Hồng Xuyên vô thức nhìn xuống dưới, thấy đáy động mịt mờ, tựa như một cái vực sâu không đáy, nếu rơi xuống dưới thì cho dù có đạo hạnh cũng nhất định phải tan xương nát thịt.
Hồng Xuyên lúc này lông tóc đều đã dựng đứng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lục Trần với ánh mắt cầu khẩn.
So với Hồng Xuyên thì Lục Trần tỏ ra trấn định hơn, bất quá sắc mặt hắn cũng không được tốt cho lắm, thậm chí mặt mũi lúc này cũng vặn vẹo, chắc là vì dùng sức quá độ. Bất kể là ai, dùng một tay kéo lại một người thì cũng không dễ dàng gì.
Hắn nằm bên bờ vực, hít sâu một hơi rồi khẽ nói với Hồng Xuyên:
“Đừng nhúc nhích, ta sẽ kéo ngươi lên.”
Hồng Xuyên sắc mặt trắng bệch, đến lời nói cũng không phát ra nổi, chỉ biết gật gật đầu.
Lục Trần nghiến răng gầm lên một tiếng đau đớn, dùng hết sức kéo Hồng Xuyên lên. Còn may là khí lực của hắn không hề nhỏ, vẫn có thể kéo Hồng Xuyên lên cao từng chút một.
Cả người chậm rãi nâng lên, Hồng Xuyên lộ vẻ mừng rỡ, mắt thấy bờ vực càng lúc càng gần, lại có một khối đá nhô lên ở trước mắt, Hồng Xuyên theo bản năng với lấy nó. Nhưng đúng lúc này, bỗng có một cơn gió thổi qua, khiến thân thể hắn trở nên lung lay bất ổn.
Cánh tay Lục Trần chao đảo, cảm thấy đã cố hết sức cũng không kéo lên được, lập tức nóng nảy gầm lên: “Đừng động!”
Hồng Xuyên lại càng hoảng sợ, hô lên: “Ta không động, ta không...”
Lời còn chưa dứt, bỗng nghe rầm một tiếng, khối đá hắn bám vào lần nữa bị sụp đổ, rơi thẳng xuống vực. Thân thể Hồng Xuyên mãnh liệt trầm xuống, kéo theo cả Lục Trần rơi xuống phía dưới.
Lục Trần kinh hãi, định bắt lấy dây leo bên vách đá để cố định thân thể nhưng do lực rơi quá mạnh khiến hắn không định trụ được thân thể mà rơi thẳng xuống dưới.
Chỉ nghe thấy những tiếng rầm rầm không ngừng vang lên, đá vụn trên vách đá rơi lả tả xuống dưới, hai người cũng từ bên vách đá rớt xuống, còn may là nhờ thời gian trì hoãn vừa rồi, bọn họ đều vẫn ở gần sát vách đá.
Trong thời khắc nguy cấp, họ đều dốc hết sức liều mạng chộp tới vách đá, mặc kệ là rễ cỏ tùng bách hay là nham thạch nhô ra, cứ cái gì bám được là bám lấy cái đó. Thế nhưng hai người vẫn tiếp tục rơi xuống, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh.
“Bên phải!”
Tại thời điểm gần như đã tuyệt vọng, Hồng Xuyên bỗng nghe thấy Lục Trần ở bên cạnh rống to một tiếng. Trong lúc thân hình vẫn đang rơi thì hai mắt hắn nhìn lướt qua phía dưới, phát hiện cách năm sáu trượng hướng bên phải lộ ra một sơn động đen sì.
Hồng Xuyên cũng không phải người ngu nên lập tức phản ứng lại. Giờ phút này, cái sơn động kia chính là sinh cơ duy nhất của bọn hắn rồi, hắn lập tức kêu to một tiếng, dùng cả tay chân dốc sức bám vào vách đá, khắp bàn tay truyền đến cảm giác đau nhức, không biết đã để lại bao nhiêu vết thương, nhưng hắn cũng không rảnh mà bận tâm đến nó. Chính nhờ như vậy, thân thể của hắn mới đình chỉ một chút, mắt thấy cửa động đã ở ngay phía trước, Hồng Xuyên gầm lên một tiếng, dùng hết sức bình sinh nhào tới cửa động kia, vừa hay bên cửa động mọc đầy cây dại nên cả người hắn va đập mạnh vào chúng, khiến một đoạn thân cây lớn cỡ chén ăn cơm cũng bị gãy nát.
Còn thân thể Hồng Xuyên chấn động một cái, từ giữa không trung rớt xuống trước cửa động.
Ngay lúc chỉ mành treo chuông ấy, Hồng Xuyên thậm chí còn chưa ổn định thân hình đã nghe thấy tiếng gió vù vù từ trên truyền xuống, một thân ảnh rơi xuống ngay bên cạnh. Hắn lập tức nhào tới, túm chặt lấy Lục Trần đang rơi xuống, dùng hết sức vung thật mạnh vào sâu trong động.
Còn thân thể Hồng Xuyên lại lăn lộn hai vòng tại chỗ khiến hắn suýt chút đã rơi ra khỏi động, chỉ cách vách núi dựng đứng có vài tấc làm cho Hồng Xuyên tái mét mặt mày.
May là ở cửa động mọc mấy gốc cây vừa thô vừa to, trong lúc bối rối Hồng Xuyên nắm chặt lấy một thân cây trong đó, chỉ nghe thấy tiếng vô số lá cây rào rào rơi xuống nhưng thân thể của hắn cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm mà bình ổn lại.
***
Sau thật lâu, trong huyệt động vẫn chưa vang lên âm thanh nói chuyện, chỉ có hai người đang hãi hồn nằm thở hổn hển bên vách đá mà thôi.
Cuối cùng hơi thở của cả hai cũng dần ổn định lại, ngẩng đầu nhìn nhau với gương mặt đầy cổ quái.
Sau đó Hồng Xuyên mới gượng cười, đứng dậy khom người với Lục Trần, nói: “Lục huynh, lần này thực sự xin lỗi... Ta lại liên lụy huynh rồi.”
Lục Trần lắc đầu, khoát tay cười nói: “Bỏ đi, khi nãy ngươi cũng dốc sức cứu ta một lần, coi như huề đi.”
Hồng Xuyên vẫn còn băn khoăn, thần tình có vẻ quẫn bách, không biết nên nói điều gì cho phải.
Lục Trần lại tỏ ra thư thái hơn nhiều, sau khi nghỉ ngơi một lúc, sắc mặt hắn khôi phục lại tự nhiên, vô tình nhìn qua cửa động bỗng hô lên một tiếng: “Hai cây này hình như là 'Kim Ti Nam' thì phải?”
“Ừ” Hồng Xuyên ở bên đang lúng túng nghe thế bỗng giật mình, lắp bắp kinh hãi.
Kim Ti Nam không phải loại cây bình thường, trên thân chúng có linh văn, là linh thụ chính tông. Lá và mầm của chúng tại những tiên gia đạo môn đều là những linh tài rất hữu dụng, nhưng trân quý nhất phải là thân cây của loại linh thụ này, nó vốn cực kỳ cứng rắn nên được trọng dụng hơn rất nhiều.
Hồng Xuyên tiến lên hai bước, đến cạnh hai gốc cây ngoài cửa động, giờ này tuy trời đã sẩm tối nhưng ở cửa động cũng có chút ánh sáng. Hắn cẩn thận quan sát hai cây linh thụ, kể cả khúc cây khi trước bị bản thân đè gãy, sau đó nhìn Lục Trần gật đầu: “Lục huynh thật tinh mắt, mấy cái cây này đều là Kim Ti Nam Mộc, đáng tiếc chưa được lâu năm, thân cây vẫn còn nhỏ, không thể làm đại tài vật được.”
Lục Trần bước tới, vỗ vỗ vào thân cây Kim Ti Nam, mỉm cười nói: “Thế này cũng đã không tệ rồi, tuy thân cây chỉ cỡ một chén ăn cơm nhưng dù sao chỗ này cũng chẳng phải động thiên phúc địa gì. Dẫu tại nơi linh sơn thắng địa có linh khí sung túc đi chăng nữa thì cũng phải mất cỡ trăm năm mới trưởng thành được như vậy.”
“Huynh nói cũng phải.” Hồng Xuyên cảm thán một câu, sau khi trầm ngâm một lúc lại nói tiếp: “Lục huynh, xem chừng loại Kim Ti Nam này ta có thu đi cũng không có tác dụng gì lớn, không bằng để cho huynh xử trí đi.”