Thiên Ảnh

Chương 31: Chương 31: Một hồi tạo hóa




Mấy chục năm qua, lần đầu tiên Thiên Thu Môn có tiên sư tu đạo có thành tựu vừa ý một thanh niên trong Thanh Thủy Đường thôn. Sau khi người thanh niên trẻ nộp phí lên trên lại thông qua kiểm tra của Giám Tiên Kính. Quả nhiên, pháp nhãn của tiên trưởng Thiên Thu Môn không tệ, nhìn ra người này thiên phú dị bẩm, vì vậy thu nhận làm môn hạ với tư cách đệ tử chân truyền.

Tin tức truyền đến, khiến Thanh Thủy Đường lập tức xôn xao, người người chạy tới chạy lui thông báo.

Bao nhiêu người hâm mộ ghen ghét, mà người thanh niên cực kì may mắn kia, chính là nhân vật làm mưa làm gió trong thôn vài ngày trước đó, vị công tử phong lưu phóng khoáng Lý Quý.

Bái nhập tiên môn trong đời này thật giống như cá chép vượt long môn vậy, từ nay thành rồng bay trên chín tầng trời, cuộc đời hoàn toàn khác biệt. Hôm qua vẫn là thiếu niên mỉm cười ấm áp đứng dưới bóng trúc cạnh dòng suối vẽ tranh cho các thiếu nữ. Hôm nay dường như đã là vị thần đứng trên đám mây cao bao quát chúng sinh, không thể nào thân thiết được nữa.

Những cô gái trong thôn kia bởi vậy mà thường than ngắn thở dài, hối hận không thôi. Cũng có người đem bức tranh ngày thường vẫn cất kĩ ra dán lại lên tường, mỗi ngày đều ngắm chăm chú, để có thể hoài niệm lại một đoạn kí ức cuộc đời.

Cũng không có ai si tâm vọng tưởng hơn nữa, chỉ là thỉnh thoảng tụ tập một chỗ trò chuyện, nhắc đến vị Lý công tử này, sẽ có thể tranh nhau nói rằng ngày đó hắn đối với mình tốt hơn một chút.

********

Thời tiết càng ngày càng nóng, đến người uống rượu cũng ngày càng ít đi, việc làm ăn trong quán rượu nhỏ của lão Mã rất ảm đạm, nhiều khi chỉ có một kẻ ăn chùa tới đây là Lục Trần. Điều này làm cho tâm tình của lão Mã không tốt lắm, hơn nữa hắn cũng không có tu luyện đạo hạnh tới mức nóng lạnh bất xâm. Trời rất nóng, một tên mập mạp như hắn lại càng dễ đổ mồ hôi, cho nên tâm tình có chút ít bực bội.

Ngày hôm nay, lão Mã ngồi trong quán rượu nhìn vị khách nhân duy nhất, tâm tình càng phát cáu, tức giận nói với Lục Trần: “Này! Ngươi nợ ta một khoản ngập mông rồi, vẫn không biết xấu hổ mà còn tới đây ăn uống chùa sao?”

Lục Trần hặc hặc cười, uống một hơi cạn sạch chén rượu cầm trong tay, sau đó dựa vào bàn, cười nói với lão Mã: “Đầu năm thiếu nợ mới là lão đại, ngươi không hiểu sao?”

“Phì!” Lão Mã rủa hắn một câu, sau đó dùng khăn mặt trong tay xoa xoa cái trán đang chảy mồ hôi, đi đến bàn đối diện Lục Trần ngồi xuống. Lão nhìn mặt trời rực rỡ bên ngoài cửa sổ đang chiếu rọi khắp thôn, cảm thán nói: “Ngươi nói xem những người bên ngoài kia, bận bịu vất vả từ sáng tới tối, có ý nghĩa gì nhỉ! Nhìn cái tên Lý Quý, mới đến đây chưa được bao lâu, cũng đã vào được Thiên Thu Môn, người với người thật đúng là không thể so sánh với nhau.”

Lục Trần lắc đầu, nói: “Ngươi nói điều này chẳng phải là châm chọc sao , ai mà chẳng muốn tu tiên, tất cả đều là như vậy đấy.”

Lão Mã chậc chậc vài tiếng, cũng không phản bác lời nói của Lục Trần, chỉ lắc đầu, nói: “Cái tên Lý Quý kia đúng là tốt số nha.”

Lục Trần im lặng nhìn về một nơi xa xăm nào đó ngoài cửa sổ. Sau một lát trầm mặc, hắn quay đầu về phía lão Mã nói: “Đây chẳng qua chỉ là cơ duyên của người ta, đâu có gì phải để tâm. Nhưng vụ ám hiệu của Ma giáo kia, đến bây giờ ngươi vẫn chưa tìm ra đầu mối gì sao?”

Lão Mã nghe vậy, có chút buồn rầu gãi gãi đầu, gượng cười đáp: “Đúng vậy.”

Lục Trần hừ một tiếng, nói: “Cái ám hiệu kia không thể vô duyên vô cớ khắc tại đó, nhất định là có chuyện gì đó xảy ra trong thôn này, ngươi cẩn thận xem lại một chút.”

Lão Mã thở dài: “Ngươi cũng không phải không biết, ta đã sớm bí mật đem thôn này truy xét nhiều lần, nhưng thật sự tìm không ra ai khả nghi. Đúng là đã gặp quỷ rồi, những yêu nghiệt Ma giáo kia có phải đã rảnh rỗi đến hoảng sợ, vẽ xong một hình vẽ rồi chạy đi mất tiêu rồi.”

Lục Trần im lặng không nói, một lát sau để chén rượu xuống bàn, đứng dậy, nói: “Ta về đây.”

※※※

Bên khe suối Thanh Thủy, trúc vẫn xanh ngắt, thế nhưng hoa đào đều đã héo rũ, để lộ ra vài phần tiêu điều. Dưới ánh mặt trời nóng rực, ít có người đi lại trên con đường lát đá xanh kia.

Lục Trần đi dọc theo dòng suối, đúng lúc phải rẽ qua cây cầu đá, chợt thấy một thân ảnh quen thuộc từ bên kia suối đi lại, đúng là Đinh Đang.

Lục Trần dừng bước lại, đứng trên cầu đá. Mà Đinh Đang cũng nhìn thấy Lục Trần, trên mặt ẩn hiện một tia kinh ngạc, sau đó nhìn hắn mỉm cười, nhưng trong nụ cười mơ hồ có chút miễn cưỡng.

Hai người đi đến một bóng râm dưới khóm trúc xanh nói chuyện. Đinh Đang thoạt nhìn có chút băn khoăn, nhưng rất nhanh đã nở nụ cười, nhìn Lục Trần nói: “Nhiều ngày rồi không gặp.”

Lục Trần quan sát nàng một chút, gật đầu nói: “Đúng vậy, nhiều ngày rồi không gặp cô. Cô đi đâu vậy?”

Đinh Đang nói: “Không có, ta có chút dị ứng với mùa hè, phiền nhất là cái thời tiết khô nóng này, cho nên không thích ra ngoài.”

“A.” Lục Trần đáp nhẹ một tiếng, sau đó hai người đều rơi vào im lặng.

Một lát về sau, có lẽ là cảm thấy có chút lúng túng, Đinh Đang mấp máy môi, nói: “Cái kia. . . linh thạch ta nợ ngươi, ngươi vẫn phải đợt một chút, ta sẽ nhanh chóng trả lại cho ngươi.”

Lục Trần nói: “Không sao, ta cũng không có gì cần dùng gấp.”

Đinh Đang thoạt nhìn rõ ràng thở một hơi dài, tâm tình tựa hồ cũng đã khá nhiều, rõ ràng còn lè lưỡi một cái, sau đó cười nói: “Ngươi yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không quỵt nợ đâu, nói sẽ trả ngươi nhất định sẽ trả lại ngươi. Hơn nữa chờ sau này có cơ hội, ta còn có thể tặng ngươi một hồi tạo hóa.”

“Một hồi tạo hóa?” Lục Trần giương mắt, nhìn Đinh Đang.

Đinh Đang tự nhiên cười nói, gật đầu lia lịa, vẻ mặt hưng phấn, dường như bản thân đã nắm quyền thế trong tay, tự tin chưởng khống vận mệnh của người khác.

※※※

Đêm khuya, dưới chân núi trà, nắng nóng ban ngày đã hoàn toàn tiêu tan, thay vào đó chính là gió lạnh mát mẻ thổi xuống từ trên núi. Những thanh âm kì dị như tiếng ác quỷ gào khóc lại vang lên, khiến cho người ta kinh hồn động vía.

Gian nhà cỏ nằm dưới chân núi đứng lẻ loi trong bóng tối, bị màn đêm vô tận bao phủ.

Trong nhà cỏ hoàn toàn yên tĩnh, cửa sổ đóng chặt, tuy không ngăn được những thanh âm quái dị kia thâm nhập vào, nhưng vẫn giống như một thế giới nhỏ đầy kì dị. Trong phòng cũng không có người, trong đêm cũng không nghe được tiếng hít thở, chỉ có thể thấy cái bóng mơ hồ của ván giường bị lộn ngược.

Trong không gian “hốc cây” thần bí, Lục Trần ngồi dưới đất, ngưng trọng nhìn vũng nước màu xanh nhạt cách đó không xa

Vẻ mặt hắn nghiêm nghị, cau mày trầm tư, như đang có một việc do dự không dám quyết. Mà ở xung quanh hắn, cả cái hốc cây chìm trong yên tĩnh, chỉ có những khí tức mờ mịt trên thân cây cùng gợn nước ôn hòa đang nhẹ nhàng lưu động.

Cũng không biết trải qua bao lâu, hai mắt Lục Trần bất chợt mở to, giống như thời khắc hắn hạ quyết tâm đã đến.

Hắn hít sâu một hơi, trên mặt lóe lên một tia hắc quang đầy quỷ dị. Một lát sau, có một tia sáng nhàn nhạt từ dưới bụng hắn, cũng chính là nơi đan điền khí hải quan trọng nhất của người tu đạo phát ra...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.