Thiên Ảnh

Chương 16: Chương 16: Rễ cây có hình vẽ




Mọi người đều trầm trồ khen ngợi, cao hứng nhất chính là mấy cô nữ tử. Đinh Đang lúc đầu cũng vui thích nhưng sau đó thì tỏ vẻ bực tức, hừ một tiếng oán trách: ''Hoa ngôn xảo ngữ!''

Thanh niên kia lắc đầu cười, đưa bức vẽ cho Đinh Đang rồi quay người rời đi.

Đinh Đang nhìn theo bóng lưng thanh niên đang rời đi, định nói vài câu thì bỗng nghe thấy trong đám người đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh nhạt: “Hồ ly tinh, lại muốn câu dẫn nam nhân.”

Đám người lập tức yên tĩnh, sau đó cùng nhau bật cười, đám nam nhân cười đầy hèn mọn, đám nữ nhân thì cười đầy chua ngoa, thậm chí còn át cả tiếng cười của đám nam nhân.

Đinh Đang khóe môi run rẩy, thần sắc ảm đạm, lập tức quay người đi lên cầu đá qua bờ đông, rảo bước về nhà.

Lục Trần đứng sau lưng đám đông, theo dõi hết một màn này, sau đó nhìn theo con đường nhỏ bên bờ tây hướng thư sinh kia rời đi, miệng lẩm bẩm vài tiếng: “Phiền muộn rồi đây, thế nào mà ở đâu mấy gã thanh niên mặt trắng cũng nổi tiếng vậy nhỉ?”

Người vẽ và người được vẽ cũng đã đi, đám đông tự nhiên cũng giải tán. Lúc rời đi còn có không ít người xôn xao bàn tán, chủ yếu là ca thán dung mạo và tài năng hội họa của người thư sinh, ngoài ra còn chế giễu Đinh Đang vô liêm sỉ đi câu dẫn người ta. Bất quá chính vì thế mà họ lo lắng cho thư sinh, chỉ mong thư sinh không bị hồ ly tinh dụ hoặc.

Lục Trần quay trở lại bờ đông, buồn chán ngáp một cái rồi đi tới gốc hòe lớn ngồi xuống, tò mò liếc xem lồng cá của Lão Dư, quả nhiên lại là rỗng tuếch.

Hắn ngồi xuống một khối đá lớn rồi giả vờ hỏi: “Lão Dư, hôm nay câu được cá không?”

'Không có!” Lão ngư ông tựa như không nghe ra ý châm chọc của Lục Trần mà thành thật trả lời hắn.

Lục Trần cười đắc ý, lại nói: ''Ta cảm thấy cả đời này lão cũng không câu được cá trong suối này đâu.''

Lão ngư ông trầm ngâm giây lát rồi đáp lại một câu quen thuộc: ''Suối này có cá.''

''Dừng'' Lục Trần tụt hứng, thầm nghĩ trên đời đúng là có đủ loại quái nhân, nên nói: “Tùy lão, lão nói có thì có, vậy cứ ở đây câu cả đời đi, kết quả không câu được thì chỉ tổ uổng công thôi.”

Vốn thường ngày chỉ nói đến đây thì hai người cũng chẳng còn lời gì để nói nữa, ai ngờ hôm nay chẳng hiểu sao đột nhiên lão Dư lại quay đầu nói với Lục Trần: “Không phải vậy, ta nhìn thấy trên thân con cá lớn kia có linh văn, chỉ cần câu được nó rồi hiến cho tiên nhân Thiên Thu Môn là ta có thể tu tiên đấy.”

“ Cá có linh văn...'' Lục Trần nhịn không được bật cười, nói: “Ái chà, vậy nếu lão thực sự câu được con cá này thì đúng là giá trị của nó vượt qua một nghìn linh thạch rồi. Khi ấy, lão đã có tư cách đi Thiên Thu Môn tu tiên, bất quá...lão coi chừng bị cá ăn mất đấy.”

Lão Dư kỳ quái nhìn Lục Trần, ấp úng nói: “Cá sẽ không ăn người.”

Lục Trần cúi người vỗ vỗ vai lão Dư, không nói gì mà chỉ nhìn qua khe đá dưới dòng nước trong văn vắt, sau đó đứng dậy định rời đi.

Lúc này mặt trời đã lên cao, chiếu rọi khắp Thanh Thủy Đường thôn, mặt suối trong xanh phản chiếu những tia nắng vàng lấp lánh. Dưới gốc hòe lớn được tán cây che hết ánh mặt trời nên rất mát mẻ, chỉ có vài ba tia nắng lọt qua kẽ lá chiếu rọi xuống mà thôi.

Lục Trần mới rời đi được hai bước thì bỗng thấy ánh nắng dưới bóng cây thoáng dao động, tựa như có bóng ai đó vừa lướt qua gốc hòe lớn này vậy.

Lập tức Lục Trần dừng thân mình lại, quay người nhìn về phía gốc cây. Chỉ thấy một đoạn rễ cây trồi ra khỏi mặt đất, được bao trùm bởi một đám cỏ dại xanh um xung quanh.

Lục Trần kinh ngạc nhíu mày trầm tư, có nghi hoặc, có khẩn trương, còn có chút chán ghét. Nhưng rất nhanh sau đó hắn đã trấn định lại, làm như không có chuyện gì đi đến đó đá đá cái chân, còn cởi cả giày như thể định dùng rễ cây rũ sạch đất, chỉ có ánh mắt là tranh thủ liếc nhìn xung quanh.

Lúc này có một cái bóng mờ đang lay động trước mặt hắn.

Lục Trần nhìn rõ ràng, đó là một đồ án cổ quái, viết nguệch ngoạc, giống như tùy ý khắc lên rễ cây mấy nét vẽ vô nghĩa. Đồ án đó là một cái vòng tròn cùng mấy đường nét thô thiển hội tụ tại một chỗ, tựa hồ một gốc cây đơn sơ mà quái dị.

Nhìn vết khắc trên rễ cây có thể thấy nó chưa được tạo thành bao lâu, tối đa chừng một ngày đêm.

Lục Trần sắc mặt trầm xuống, đứng dậy xỏ giày lại, sau đó đi tới khối đá lớn gần đó, nhìn qua bóng lưng đang lẳng lặng câu cá của lão Dư, rồi cứ như vậy nằm xuống.

Hắn từ từ nhắm mắt, cảm nhận tiếng suối chảy róc rách cùng tiếng lá cây xào xạc lay động trên vòm cây. Mọi thứ bỗng yên tĩnh trở lại, cũng giống như sinh hoạt trong thôn này, từ lâu đã bình lặng như vậy.

Thật lâu sau Lục Trần mới mở mắt, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: “Lão Dư này, ta hỏi lão một chuyện.”

“A...” Lão Dư chất phác nói.” Hai ngày nay lão vẫn luôn ở chỗ này phải không?”

“Đúng vậy.” Lão Dư nói.

Lục Trần gối hai tay ở sau ót, mắt nhìn vòm cây xanh lá cùng những tia nắng len lỏi phía trên đỉnh đầu, cuối cùng mới hỏi: “Vậy có người nào khác đến đây không?”

Lão Dư đáp: “Không có, ngươi biết đấy, trừ ngươi và lão Mã thì trong thôn làm gì có ai thích nói chuyện với ta.”

Lục Trần “A...” một tiếng, thản nhiên nói: “ Ta còn tưởng rằng trong thôn gần đây có nhiều người qua lại, không chừng lão lại quen biết thêm vài bằng hữu mới.”

“Ha ha...” Lão Dư cười khẽ, tựa như bọt nước do những con cá nhỏ trong suối nhả ra rồi tan vỡ vậy.

Lục Trần bật người dậy, cũng không nhìn thêm lão Dư mà phủi mông rời đi.

Rời khỏi gốc hòe, hắn rảo bước hướng về căn nhà cỏ dưới chân núi. Đột nhiên hắn dừng bước chân, lát sau lại quay người hướng về đường cũ.

Đúng lúc này đi tới một nam tử, nhìn thấy Lục Trần thì chắp tay, khách khí hỏi: “Xin hỏi huynh đài này, sau núi có phải là núi trà không?”

Lúc Trần nhìn hắn một cái, thấy đó là một nam tử trẻ tuổi, lưng đeo trường kiếm, thân khoác áo choàng, gương mặt có nét mỏi mệt, hẳn là đường xa tới đây. Nhìn trang phục, tựa hồ là một tán tu hành tẩu khắp thiên hạ cầu đạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.