Thiên Ảnh

Chương 27: Chương 27: Phong trần mệt mỏi




- Một cơ hội bái nhập phái Côn Luân để tu đạo ư?

Trong tửu quán nhỏ, lão Mã ngồi cạnh bàn gần cửa sổ, bộ dáng lão mập mạp, ngón tay thô ngắn vuốt ve miếng ngọc bội trong tay. mân mê một lúc, vẻ mặt lão thêm vài phần cổ quái, nhìn Lục Trần hỏi.

Ngồi ở đối diện lão, Lục Trần ngửa đầu uống cạn chén rượu, sau đó nhún vai, đáp:

- Chí ít thì là hắn nói như thế.

Lão Mã hừ một tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm Lục Trần:

- Ngươi đừng giả ngu trước mặt ta. Ta không tin ngươi không biết điều kỳ quặc trong mấy câu nói đó.

Lục Trần cười cười, nhưng không đáp.

Lão Mã cũng không quan tâm hắn nữa, tự nói một mình:

- Dưới bầu trời này, đạo lý đều như nhau, ngươi xem những phàm nhân trong Thanh Thủy Đường Thôn này, vì một cơ hội hư vô mà ai cũng cam chịu cực khổ hơn nửa đời người, vậy cơ hội của ngươi làm sao có thể gặp, dễ dàng có như vậy?

Lục Trần nói:

- Có lẽ bản thân Hồng Xuyên chính là một đệ tử danh môn, cho nên đối với hắn mà nói, cơ hội kiểm tra căn cốt này không tính là quá khó khăn.

Lão Mã cười xùy một tiếng:

- Đây là Côn Luân phái, một trong những môn phái chân tiên cao cấp nhất, tuy rằng bây giờ không còn toàn thịnh như xưa, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, dù nói thế nào cũng không thể đem ra so sánh với môn phái phế phẩm Thiên Thu Môn này được. Ngươi có tin nếu một đệ tử Trúc Cơ của Côn Luân phái đến đây, Môn chủ Thiên Thu Môn cũng muốn đích thân ra nghênh đón không?

Lục Trần cười nói:

- Lời này của ngươi là quá xem thường Thiên Thu Môn rồi.

Lão Mã cười khẩy, vẻ này của lão là để biểu lộ thái độ xem thường môn phái cỏn con kia, nhưng lập tức lão giật mình, nhìn Lục Trần nói:

- Đúng rồi, nói đến đây, rút cuộc đạo hạnh tên kia là gì? Nếu là đệ tử Trúc Cơ thì là tinh anh trong phái Côn Luân rồi, vì ngươi mà bảo đảm một cơ hội kiểm tra căn cốt thì hình như cũng chấp nhận được.

Lục Trần nhíu mày, trầm ngâm một lát rồi nói:

- Căn cơ đạo hạnh của Hồng Xuyên là vô cùng vững chắc, nhưng đạo hạnh thực sự thì không quá cao, vẫn là đệ tử Luyện Khí cảnh, chưa đạt đến cảnh giới Trúc Cơ.

Lão Mã lắc đầu, nói:

- Không phải vậy chứ, Côn Luân phái là danh môn đại phái cỡ nào, môn hạ đệ tử nhiều vô cùng, nếu chỉ là một tên đệ tử Luyện Khí cảnh bình thường, bất luận như thế nào cũng không có gan to mà bỏ đi như vậy, trừ phi sau lưng của hắn có người, a..., kiểu như trưởng bối của hắn có thân phận cực cao trong tông môn, hay cũng có thể hắn bái một vị sư phụ đức cao vọng trọng nào đó?

Lục Trần suy nghĩ một chút, lập tức cười nói:

- Có thể là vậy, ngoại trừ cơ hội này, hắn còn nói, cho dù ta không có căn cốt thuộc loại thiên tư gì cũng có thể bảo đảm ta làm đệ tử tạp dịch trong Côn Luân phái, đây chắn chắn là lời nói của người có lực lượng, biết cách thực hiện.

“Rầm!” Lão Mã đột nhiên đập bàn một cái, trên mặt lộ vẻ bất bình tức tối, giận dữ nói:

- Đáng hận! Từ trước tới giờ đều là do đám người các ngươi âm thầm chiếu cố cho nhau nên mới khiến kẻ có thiên phú, anh tài tuấn kiệt như ta thất bại trong ấm ức!

Lục Trần ho khan một tiếng, nhắc:

- Lão tử còn chưa đi Côn Luân phái, ở đâu ra âm thầm chiếu cố cho nhau chứ.

Lão Mã hừ một tiếng, nhìn hắn nói:

- Dù sao đều là cá mè một lứa!

Lục Trần cười ha hả, sau đó lại ngửa đầu uống một chén rượu, mỉm cười nói:

- Dù sao ta cũng không thể đi.

Lão Mã ngơ ngác một chút, trên mặt chợt thoáng mất tự nhiên, thở dài, nói:

- Đáng tiếc a, năm đó thiên tư căn cốt của ngươi tốt như vậy lại bị Hắc Diễm Ma Chú ác nghiệt kia phá hủy hoàn toàn.

Mắt Lục Trần nhìn xuống, sau đó cười cười rồi đứng lên, đi đến bên cạnh vỗ bả vai rắn chắc của lão Mã, mỉm cười nói:

- Không sao, dù sao ta cũng đã trải qua mười năm làm phàm nhân, tới bây giờ đã sớm quen rồi.

Lão Mã muốn nói lại thôi, Lục Trần vươn vai một cái, hắn thu hồi lại mảnh ngọc bội rồi bỏ vào trong ngực, sau đó đi về phía cửa chính, vừa cười vừa nói:

- Tối qua mệt mỏi cả ngày, hôm nay về ngủ bù đây.

Lão Mã không đứng dậy tiễn, chỉ lặng yên nhìn nam nhân kia bước ra khỏi tửu quán, dần dần đi khuất, từ xa nhìn lại, cảm thấy bóng lưng của hắn tựa hồ có chút cô đơn.

※※※

Thời tiết nắng ráo sáng sủa, Thanh Thủy Đường Thôn cũng náo nhiệt theo, thường thường Đinh Đang cô nương thích ngủ nướng nhưng hôm nay lại dậy sớm, trang điểm chỉnh tề, dung nhan xinh đẹp khiến không biết bao nhiêu ánh mắt người đi đường ngoái lại nhìn, hâm mộ có, mê luyến có, tham lam có, ghen ghét có, nhưng nàng đều không quan tâm.

Những ánh mắt ấy nàng thấy cũng nhiều rồi, ít nhất trong cái thôn này, nàng không cần phải sợ. Mặc dù một nghìn miếng linh thạch là con số lớn, nhưng lúc này xem ra đã không còn là không thể chạm tới. Chỉ cần sau này vận khí bản thân tốt, được tiên trưởng của Thiên Thu Môn ưu ái thu làm môn hạ! Hừ hừ, những chuyện như bọn nam nhân xấu xa, keo kiệt trong thôn hết lần này tới lần khác như muốn dùng ánh mắt lột sạch quần áo nàng và những ánh mắt đố kỵ ghen ghét, giả dối của đám nữ nhân đều chỉ là chuyện nhỏ như con kiến.

Nghĩ tới đây, nàng không khỏi có chút cao hứng, khóe miệng lộ nét cười, vẻ mặt nhìn quanh thôn nhỏ này có chút ít khinh miệt. Bỗng trong bụng nàng nảy ra ý xấu: ‘Đến lúc ấy, từng người các ngươi sẽ phải quỳ trên mặt đất cầu xin ta, nhưng ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho các ngươi. Lý công tử bên kia suối là người không tệ, nhìn rất thuận mắt, đến lúc đó có thể tha thứ cho y một chút, còn ai nữa không nhỉ… À, còn tên Lục Trần kia, mặc dù hắn là kẻ hèn mọn bỉ ổi, mỗi ngày gặp ta là tên khốn đó liền cười chọc ghẹo, nhưng kỳ thật bản tính cũng miễn cưỡng coi là không tệ..., đến lúc đó cũng tha cho hắn một chút là được’.

Đinh Đang trong lòng đang suy nghĩ vui vẻ, bỗng hai mắt sáng lên. Nhìn thấy ở ngã ba đằng trước Lục Trần đang đúng lúc đi tới, nàng vô thức dừng bước, sau đó giơ tay vẫy hắn, nghĩ thầm: ‘Tên xú nam nhân kia, hôm nay tâm tình bổn cô nương đang tốt, mau mau lại đây mà nói mấy lời chọc cười ta một chút, sau này ta sẽ nhất định sẽ tha cho ngươi đấy’.

Ai ngờ hôm nay bộ dạng Lục Trần như có chuyện gì, hai mắt nhìn chăm chăm phía trước, trên mặt như có điều suy nghĩ, đi thẳng một đường, dĩ nhiên là không chú ý tới Đinh Đang đang vẫy, cứ như vậy đi tới trước mắt nàng.

Đinh Đang ngây ngốc một chút, lập tức trong lòng thấy tức giận, oán hận nhìn chằm chằm lưng Lục Trần, cắn răng, nghĩ thầm: ‘Tên xú nam nhân này, quả nhiên là bùn nhão đỡ không nổi tường, sau này bổn cô nương ta nhập đạo thành tiên thì dù ngươi đến cầu, thậm chí là quỳ trước mặt ta thế nào, ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi’.

Nàng quay đầu, hất cằm lên, như một con Khổng Tước kiêu ngạo, không thèm liếc mắt nhìn Lục Trần nữa, đúng lúc thấy bờ bên kia suối Thanh Thủy, có một đám nữ tử vây ở đằng ấy, mà trong đám người đó có một nam tử anh tuấn đang đứng yên mỉm cười, kia không phải là công tử Lý Quý sao?

Tim Đinh Đang đập mạnh, liền không để ý tới Lục Trần nữa, bàn tay trắng nõn nhấc váy lên, vội vàng đi sang bờ bên kia suối Thanh Thủy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.