Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Chương 131: Chương 131: Hư không phù văn




“Giải Ngục đâu?!”

“Chỗ này đã xảy ra chuyện gì?!”

“Mau vào trong tháp!”

Lý Cảnh Lung cùng A Sử Na Quỳnh tránh né bầy Giao long từ trên trời gào thét xông tới, mỗi con phải to ngang Giải Ngục. Bọn chúng điên cuồng gầm rú, phun liệt diễm hàn băng, đuổi theo hai người. Giữa không trung mấy con còn va vào nhau rồi xông vào cắn xé lẫn nhau. Mùi máu tanh từ phía trên phả xuống gay cả mũi.

Lý Cảnh Lung gặp nguy không loạn, liếc một cái đã biết khu vực an toàn nhất chính là tòa tháp kia. Lúc trước đám Giao long bay xung quanh, lôi đình khắp nơi, nhưng không cách nào tới gần được.

Lý Cảnh Lung xông vào trước, A Sử Na Quỳnh chạy ở phía sau, hai người xông về phía tháp, mà Giao long đã đuổi kịp đằng sau, Lý Cảnh Lung lập tức quay người, ném kiếm sang tay trái, tay phải ngưng tụ Tâm Đăng bắn ra một cầu sáng rất lớn!

Cầu sáng bay đi, chạm vào mặt đất nổ bùng lên, cường quang lóe sáng, bầy Giao long bay lên tránh né. Một ngọn lửa bay chệch hướng, A Sử Na Quỳnh khó khăn nghiêng người né, hắn trượt trên đất một cái qua ngang người Lý Cảnh Lung.

Lý Cảnh Lung lập tức bắt tay hắn lại, bước nhanh lên bậc thang, hai người chạy đến cửa tháp.

“Cửa vào đâu rồi?” A Sử Na Quỳnh hô.

“Mau mở cửa!” Lý Cảnh Lung đấm mạnh vào tòa tháp, càng ngày càng nhiều Giao long xông lên khiêu khích, bọn chúng lượn xuống chân tháp, nhìn chằm chằm hai người mà gào thét.

“Mở cửa mau!” A Sử Na Quỳnh giận dữ hét lên.

“Không có cửa!” Lý Cảnh Lung nói.

“Vậy…” A Sử Na Quỳnh nhận ra trên tường tháp có ký hiệu phát sáng, giống hệt phù văn bảo vệ Khu ma ti, “Đây không phải phù văn bên ngoài Khu ma ti…”

“Tự mở ra mau!” Lý Cảnh Lung vung Trí Tuệ kiếm, bạch quang từ thân kiếm bắn ra bốn phía, khu trục Giao long đang vọt tới.

Khi một giao long toàn thân lấp lóe lam quang lao xuống, cửa tháp rốt cuộc cũng mở ra. A Sử Na Quỳnh và Lý Cảnh Lung ngã vào bên trong.

Ngay lập tức cửa tháp khép lại, trên cửa hiện phù văn, thu lại xong, hào quang lóe lên, đẩy bầy Giao long đang chầu chực bên ngoài lùi ra. Đám Giao long tấn công không được gì lại bay về phía đỉnh tháp.

Xung quanh im lặng nghe được tiếng kim rơi, Lý Cảnh Lung cầm kiếm, thân kiếm phát sáng chiếu khu vực xung quanh. May mà bọn họ không gặp một không gian khác, trong tháp chỉ là trong tháp thôi. Tầng dưới trống trải, lấy gạch đá lát lên, ở giữa có một phù văn khác, dường như dưới tháp còn có lối đi.

Một bên có bậc thang hướng lên trên, hai người ngẩng dầu nhìn, A Sử Na Quỳnh nói: “Chỗ pháp trận này chắc hướng đến tầng thứ tám.”

A Sử Na Quỳnh cẩn thận xem xét phù văn, nói: “Mà cũng kỳ quái thật, tại sao phù trận này giống ở nhà chúng ta như vậy?”

Pháp trận kia có từ rất lâu rồi, dường như có nguồn gốc với ‘Tu Di sơn nạp tại giới tử’. Lý Cảnh Lung nghĩ một chút liền hiểu ra: Trấn Long bảo tháp không biết ai xây nên, năm đó nhốt Giải Ngục và một đám hung Giao, Giải Ngục ở lâu trong tháp tự dưng biết ký hiệu này.

Lúc trốn khỏi tháp, Giải Ngục thường xuyên sử dụng pháp trận này, chỉ giáo cho Cửu Vĩ Thiên Hồ, Cửu Vĩ Thiên Hồ lại dùng nó tạo ra một khoảng hư không xây nên huyết trì. Cừu Vĩnh Tư vốn cũng hiểu nguyên lý vận hành của phù văn này, sau khi đánh bại Cửu Vĩ Hồ, hắn dùng để cách ly Khu ma ti với bên ngoài.

Khi ấy A Sử Na Quỳnh chưa đến, tất nhiên không biết được nội tình.

Lý Cảnh Lung giải thích đơn giản, A Sử Na Quỳnh bước lên bậc thang nhìn lên.

“Đã hiểu, đi lên hay đi xuống đấy?”

Trên đỉnh tháp dường như có gì đó phát sáng, Lý Cảnh Lung trầm ngâm một lát: “Dù sao cũng đã đi vào, thời gian giống nhau, lên đỉnh tháp nhìn xem một chút.”

A Sử Na Quỳnh nói: “Sợ bên ngoài đợi quá lâu thôi.”

“Xem bao lâu rồi.” Lý Cảnh Lung phân phó.

Trước khi vào tháp, Cừu Cầu giao cho bọn họ một cái đồng hồ Nhật Nguyệt Tinh, cơ quan bên trong chậm rãi xoay tròn, mỗi mười hai canh giờ sẽ xoay ngược lại một lần, khởi động những vạch khắc tiếp tục di chuyển, vật này do thợ rèn chế tạo thủ công, vòng bên trong là một ngày, bên ngoài là một năm, là pháp bảo mỗi khi Hàng Long Tiên Tôn nhập tháp thì cầm theo.

Nhưng bây giờ thời gian bên trong và bên ngoài chênh lệch đã khác, chỉ dùng tính thời gian đơn giản. A Sử Na Quỳnh móc cái khay ra nhìn xem, nói: “Qua một khắc rồi.”

Lý Cảnh Lung nghĩ thầm phải tranh thủ thời gian, lập tức trèo lên luôn.

Tầng thứ hai trong tháp là một phòng rộng lớn, bày ngựa gỗ mộc nhân, còn có yếm của trẻ con, chăn đệm, tỏa ra luồng hơi ấm, cảm giác chủ nhân rời đi chưa đến một tháng. Ngoài giường nôi, trong góc còn có một bàn trang điểm, có son phấn và một cây lược gỗ.

Lý Cảnh Lung nhìn qua, thấy son phấn trong hộp đã khô lại, nói: “Chỗ này là nơi Cừu Vĩnh Tư ở khi còn bé. Lên tiếp thôi.”

Tầng ba là phòng ăn, phòng khách, xem ra năm ấy Dao Cơ ở đây không lâu. Khi Cừu Vĩnh Tư được trăm ngày nàng đã rời đi. A Sử Na Quỳnh không biết nội tình, nhưng không hỏi nhiều. Càng lên cao, ánh sáng càng rực rỡ.

“Trở về rồi?”

Đến tầng chín, hư ảnh một nam tử mặt hướng quang cầu, lẩm bẩm nói: “Còn lại chưa đến bốn mươi ngày.”

Nam tử kia đầu hiện sừng rồng, áo bào bay lên, như linh thể Côn Thần hóa ra, khác biệt duy nhất là cơ thể hắn phát ra hào quang, giống như thiêu đốt bản thân, trước mặt là Thái Cực cầu khảm âm dương, trong đó pháp lực của hắn chậm rãi luân chuyển.

Chỗ này là đỉnh tháp, xung quanh trống không, chỉ có chín cột trụ chống đỡ đỉnh đài. Thái Cực cầu tản ra quang phấn từng vòng từng vòng bay đi. Mà các bọn họ chưa đầy một trượng chính là đám Giao long quấn quanh một chỗ, bọn chúng bay vòng quanh tháp, gào rú, phóng lôi điện, không ngừng tấn công, chỉ chờ mắt trận giam giữ bọn chúng đổ sụp.

Lý Cảnh Lung đến đối diện nam tử kia, hơi khom người.

“Ta không nhìn thấy.” Nam tử nói, “Ngươi không phải Vĩnh Tư, là ai?”

“Diệp Minh đại nhân?” Lý Cảnh Lung hít sâu một hơi, nói.

Bốn phía sấm sét càng ngày càng manh, Thái Cực cầu rung động từng trận, dường như vì Giao long công kích mà mất ổn định. Lý Cảnh Lung rút kiếm, trên Trí Tuệ kiếm, Tâm Đăng nở rộ, trong tiếng nổ vang, lực tấn công của đám Giao long bị ngăn lại, từ từ lùi đi.

“Bất Động Minh Vương?” Nam tử kia nói, “Sao lại là ngươi?”

Lý Cảnh Lung nghe vậy, quay đầu.

Bầy Giao long vừa lui, sức ép lên Thái Cực cầu cũng biến mất, nam tử phóng xuất pháp lực, trên trán tỏa ra luồng sáng bao trùm thân thể Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung muốn nói lai thôi. Nam tử kia đã mở lời: “Ta hiểu hết rồi.”

Lý Cảnh Lung nói: “Ngài là...”

“Diệp Minh.” Nam tử đáp, “Thượng hạ hư không là Vũ, từ trước đến nay là Trụ, ngươi gọi là Trụ Long cũng được. Vốn nghĩ Vĩnh Tư sẽ về, không ngờ lại là hậu nhân Bất Đông Minh Vương… Cảm tạ ngài đã đến đây đền bù vào sai lầm của ta.”

“Giải Ngục đâu rồi?” Lý Cảnh Lung nói.

“Nó lại chạy trốn rồi.” Diệp Minh đáp, “Thừa dịp hai người tiến vào tháp, nhờ thông đạo chưa kịp đóng nó lập tức quay lại, từ lúc đi vào nó biết là sẽ có nhóm thứ hai nhập tháp.

Lý Cảnh Lung: “...”

Lại thua rồi, Lý Cảnh Lung muốn tự vả hai cái, thật sự là quá khinh địch.

“Nói cho ta biết mọi chuyện đã xảy ra.” Lý Cảnh Lung nói, “Nếu không ta không biết phải làm thế nào.”

“Đây là một câu chuyện dài.” Diệp Minh nói, “Dù sao ta cũng chỉ là long hồn chờ ngày tiêu tán, kể cho ngươi cũng không sao…”

Ở tầng thứ hai, gió tuyết ngừng thổi, thế gian cực kỳ yên tĩnh.

Cừu Vĩnh Tư và Hồng Tuấn lưng tựa vào tảng đá đặt lông Phượng ngủ gà ngủ gật. Bỗng nhiên mặt đất hơi rung chuyển, Hồng Tuấn tỉnh, Cừu Vĩnh Tư cũng tỉnh theo.

“Mơ sao?” Cừu Vĩnh Tư hỏi.

Hồng Tuấn lắc đầu.

Cừu Vĩnh Tư: “Đệ có thời gian rất hay mơ ác mộng.”

“Sao huynh biết?”

“Nửa đêm nghe thấy, Lục Hứa giúp đệ, có khá hơn nhiều rồi?”

Hồng Tuấn ‘ừ’ một tiếng, thực tế từ sau khi ở cạnh Lý Cảnh Lung, Tâm Đăng chế trụ Ma chủng trong cơ thể hắn, không còn mơ thấy ác mộng nữa, khiến hắn cảm thấy rất an toàn. Hắn còn cảm nhận được, ở một nơi xa nào đó, Lý Cảnh Lung đang phóng xuất sức mạnh Tâm Đăng.

Huynh ấy đang đến cứu mình.

“Thực ra là ta đói bụng…” Hồng Tuấn nói.

“Quay lại tìm chút đồ ăn cho đệ.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Chỗ này ta chưa từng tới.”

“Hiện giờ đi đâu?”

“Tìm rồng ở tầng này, xin nó đưa chúng ta đi lên.” Cừu Vĩnh Tư giải thích, “Trừ tầng cuối, mỗi tầng đều có một vị Long Vương quản thúc đám Giao long, duy trì kết giới ở đây.”

Hồng Tuấn nhớ Cừu Vĩnh Tư từng nói, ngoài đám Giao còn cả rồng vì phạm luật trời mà bị giam trong tháp, nhịn không được liền hỏi: “Bọn chúng phạm tội gì?”

“Giết người.” Cừu Vĩnh Tư chỉnh lại giáp trụ, nói: “Đi thôi, tranh thủ thời gian.”

Hồng Tuấn ngáp một cái, đứng dậy đi sau lưng Cừu Vĩnh Tư, lại hỏi: “Vậy còn Diệp Minh thì sao?”

“Nó? Diệp Minh không phạm tội gì cả.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Chỉ là hứa sẽ phong ấn đám giao, không để chúng gây sóng gió cho Thần Châu.”

Hồng Tuấn lại hỏi: “Vậy ai xây tòa tháp này?”

“Ta không biết.” Cừu Vĩnh Tư n ói, “Ta chỉ nhớ gặp qua Diệp Minh vài lần, khi còn bé không hiểu chuyện, lớn lên rồi, mỗi lần vào tháp hỏi việc gì đó cũng không dám luận bàn thêm.”

Hồng Tuấn lại hỏi: “Chúng ta chỉ cần đem tro cốt lên trên là được đúng không?”

Cừu Vĩnh Tư giải thích: “Thừa lúc hồn phách Diệp Minh vẫn còn, để tro cốt cùng long hồn hòa làm một, để thời gian quay lại như ban đầu… May là chúng ta chưa rơi xuống tầng cuối cùng.”

“Tầng cuối cùng là gì?” Hồng Tuấn hiếu kỳ hỏi.

“Vực sâu.” Cừu Vĩnh Tư nói: “Nơi đó không có ánh sáng, cũng không có thời gian, thực tế nơi ở của đám Giao long là sâu nhất, một khi rơi vào sẽ không ra được.”

Hai người xuyên qua rừng rậm, gặp một phần mộ rất lớn, gió tuyết lại ào ào thổi tới, trong tiếng gió dường như còn cả tiếng rồng ngâm.

“Ai đến quấy nhiễu giấc ngủ của ta!”

“Không phải đã sớm tỉnh sao?” Hồng Tuấn ngẩng đầu nói, “Lúc trước đã nghe thấy tiếng ngươi kêu rồi.”

Cừu Vĩnh Tư vội ra hiệu: “Xuỵt, xuỵt...”

“Đứa nhóc cầm tộc này, nói năng xằng bậy, mau cút khỏi tháp đi!”

Sau đó một ngụm long khí lạnh giá vọt tới, Cừu Vĩnh Tư vội nói: “Long Vương bớt giận!”

Hồng Tuấn thấy gió tuyết vọt tới, lập tức dùng Ngũ Sắc Thần Quang chống đỡ, lông Phượng Hoàng cảm nhận được uy hiếp, tỏa ra hồng hỏa bảo vệ bên người Hồng Tuấn. Cừu Vĩnh Tư không xin xỏ được, lập tức xoay tròn bút Sơn Hà, cả trời đất kéo một cái, chớp mắt Cừu Vĩnh Tư, Hồng Tuấn, cùng Long Vương bị kéo vào một bức tranh thủy mặc.

Ngoài lúc bị kéo vào ‘Lộc Vương bản sinh đồ’ thì đây là lần thứ hai Hồng Tuấn bị lôi vào tranh, cảm giác rất quỷ dị, gió tuyết bủa vây giờ đã nhỏ đi không ít. Lúc này Ngũ Sắc Thần Quang chống đỡ được một chút, hai bên va chạm, Cừu Vĩnh Tư lại vung bút, quát: “Mở ra!”

Tranh ảnh tản đi, hai người quay lại hiện thực, thấy trong mộ viên một con rồng màu xanh, đang ngửa mặt gào thét, toàn bộ thế giới ầm ầm chấn động.

“Nó… nó…” Hồng Tuấn phát hiện trong mắt long hồn, xuất hiện hai ngọn hắc hỏa!

Cừu Vĩnh Tư giật mình, quát: “Long Vương!”

Long Vương lại quay đầu đánh về phía hai người, Hồng Tuấn mở dùng Ngũ Sắc Thần Quang dựng lên một bức tường bằng tuyết chắn đòn tấn công. Tường tuyết hóa thành băng, Cừu Vĩnh Tư nhìn xung quanh, Hồng Tuấn hô: “Nó nhập ma rồi! Mau nghĩ cách!”

Cừu Vĩnh Tư nói: “Mau tìm vảy ngược của nó!”

Hồng Tuấn nhanh chóng quay đầu nhìn qua, thấy vảy ngược dưới cổ Long Vương ngập trong hắc khí, như có sinh vật kí sinh. Cừu Vĩnh Tư hô: “Đệ bay được không?”

Long Vương vọt tới, Cừu Vĩnh Tư và Hồng Tuấn tách nhau chạy sang hai bên, mộ viên bị Long Vương quần nát, Hồng Tuấn hô: “Ta không biết bay!”

“Ta đưa đệ lên!” Cừu Vĩnh Tưu hô lại.

Hồng Tuấn: “Coi chừng!”

Thấy Long Vương đã vọt tới chỗ Cừu Vĩnh Tư, Hồng Tuấn cấp bách hô to, Cừu Vĩnh Tư không tránh né, vung bút một cái, hai người lại tiến vào trong tranh, rồi hắn hô: “Lên!” Sau đó mở hai tay, cả người xoay tròn giữa không trung, khiến cả những vệt mực xoay tròn theo, Hồng Tuấn cảm thấy cơ thể bị dịch chuyển, sắp rơi khỏi rìa tranh.

“Mở!”

Lại một tiếng hô to, hình ảnh tản đi, Hồng Tuấn cảm giác mình đã ra khỏi tranh vẽ, lúc thiên địa thay đổi hắn đã rơi vào không trung, tốc độ không hề giảm, bay đến chỗ cao nhất hắn bắt đầu rơi xuống! Cừu Vĩnh Tư ứng chiến với Long Vương, phi lên giữa không trung.

Hồng Tuấn đem Phi đao hợp nhất thành Mạch Đao, mượn lực rơi xuống, chém sượt qua cổ Long Vương.

“Cơ hội tốt!” Cừu Vĩnh Tư hô.

Long Vương quay đầu, phun hàn băng liệt diễm về phía Cừu Vĩnh Tư. Cừu Vĩnh Tư làm mồi nhử không để ý an nguy. Mà đúng giây phút cuối cùng, Hồng Tuấn bám vào cổ nó, nhằm thẳng tim mà vung đao!

Một đao kia mang theo kình khí lướt qua, con quái vật đang giương nanh múa vuốt bị chém, hơi thở của Long Vương im bặt, hai mắt tối dần, rơi xuống.

Quái vật màu đen kia thoát khỏi thân thể Long Vương, lao đến chỗ Hồng Tuấn, Cừu Vĩnh Tư đạp lên đầu Long Vương chạy về phía Hồng Tuấn, giữa không trung xoay người, vung bút, quát một tiếng: “Thu!”

Tranh vẽ ‘ông’ một tiếng mở ra, lúc quái vật nhào tới đã bị Cừu Vĩnh Tư thu vào trong tranh.

“Oaaaaa” Hai người lập tức rơi xuống, ‘bụp bụp’ ngã xuống tuyết.

Hồng Tuấn phun tuyết trong miệng ra, không ngừng ho khan. Cừu Vĩnh Tư giãy dụa đứng dậy rồi chạy về phía Long Vương đang nằm nghiêng trên đất.

“Long Vương!” Cừu Vĩnh Tư chạy đến bên cạnh Long Vương, Hồng Tuấn cũng đi theo, cẩn thận quan sát con rồng kia. Đây là lần đầu tiên Hồng Tuấn thấy một con rồng còn sống sờ sờ. Thường nghe Trọng Minh kể lại, Phượng tộc và Long tộc là địch nhân không đội trời chung, nhiều năm trước Long tộc và Phượng tộc còn đánh nhau long trời lở đất.

Hồng Tuấn nhìn, ra là như vậy, rồng không có mạnh như Trọng Minh… Mới phun ra mấy ngụm long tức đã ngã xuống. Mà hai trăm năm trước, Trọng Minh lại bị Giải Ngục làm trọng thương, Giải Ngục chỉ là giao, mà Long Vương rõ ràng mạnh hơn Giải Ngục, rốt cục có chuyện gì đã xảy ra?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.