Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Chương 162: Chương 162: Động tàng kim cung




Thương Lang quay đầu, xông vào rừng cây, phía sau vẫn có tên bắn đến. Hồng Tuấn dùng Ngũ Sắc Thần Quang ngăn cản, Thương Lang vọt lên vách đá phía trước, toàn bộ vách đá trơn trượt không có chỗ bám, nó cố sức nhảy lên, hai móng bám vào cành cây, hai chân sau cố gắng đạp lấy đà nhảy lên.

“Đến đây!” Hồng Tuấn ôm cổ Thương Lang hô.

“Bảo vệ sau lưng cho cẩn thận!” Thương Lang gầm lên, không để ý Hồng Tuấn nữa, chuyên tâm leo lên sườn núi. Hồng Tuấn định lấy Khổn Yêu Thằng, dùng móc câu cố định lại để Mạc Nhật Căn hóa thành người cùng hắn leo len, nhưng vì chỗ này không quen thuộc, xung quanh lại toàn tường băng, đành phải ôm chặt lấy Thương Lang, tay kia điều khiển Ngũ Sắc Thần Quang cản tên bắn.

Đám thích khách đã đuổi đến, bao vây cả đỉnh núi này, mà nữ Tát Mãn dưới mặt đất bắt đầu niệm chú ngữ.

“Nàng ta nói cái gì?” Hồng Tuấn hỏi.

“Bắt lấy yêu quái này.” Thương Lang trầm trầm nói.

“Nàng ta mới là yêu quái!” Hồng Tuấn tức giận nói.

Thương Lang: “Bám chặt vào! Đừng ngã xuống!”

Trèo lên cao, tên đã không bắn được tới, đám thích khách định bỏ cuộc không lùng bắt nữa, nhưng Hồng Tuấn luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Sắc trời lờ mờ, từ trong rừng truyền đến thanh âm sột soạt, dường như có vô số nguy hiểm đang ẩn nấp xung quanh.

“Hai người đang làm gi?” Lục Hứa lại xuất hiện, vào đúng lúc trọng yếu này, Hồng Tuấn không che giấu được, nói: “Chúng ta bị tập kích?”

“Đến đây! Đang nói chuyện với ai vậy?” Thương Lang buồn bực quát.

Hồng Tuấn: “…”

Thương Lang và Hồng Tuấn đến sườn núi, Lục Hứa lập tức nói: “Mau nhổ tên giúp hắn.”

Hồng Tuấn lấy lại tinh thần, tiến lên rút tên thép trên vai Thương Lang, một người một sói nhìn nhau, Mạc Nhật Căn thở hắt một hơi, trong mắt mang theo đau đớn và phẫn nộ: hắn không ngờ đệ đệ của mình lại dùng tên bắn hắn!

Hồng Tuấn ném tên xuống đất, Lục Hứa nói: “Thật độc ác!”

Hồng Tuấn nhớ lại chuyện đã xảy ra một vòng trong đầu, Lục Hứa đã biết, đến trước mặt Thương Lang, cúi đầu nhìn nó chăm chú, Thương Lang thở dốc, có vẻ chưa bình tĩnh lại được.

Lục Hứa quỳ xuống ôm đầu sói, áp mặt lên, hắn không có hình thể, chẳng qua là một huyễn tượng trong ý thức Hồng Tuấn, thậm chí cũng không mang theo chút gió.

Hồng Tuấn muốn an ủi, nhưng lại không biết nói gì, tâm niệm vừa động đành chuyển chủ đề, nhìn xuống dưới hỏi: “Phía dưới có gì?”

“Đừng quan tâm,” Mạc Nhật Căn trầm giọng nói: “Trèo lên tiếp, đến sơn động thôi.”

Hồng Tuấn băng bó đơn giản cho Mạc Nhật Căn, Lục Hứa nói: “Người nhà hắn làm sao vậy? Nữ Tát Mãn kia là yêu quái gì?”

Hồng Tuấn tự hỏi trong lòng: “Ngươi có thể rời xa ta một chút tự đi xem không?”

Lục Hứa đáp: “Không rời xa quá được, tìm pháp khí trước, nói sau.”

Hai người uống chút nước, Mạc Nhật Căn dẫn đường, đi vòng quanh đỉnh núi, đến phía sơn động.

“Huynh tìm được địa mạch sao?” Hồng Tuấn thở hồng hộc.

“Không tìm thấy!” Mạc Nhật Căn nói, “Tìm được lại nói!”

Trong khoảnh khắc, một vật từ vách đá lao ra, Lục Hứa hô: “Cẩn thận!”

Mạc Nhật Căn quay đầu, rút chủy thủ dắt bên eo, một dao vung đến. Lúc Lục Hứa hô, Hồng Tuấn cũng tung phi đao, vật đen xi kia lao về phía Mạc Nhật Căn, bị chém đứt thành hai đoạn, là một con rắn hoa đen.

Mạc Nhật Căn chém nó thành hai nửa, rắn đen lại cắn lên tay hắn, sau đó phi đao Hồng Tuấn phóng tới, đầu rắn bị chém nát.

“Rắn!” Hồng Tuấn hoảng sợ hô lên.

Mạc Nhật Căn thở dốc, nhìn vết thương trên cánh tay, đã bị rắn cắn chảy máu.

Lục Hứa nói: “Nguy rồi! Mau nặn máu!”

Hồng Tuấn tinh thông y thuật, biết xử lý với độc rắn thế nào, hắn nhanh chóng xé vải, buộc tay Mạc Nhật Căn lại, lấy phi đao rạch hình chữ thập, rút máu trừ độc. Tiếng sột soạt ngày càng nhiều, trong bóng tối, tiếng nữ Tát Mãn dưới núi càng vang vọng, vô số rắn độc đang ngủ đông bỗng tỉnh lại, cùng nhau xông đến.

“Phía sau cũng có!” Lục Hứa nói.

“Giải độc trước đã!” Hồng Tuấn nói.

“Đi!” Mạc Nhật Căn không thấy Lục Hứa, lại nghe thấy giọng, không để Hồng Tuấn giải độc nữa, kéo hắn chạy vào con đường nhỏ, Hồng Tuấn nói: “Chờ một chút.”

Khi chạy đi máu lưu chuyển, độc trong máu cũng phát tán, thể lực Mạc Nhật Căn không chống đỡ được nữa, nhưng hắn nhất quyết không dừng lại, hai người tới trước một khối băng cứng, Hồng Tuấn phóng phi đao, chém vỡ băng, Mạc Nhật Căn kéo Hồng Tuấn vào sơn động. Vô số rắn hoa đen xông đến, Mạc Nhật Căn giương cung cài tên, Đinh Đầu Thất Tiễn như sao băng vọt tới, đóng đinh lũ rắn đang xông tới lên mặt đất.

“Hắn sắp chịu không nổi rồi.” Lục Hứa lo lắng nói.

“Đừng lo lắng!” Hồng Tuấn chân tay luống cuống, đằng sau còn một ảo ảnh kinh hoảng hơn, Hồng Tuấn khó khăn trấn định một lần, lấy thuốc giải độc ra, Mạc Nhật Căn nói: “Vô dụng… khục!”

Hồng Tuấn cưỡng ép cạy miệng Mạc Nhật Căn, dốc cả một bao thuốc bột, Mạc Nhật Căn ho khan, Hồng Tuấn lại rót cho hắn nửa túi nước.

“Thuốc này hữu dụng?” Lục Hứa hỏi.

“Hữu dụng!” Hồng Tuấn nói, “Là từ trên người Thanh Hùng… dù sao cũng có thể trị được độc rắn.”

“Là rắn Hắc nham bạch sao…” Mạc Nhật Căn thở dốc nói, “Có độc, nhưng độc tính không mạnh. Trong nhà có thuốc giải độc.”

“Bị cắn lập tức thoát lực toàn thân, độc tính còn không mạnh?!” Lục Hứa cả giận nói, “Đầu óc ngươi bị nhúng nước à!”

Hồng Tuấn nhủ trong lòng: Đừng mắng hắn, cũng đâu có nghe thấy. Sau đó lật mí mắt Mạc Nhật Căn kiểm tra, thấy không chảy máu, nói: “Tạm thời khống chế được, quay lại sẽ tìm thuốc giải độc.”

“Không sao.” Mạc Nhật Căn mỏi mệt nói, “Ta nhịn được, đã đến đây rồi.”

“Làm sao bây giờ?” Hồng Tuấn nói.

Lục Hứa hỏi: “Thuốc này là cái gì?”

Hồng Tuấn nói: “Mật… Kim Sí Đại Bằng.”

Mạc Nhật Căn mê man nói: “Cái gì? Hồng Tuấn? Đệ đang nói chuyện với ai?”

Hồng Tuấn nghĩ thầm ta vẫn không nên nói chuyện, giống tên đần lầm bầm quá, Lục Hứa ở bên cạnh nói: “Sao lại lấy được?”

Hồng Tuấn thầm nghĩ, ngươi phải hỏi rõ như vậy sao?

Lục Hứa: “Đương nhiên! Nếu không làm sao biết hai người làm gì tiếp theo đây?”

Hồng Tuấn thầm nghĩ, uống say đến mức nôn ra, được chưa?

Lục Hứa: “Uống đến mức nôn cả mật ra…”

Hồng Tuấn nghiêm mặt, thầm nghĩ: đúng!

Lục Hứa: “Sao thuốc của ngươi cứ phải là cái này của cha ngươi, lại là cái kia của cha ngươi vậy…”

Hồng Tuấn: “…”

Hồng Tuấn: “Được rồi, so với ăn phân đỡ hơn…”

Hồng Tuấn: Ai nói cho ngươi biết việc kia!

Mạc Nhật Căn: “Hồng Tuấn?”

Lục Hứa: “Bên ngoài lại có rắn đến.”

Bên ngoài càng ngày càng nhiều răn bao vây, dường như chỉ chờ hiệu lệnh là tấn công, Hồng Tuấn dùng Ngũ Sắc Thần Quang chống đỡ, nhưng như vậy không phải là cách. Lục Hứa linh cơ khẽ động nói: “Ngươi nhìn bên trên!”

Hồng Tuấn ngẩng đầu nhìn, không chờ Lục Hứa nhắc, liền tụ phi đao thành Mạch Đao chém lên đỉnh động, vụn băng rơi xuống lấp kín cửa hang.

“Sau khi được Quỷ Vương chữa trị.” Mạc Nhật Căn miễn cưỡng tỉnh táo lại, nói: “Trong cơ thể ta có thi độc, khắc chế được một vài độc tố.”

Lục Hứa: “Tranh thủ thời gian tìm pháp khí, rồi mau trở về. Nghe hắn đi, xác định là ở đây?”

Hồng Tuấn quay người, nhìn chỗ sâu trong sơn động, nói: “Huynh xác định là chỗ này?” Đồng thời thầm nghĩ: Lục Hứa, hay là ngươi nói gì ta nói nấy, nếu không Căn ca cho là ta điên rồi mất,

Lục Hứa nói: “Được, ngươi làm ống loa tạm một lúc đi.”

Mạc Nhật Căn lảo đảo tiến lên, trong sơn động đen kịt, giơ tay không thấy năm ngón, nhìn đường đi tối mù mịt, giống như đi vào lòng núi.

“Cho ta mượn vai một chút.” Bước chân Mạc Nhật Căn bất ổn, Hồng Tuấn vội dìu hắn, tay còn lại lăng không nhóm lửa, hai người chậm rãi đi xuống.

“Chỗ này… là nơi ta sinh ra.” Mạc Nhật Căn nói.

“Cái này…” Lục Hứa nói, “Mẹ ngươi leo lên chỗ cao như vậy để sinh ngươi?”

Hồng Tuấn cũng đầy bụng thắc mắc, lập lại lời nói của Lục Hứa.

Mạc Nhật Căn mệt mỏi nói: “Rất vô lý đúng không? Năm ta sinh ra, người Khiết Đan cướp bóp khắp nơi, ông ngoại liền đưa mẹ ta… lên núi, trốn trong hang này, hàng tháng đều mang đồ ăn đến.”

Ngày sinh Mạc Nhật căn là đêm giữa tháng, đàn soi leo lên đỉnh núi, mẫu thân hắn chịu đau đớn suýt nữa còn khó sinh, đến tận bình minh hắn mới chui ra. Sau khi ra ngoài, đàn sói vội vàng rời đi.

Lúc mẫu thân ôm hắn về thôn trang, ông ngoại đã qua đời. Hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống ở thôn trang xinh đẹp tĩnh mịch kia.

Về sau, Mạc Nhật Căn bộc lộ thiên phú săn thú, sáu tuổi bắt đầu du đãng một mình, bên người có một đám sói đi theo, tám tuổi hắn lần đầu tiên quay về sơn động này. Từ đó, hàng năm vào mùa hè đều sẽ qua đây xem một chút.

“Ở chỗ này, ta cảm thấy an tâm.” Mạc Nhật Căn hơi buồn ngủ.

Lục Hứa nói: “Hắn không được ngủ, tát một phát cho hắn tỉnh đi.”

Hồng Tuấn vỗ vỗ, nói: “Tỉnh ngủ đi Căn ca!”

“Đi lên phía trước.” Mạc Nhật Căn giữ vững tinh thần nói, “Lúc trước ta hay nghĩ, nếu có một ngày phải chết, chỗ này sẽ làm mộ của ta…”

Lục Hứa mặt không biến sắc nói: “Vậy để hắn chết già một mình ở đây đi.”

“Đừng nói như vậy.” Hồng Tuấn nói, “Huynh sẽ không chết.”

Lục Hứa: “Không phải ta nói gì ngươi sẽ nói cái đó sao?”

Hồng Tuấn nghĩ thầm: lời đó mà cũng nói được sao?! Huynh ấy bị trúng độc, đối xử tốt một chút chứ.

Lục Hứa: “Ngươi không hiểu, lúc này phải chọc tức hắn, hắn mới có tinh thần, nếu không nói được vài câu sẽ ngủ thiếp đi mất.”

Hồng Tuấn: “Chúng ta mau giải quyết sự việc rồi về.”

“Biết.” Mạc Nhật Căn không biết lời này của Hồng Tuấn là nói với Lục Hứa, tự nhiên đáp.

Thể chất Mạc Nhật Căn kháng được độc, thêm nữa Hồng Tuấn cho hắn uống thuốc, hiện giờ dù choáng váng, toàn thân đổ mồ hôi nhưng vẫn chống đỡ được đến khi về thạch bảo. Chỉ là muốn đi vào lấy giải dược cũng không dễ dàng gì.

“Đường này còn dài bao nhiêu?” Hồng Tuấn bắt đầu lo âu.

Mạc Nhật Căn mắt điếc tai ngơ, thấp giọng nói: “Về sau… ta từng đi thử xuống dưới, nhìn xem tận cùng sơn động có cái gì… Ta thấy… tắt đuốc đi, Hồng Tuấn.”

Hai người đến cuối sơn động, Hồng Tuấn thu lửa lại, sau khi mắt thích ứng với bóng tối, Hồng Tuấn nhìn thấy lam quang mờ nhạt. Sợi lam quang xuất hiện ở trong khe đá bên vách động, trong khe đá có vài dòng năng lượng xanh lam ngoằn ngoèo lưu chuyển, như mạch máu.

Hồng Tuấn: “Địa mạch!”

Lục Hứa: “Cẩn thận một chút, ta cảm thấy bên trong có thứ gì đó.”

Mạc Nhật Căn thở dốc, thấp giọng nói: “Khi ấy ta không biết đây là cái gì.”

Hồng Tuấn để Mạc Nhật Căn dựa vào vách động nghỉ ngơi, đẩy tảng đá ra, bên trong có gió. Mạc Nhật Căn ở bên cạnh lại nói: “… Bây giờ nghĩ lại, chắc hẳn phía dưới… có một cửa Địa mạch…”

“Lùi ra sau một chút.” Hồng Tuấn cầm Mạch Đao, quang mang lóe lên, chém một nhát xuống vách động, tiếng động lớn vang lên, ánh sáng bộc phát, lam quang chiếu rọi hai người không mở nổi mắt, ngay sau đó mặt đất sụp xuống, Mạc Nhật Căn nói: “Cẩn thận!”

Hồng Tuấn vung Khổn Yêu Thằng, tay phải ôm lấy eo Mạc Nhật Căn, hai người rơi xuống, rơi trúng một mặt băng, Hồng Tuấn kêu to, hai người trượt xuống tới khi va vào một cột băng mới dừng lại.

Giống như tầng thấp nhất ở Trấn Long Tháp, mặt đất có ánh sáng lưu động, đúng là một pháp trận cực lớn, mà ở giữa, có một trường cung màu vàng kim nằm trong trụ băng.

Lục Hứa nói: “Hồng Tuấn! Xem tình hình Đại Lang đi!”

“Căn ca”! Hồng Tuấn thấy sắc mặt Mạc Nhật Căn tái nhợt, vội đỡ hắn sang bên cạnh. Mạc Nhật Căn khoát tay, ra hiệu để hắn nghỉ một lát.

Lục Hứa nói: “Ta bồi hắn, ngươi qua xem rồi lấy đồ đi.”

Hồng Tuấn đi ra phía trước, phóng thích lửa cháy quấn quanh cột băng, cột băng lập tức hóa hơi nước tan đi.

Trường cung lập lòe tỏa sáng, dưới bệ lại có vô số lam quang nói liền, như thiên ti vạn lũ cuốn lấy, trên bệ khắc rất nhiều phù văn.

“Ta thấy rồi!” Hồng Tuấn quay đầu, hướng phía Mạc Nhật Căn và Lục Hứa, nói, “Đây là Thực Nguyệt Cung, giờ ta lấy ra nhé.”

Mạc Nhật Căn mở hai mắt, mắt còn chưa kịp thích ứng với cường quang, khẽ gật đầu.

Lục Hứa nói: “Chờ một chút, xem xung quanh xem, cẩn thận mọi chuyện.”

Hồng Tuấn nhớ đến trong vực sâu ở Trấn Long tháp, Khổn Yêu Thằng dường như trấn áp được bầy Giao, chỉ sợ nơi này cũng trấn áp yêu thú cổ đại, lỡ như lấy ra lại gây phiền toái lớn thì sao?

“Hồng Tuấn?” Mạc Nhật Căn thở dốc nói, “Đệ thử xem?”

Hồng Tuấn không dám động thủ, nhìn dưới đáy bệ, lại xem xung quanh, nhìn thấy khối băng đằng sau Mạc Nhật Căn dường như có thứ gì đó bị đóng băng đã thoát ra.

“Chờ chút.” Hồng Tuấn rời khỏi bệ đá, cau mày nói: “Đây là cái gì?”

Mạc Nhật Căn cố đứng vững, độc rắn khiến hắn mê man, bỗng dưng không nhớ ra được gì. Hồng Tuấn đứng phía sau hắn, phát hiện bên trong một khối huyền băng khác, ở chỗ yêu thú bị đông đá đã thoát ra có mấy lỗ rỗng, nhìn độ lớn nhỏ, có lẽ là một con dã thú.

Lục Hứa lẩm bẩm: “Nhốt một yêu quái, chạy mất rồi.”

“Đã chạy.” Hồng Tuấn đột nhiên ý thức được có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng, lại nhìn xuống băng bỗng nhiên có một dòng nước lạnh thấu xương rơi xuống, ngẩng đầu nhìn đỉnh động thì có một cục băng tích, chắc là nước xuyên qua, từng giọt nhỏ xuống làm tan huyền băng, mỏng dần, nên yêu quái bên trong đã trốn ra, ở gần pháp trận địa mạch có một cửa hang.

________________________________________

Động tàng kim cung: Động giấu cung vàng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.