Thiên Ảnh

Chương 42: Chương 42: Thịt thỏ chua




Lão Lưu hít sâu một hơi, hỏi: “Ma giáo muốn tìm ai?”

“Không biết, phần lớn Ảnh Tử đều đã ẩn tàng, ngay cả chúng ta cũng không rõ ràng lắm.”

Lão Lưu trầm ngâm giây lát rồi gượng cười nói: “Nếu vì tìm một tên Ảnh Tử mà Ma giáo không ngại giết người ngay trong Tiên Thành, thì chứng tỏ thân phận Ảnh Tử kia nhất định vô cùng trọng yếu. Rốt cục thì đó là người nào vậy?”

Bỗng bên cạnh có người hừ một tiếng nói: “Tuần Sát Sứ ngoài sáng của Phù Vân Ti có tổng cộng bảy mươi hai người. Ảnh Tử dưới trướng họ cả trong tối lẫn ngoài sáng lại còn nhiều hơn đến mấy lần, đâu có dễ tìm như thế.”

Lão Lưu im lặng một lát rồi chợt lên tiếng: “Lão Trương thường ngày làm việc rất đắc lực. Nếu ta nhớ không lầm thì hắn là Tuần Sát Sứ có liên hệ với nhiều Ảnh Tử nhất phải không?”

Mọi người đều không ai lên tiếng, lão Lưu cười gượng một cái, nhìn xung quanh rồi trầm giọng nói: “Có lẽ là trùng hợp mà thôi. Nhưng nếu không phải thế thì chỉ sợ...nơi đây có nội ứng rồi.”

Lão Lưu lại nhìn xung quanh, khóe miệng vểnh lên, trong nụ cười mang theo vài phần đắng chát. Lão quay người bước đi, chỉ nghe được miệng hắn đang nhỏ giọng lầu bầu: “Thiên hạ từ nay về sau sẽ không yên ổn nữa rồi...”

***

“Bịch!”

Một con thỏ bị ném lên bàn dọa lão Mã nhảy dựng lên. Lão giương mắt nhìn Lục Trần hỏi: “Ngươi định làm gì?”

Lục Trần ngồi xuống một chỗ đối diện lão rồi thản nhiên nói: “Suốt ngày đều uống rượu chùa của ngươi, nên hôm nay ta lên núi bắt một con thỏ rừng, mang tới cho ngươi nhắm rượu thôi.”

Lão Mã hồ nghi nhìn Lục Trần hỏi: “Ngươi tốt như vậy sao?”

Lục Trần đáp: “Thuận tay bắt nó đấy.”

Lão Mã xách hai tai của thỏ rừng lên để nhìn, sau đó hỏi: “Ngươi không có hạ độc vào trong con thỏ này đấy chứ?”

“Không, ta không làm cái loại chuyện đó.”

Lão Mã hừ một tiếng, khinh miệt nhìn Lục Trần, nói: “Kẻ như ngươi thì có chuyện gì có thể không làm được chứ? Năm đó ngươi hạ độc ít nhất cũng có thể độc chết một thôn làng như thế này đấy!”

Lục Trần nghiêm mặt nói: “Ta không nói ta không có hạ độc. Ý của ta là ta không cần phải làm việc này với ngươi, ta chưa bao giờ làm cái chuyện ngu xuẩn đến vậy.”

“Con mẹ nó!” Lão Mã đạp một cước, Lục Trần nhẹ nhàng né tránh. Sau đó lão Mã mới lẩm bẩm đứng dậy, mang con thỏ vào trong nhà bếp.

Nửa canh giờ sau, một nồi thịt thỏ kho nóng hổi tỏa hương thơm nghi ngút được đặt lên bàn rượu. Hương thơm ấy lan ra bốn phía, khiến người ta ngửi thấy phải chảy nước miếng.

Lục Trần hiếm lắm mới khen lão Mã một câu: “Tay nghề có vẻ không tệ đâu.”

Lão Mã lau mồ hôi trên trán, dương dương đắc ý nói: “Thừa lời!” Rồi lão cũng không gọi Lục Trần mà trước hết cầm đũa gắp một miếng thịt thỏ bỏ vào trong miệng, hai hàm răng bắt đầu tóp tép nhai.

Lục Trần mỉm cười, cũng cầm đũa lên, lúc chuẩn bị gắp một miếng thịt thì bỗng nghe lão Mã ngồi đối diện “Di” một tiếng, lập tức nhổ toẹt miếng thịt thỏ đang nhai lên trên bàn.

Lục Trần nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy? Chẳng lẽ tên mập mạp nhà ngươi tự dưng lại ăn phải chất độc sao?”

Lão Mã chẹp miệng vài cái, thần sắc có chút cổ quái đáp: “Con thỏ này có chút kỳ lạ, thịt nó sao lại chua như vậy, không phải chứ?”

Lục Trần ngẩn người, đặt đôi đũa xuống, ánh mắt đảo qua nồi thịt thỏ, một lát sau mới nhẹ giọng hỏi: “Rất chua sao?”

“Cực kỳ chua, quái lạ!” Lão Mã rót một chén rượu xúc miệng, sau đó liên tục lắc đầu: “Thật sự gặp quỷ rồi! Cả đời này ta chưa từng ăn miếng thịt thỏ nào chua đến thế. Rốt cuộc ngươi bắt nó ở đâu vậy?”

Lục Trần lẳng lặng nhìn những miếng thịt thỏ trong nồi, rồi nói: “Bắt trên núi trà đấy.”

Lão Mã lẩm bẩm vài câu. Một lát sau bỗng nhịn không được lại gắp thêm một miếng, nhưng ngay lập tức đã phun ra, miệng giận dữ mắng chửi: “Con mẹ nó đây không phải là thỏ rừng, phải là thỏ chua mới đúng! , Lục Trần, sao ngươi không nếm thử?”

Lục Trần không tỏ vẻ gì, một lát sau mới nói: “Ngươi đã thử rồi, chẳng lẽ ta còn không tin ngươi hay sao? Chỗ thịt thỏ này đã không thể ăn nữa, cứ vứt đi thôi.”

Nói xong, hắn liền đứng dậy, rời khỏi quán rượu.

***

Lúc đi trên con đường lát đá xanh, sắc mặt của Lục Trần nhìn qua có chút khó coi. Ánh mắt của hắn nhìn thẳng về phía trước, cứ như vậy bước tới căn nhà cỏ dưới chân núi.

Chỉ là ngay khi hắn định đặt chân vào cửa, thì cả người đột nhiên dừng lại, cái đầu ngước lên nhìn về phía núi trà.

Xa xa trên ngọn núi, mọi thứ đều yên ả như ngày thường, gió thổi trà lay, rừng cây tĩnh mịch. Ngoại trừ một chỗ phía sau núi, bỗng bốc lên một đám khói đen.

Không có lửa, cũng chẳng có đuốc, càng không thấy bóng dáng người nào. Chỉ thấy một làn khói đen mỏng manh lượn lờ tung bay.

Lục Trần im lặng đứng tại chỗ, mắt nhìn chằm chằm vào cột khói đen trên núi. Mãi lâu về sau, hắn mới mở cửa bước vào phòng, rồi đóng kín cửa lại. Giống như đem toàn bộ thế giới đóng lại sau lưng hắn.

Tiếng gió từ đâu đó nổi lên, dần dần có chút thê lương. Sắc trời ngày càng âm u, đêm đen đã sắp đến.

...

Đêm nay gió thật lớn.

Gió đêm mang theo hơi lạnh thổi qua núi trà, lướt qua căn nhà cỏ, hơi lạnh tựa hồ có thể xuyên qua cả vách tường, khiến người ta dấy lên ảo giác lúc này không phải là mùa hè mà đang là mùa đông. Tiếng gió cũng vô cùng thảm thiết, như tiếng nữ tử đau thương khóc lóc, quanh quẩn trong đêm tối.

Bên ngoài đã chìm trong một khoảng đen kịt, Lục Trần vẫn nằm không nhúc nhích trên giường trong căn nhà cỏ, hai mắt của hắn nhắm nghiền, tựa như đã đi vào giấc ngủ. Dù bên ngoài gió lạnh không ngừng thổi, nhưng cũng không thể khiến hắn bừng tỉnh.

Bỗng có một hồi thanh âm rất nhỏ xen lẫn tiếng gió bay tới, tựa như tiếng bước chân rón rén tiếp cận căn phòng. Vài ngọn cỏ trên nóc nhà cũng theo gió lạnh lùa qua mà run rẩy.Giữa đêm tối có một bóng đen xuất hiện, hưởng về phía căn nhà cỏ, từng bước chân khi nặng khi nhẹ tự như bóng ma giữa gió đêm. Cho đến khi bước tới cửa căn nhà cỏ, bóng đen ấy mới dừng lại.

Gió núi lạnh thấu xương vẫn đang thổi, bóng đen dường như che kín cả thế giới. Núi trà lúc này cũng trở nên u ám và cao lớn khác thường, bóng núi như một người khống lồ, bất cứ lúc nào cũng có thể đè xuống.

Trong bóng tối, loáng thoáng đâu đây có tiếng ai đó thở dốc, lại phảng phất như tiếng trái tim đạp thình thịch. Giữa không gian tĩnh lặng, bóng đen kia giơ một tay lên, bắt đầu sờ soạng cánh cửa của căn nhà cỏ.

Đêm đen ngày càng dày đặc, dưới mái nhà cỏ còn nhìn không thấy nổi năm ngón, chỉ thấy một đám đen lờ mờ đang sắp sửa chạm vào cánh cửa. Nhưng đúng lúc ấy, cánh cửa trong đêm tối đột nhiên mở ra, đồng thời còn kèm theo một tiếng vang chát chúa.

Bóng đen trong đêm tối lắp bắp kinh hãi, đờ người trong giây lát. Nhưng trong khoảng khắc ấy, trong phòng đột nhiên có một bóng người tối đen lao ra, thoáng cái đã khốn trụ bóng dáng bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.