lần trước lão đến Thanh Thủy Đường thôn cũng chỉ mới có nửa năm ! Như thế nào, có phải là nhớ ta rồi không?”

“Ha ha ha ha. . .” Lưu lão đầu thoạt nhìn ngược lại là thập phần hòa ái, cười đối với Lục Trần nói: “Tiểu Lục ngươi đúng là thích đùa, lần này ta tuân theo lệnh của Tiết đường chủ đến để kiểm tra, thuận tiện cũng tới đây để chào hỏi hai người các ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.