Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Chương 109: Chương 109: Lý đại đào cương




“Vấn đề thứ ba,” Lý Cảnh Lung nói, “Nếu ta thu thập được đủ sáu pháp khí của Bất Động Minh Vương, bắn chết Tâm Ma, liệu kết quả có như hủy Thiên Ma chủng?”

Trái tim Hồng Tuấn vọt lên tận cổ họng, Viên Côn im lặng rất lâu, ngẩng đầu, ngàn vạn tính trù trong lồng dịch chuyển, Lý Cảnh Lung không hỏi tương lai, Viên Côn cũng không trả lời, hắn nheo mắt, nhìn từng chiếc lồng.

Hồng Tuấn nín thở, hắn biết chuyện này liên quan đến sinh tử của hắn, Lý Cảnh Lung lại cực kỳ may mắn hỏi được. Lý Cảnh Lung không hỏi tương lai của bọn họ, cũng không hỏi là hắn sẽ giết Hồng Tuấn hay là An Lộc Sơn.

“Có lẽ là có thể.” Viên Côn đáp.

“Có lẽ?” Lý Cảnh Lung lặp lại.

“Có lẽ.” Viên Côn gật đầu.

Lý Cảnh Lung hỏi: “Năm món pháp khí còn lại ở đâu?”

“Ta không biết.” Viên Côn nói: “Cũng không nhìn thấy, tương lai như có một bức màn che mất tầm mắt ta, xa nhất chỉ có thể nhìn thấy kết quả nào đó, hãy tin ta, so với việc ta dự đoán thì ngươi tự tìm kiếm có khi còn nhanh hơn.

Lý Cảnh Lung không hỏi nữa, bắt đầu im lặng, Hồng Tuấn lo sợ: “Ta thì sao?”

Viên Côn nói với Hồng Tuấn: “Ta biết ngươi lo lắng tương lai, muốn nhìn xem không? Hay hỏi ba vấn đề?”

Hồng Tuấn suy nghĩ một lát, Lý Cảnh Lung dường như có lời muốn nói, nhưng lại thôi, bảo với Hồng Tuấn: “Cứ theo ý của em.”

Hồng Tuấn liền hỏi Viên Côn: “Ta muốn biết tương lai của bọn ta.”

“Bao lâu sau?” Viên Côn hờ hững hỏi.

“Ừm… Mười năm sau đi.” Hồng Tuấn nghĩ thầm, việc này có lâu thì chắc mười năm sau cũng đã xong rồi.

Viên Côn giơ tay, tính trù lại bắt đầu xoay chuyển, chớp mắt các tính tử đã ngừng lại.

“Chuyện này khó mà nói.” Viên Côn lẩm bẩm, “Ta có thể nhìn thấy tương lai không quá mười năm sau….”

Hồng Tuấn đang định hỏi, Viên Côn đã xoay người, một tay đặt lên trán hắn.

Bạch quang tỏa ra, như vạn sao trời nở rộ, thời gian như một dòng chảy vùn vụt lao tới. Vô số sự việc vụt qua người, Hồng Tuấn cảm nhận hình như hắn đang ở giữa chiến trường, một chân quỳ trên đất, trong ngực ôm một người hấp hối, là Cừu Vĩnh Tư!

Cừu Vĩnh Tự nôn ra máu, Hồng Tuấn lo lắng gọi hắn, nhưng không nghe thấy tiếng của chính mình, chung quanh là một màu máu, lúc ngẩng đầu lên thấy Giải Ngục ở giữa hắc hỏa cháy rực.

Cảnh sắc biến đổi, hắn lại thấy Trường An bị lửa thiêu, giữa cánh đồng, Dương Ngọc Hoàn phát sáng bay vút lên trời, hắn định cất tiếng gọi, nhưng vẫn không thốt được ra âm thanh nào.

Một người khoác Ngũ Sắc Thần Quang mỹ lệ, mang theo mấy dải lông đuôi, từ chân trời bay đến, thấp giọng nói gì đó, trong tay cầm một thanh kiếm vàng, đằng sau có một Kim giáp cự nhân đuổi theo. Bỗng nhiên Khổng Tước Minh Vương bay vụt về phía chân trời, giao đấu với Kim giáp cự nhân.

Hồng Tuấn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, chớp mắt một cái mọi thứ đã tan biến hết, gió xuân thổi qua, toàn thành dương liễu xanh rờn, ánh nắng chan hòa.

Hắn đứng ở đầu hẻm nhỏ, hóa thành linh thể bay lên.

Gió xuân thổi những cánh hoa đào tung bay, trời xanh trong vắt, Hồng Tuấn tắm dưới ánh nắng đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, thiên địa mạch giao hòa, Thần Châu đại địa được gột rửa lệ khí.

Trong ngõ nhỏ, một tiểu hài chạy vào.

“Cha — cha –!”

Đứa nhỏ lớn tiếng hô lên, vén rèm, nhìn xung quanh.

Lý Cảnh Lung đi ra, ngồi xổm xuống, ghé tai nói với đứa nhỏ, đứa bé cười chỉ ra ngoài, nói: “Nương bảo người mang chút tiền đưa đến.”

Lý Cảnh Lung ôm nó, hôn một cái, hai cha con lại nói chuyện, nói được một nửa, đứa bé liền lấy chén trà, uống một chút, Lý Cảnh Lung lại hỏi chuyện tiếp.

Hồng Tuấn chăm chú nhìn đứa nhỏ, không lâu sau, Lý Cảnh Lung đi ra ngoài, ôm theo đứa nhỏ.

Hồng Tuấn thấy một cơn gió lùa tới, lá liễu xanh đầy trời, chớp mắt hóa thành những vì sao phía xa.

“Hồng Tuấn?” Giọng nói dịu dàng của Lý Cảnh Lung vang lên.

Hồng Tuấn mở mắt, phát hiện ra mình đang ở bên ngoài thành Trường An, nằm trong ngực Lý Cảnh Lung, hai người ngồi dưới gốc cây giữa một bình nguyên hoang vắng.

“Côn Thần đi rồi.” Lý Cảnh Lung lo lắng hỏi: “Em thấy cái gì?”

Trong mắt Hồng Tuấn mơ hồ hiện ra ánh nước, hắn vươn tay, sờ sờ sườn mặt Lý Cảnh Lung.

“Thấy tương lai.” Hồng Tuấn nói, “Một tương lai mà ta mong muốn.”

“Chúng ta còn sống sao?” Lý Cảnh Lung bất an hỏi.

“Ừm.”

“Ở đâu?”

Hồng Tuấn lắc đầu, không nói rõ tương lai, chỉ mỉm cười: “Ta không biết.”

Lý Cảnh Lung kéo hắn đứng dậy, lại nắm chặt tay hắn, đi về phía Trường An, dường như sẽ không bao giờ buông tay vậy.

Ba ngày trước, Trường An bắt đầu giăng đèn kết hoa, phố lớn ngõ nhỏ đều bắt đầu treo đèn lồng mừng thọ đản của Dương Ngọc Hoàn, trong cung đã sớm chuẩn bị pháo hoa, ba ngày nữa sẽ đốt. Tám cổng thành Trường An rộng mở, người chật như nêm cối, có đến gần trăm vạn người đổ về đây. Người Hồ Tây Vực, người Sắc Mục, sứ giả các nước, ngư long hỗn tạp, tửu quán, khách điếm sớm đã chật kín.

Trong An Tây Vệ phủ, Mạc Nhật Căn đứng trước mặt An Lộc Sơn, cả người đầy lệ khí, mang vũ khí cũng màu đen, rất hăng hái, đường môi mỏng như lưỡi đao, nhìn qua khiến người ta cảm thấy rét lạnh.

Hắn tiến lên, cầm danh sách đặt trên bàn, mở ra.

“Đây là người cần ngươi giết.” An Lộc Sơn hòa ái cười nói.

Mạc Nhật Căn lật ra, đập vào mắt đầu tiên là cái tên “Hàn Quốc Lan”. Xuống dưới là: “Ca Thư Hàn.”

Cuối cùng, “Ngự sử đại phu Phong Thường Thanh.”

“Đều biết.” Mạc Nhật Căn đáp: “Hàn Quốc Lan chỉ là thương nhân, vì sao cần giết hắn.”

Một võ sĩ áo đen đứng cạnh An Lộc Sơn nói: “Hàn Quốc Lan là thương nhân Tây Vực thường trú ở Trường An, cũng là chủ chợ đen, Thiên Ma đại nhân muốn dùng cơ hội này diệt khẩu hắn.”

Mạc Nhật Căn hoài nghi nhìn An Lộc Sơn, không hỏi tiếp nữa.

“Sao ngươi biết hắn?” An Lộc Sơn cầm chén rượu, uống một ngụm rượu vang.

“Lý Cảnh Lung từng phái chúng ta đi mua Ly Hồn phấn.” Mạc Nhật Căn nói: “Tối nay ta sẽ động thủ.

“Rất tốt.” An Lộc Sơn nói, “Vạn Bảo sẽ giả dạng hắn, đến ngày thọ đản, cùng nhau động thủ.”

Người áo đen lúc trước chính là “Vạn Bảo”, khẽ gật đầu với Mạc Nhật Căn.

“Thứ hai là Ca Thư Hàn.” Một người áo đen khác nói: “Giết Ca Thư Hàn với ngươi rất đơn giản. Vài ngày trước hắn đã vào thành, quân đội đều đóng ở bên ngoài…”

Mạc Nhật Căn nói: “Giết hắn, quân đội của hắn sẽ làm phản.”

“Vạn Phong sẽ thay thế hắn.” An Lộc Sơn cười, “Hàn Quốc Lan tham tài, Ca Thư Hàn nóng tính, ta chỉ thuận lý thành chương thay xà đổi cột thôi, cũng không phải là không thể.”

Mạc Nhật Căn gật đầu: “Thế còn Phong Thường Thanh?”

An Lộc Sơn thuận miệng nói: “Phong Thường Thanh không cần giết, chỉ cần hạ độc, ta muốn xem xem Lý Cảnh Lung giải quyết thế nào đây?”

“Khổng Hồng Tuấn dược học rất giỏi.” Mạc Nhật Căn nói, “Cái gì cũng giải được, không bằng dùng pháp thuật khống chế Phong Thường Thanh. Lý Cảnh Lung thấy Phong Thường Thanh trúng độc sẽ nhờ đến Khổng Hồng Tuấn giải độc, lúc đó pháp thuật tấn công phong ấn Hồng Tuấn, một mũi tên trúng hai đích.”

Nói xong, trong sảnh yên tĩnh hẳn, một lúc sau An Lộc Sơn mới nói: “Hay, quả nhiên không thua tâm kế của Lý Cảnh Lung. Làm theo lời ngươi nói, cho ngươi bảy ngày giải quyết ba người này, đi đi.”

“Khu ma ti vẫn còn có người.” Mạc Nhật Căn nói, “Không loại trừ bọn họ, chỉ sợ sẽ sinh biến.”

“Phong Thường Thanh bị trúng độc, Khu ma ti sẽ bị điều tra.” An Lộc Sơn nói: “Lúc đó chỉ cần Vạn Bảo, Vạn Phong vững vàng rồi, ta cùng người động thủ, một mẻ là hốt gọn.”

Mạc Nhật Căn gật đầu, khom lưng rời đi.

An Lộc Sơn nhìn theo bóng lưng Mạc Nhật Căn, Vạn Bảo thấp giọng hỏi: “Đại nhân đồng ý điều kiện của hắn sao?”

“Chỉ có cẩu hoàng đế,” An Lộc Sơn cười nói: “Để hắn động thủ, vừa đúng nhận kiếp số thay ta, có gì không thể?”

“Giải Ngục nhất định sẽ ra mặt.” Vạn Bảo nói, “Không để im cho Mạc Nhật Căn động thủ giết người đâu.”

“Ta sẽ khống chế hắn.” An Lộc Sơn lạnh lùng nói, “Trong thọ đản, trước mắt bao người như vậy, hắn sẽ không dùng được năng lực quay ngược đâu.”

Hoàng hôn, Mạc Nhặt Căn đã ăn no uống say, nghỉ một chút đã đến đêm, liền mở mắt, thay đổi một thân hắc y, ngồi trên giường tự hỏi, dùng ngón tay thon dài chỉnh lại dây cung, chờ Vạn Bảo đến báo tin.

Trong Lan Lăn Hổ Phách, người Hồ ngồi kín bàn, sinh ý của tửu quán chưa bao giờ tốt như vậy.

Lục Hứa nằm trên bệ đá trong hậu viện, bỗng nhiên mở mắt, móc một cây sáo ngọc, lấy hơi thổi mấy tiếng vang bén ngọt. Hắn thổi mấy lần, A Thái đã đến, nói: “Đừng thổi nữa, điếc cả tai!”

A Sử Na Quỳnh và Cừu Vĩnh Tư cũng tới, A Sử Na Quỳnh nói: “Tiếng sáo khiến ta nổi hết cả da gà.”

Cừu Vĩnh Tư cười nói: “Chính là cần hiệu quả như vậy, nửa thành Trường An đều nghe thấy. Khi mọi người ở bên ngoài uống rượu, thanh âm vang…”

Lục Hứa ngắt lời, “An Lộc Sơn phân phó hắn đi ám sát một thương nhân của Trường Lạc phường, là ai?”

Mọi người đều hồi hộp, lo lắng, A Thái cau mày: “Trường Lạc phường nhiều thương nhân như vậy? Là ai chứ?”

“Hàn Quốc Lan?” Cừu Vĩnh Tư hỏi.

“Không thể nào…” A Thái lẩm bẩm nói.

Lục Hứa miêu tả: “Một gian phòng có phủ thảm Tây Vực, trong phòng treo đầu sư tử…”

“Hàn Quốc Lan không chạy trốn.” A Sử Na Quỳnh nói.

Mọi người nhìn nhau một lát, Cừu Vĩnh Tư giải thích cho Lục Hứa: “Thương đội Tây Vực ở Trường An này chính là nơi cung cấp Ly Hồn phấn cho chúng ta, tin tức nhanh nhạy, có thể nghe ngóng được tung tích pháp bảo…”

“Tối nay sẽ động thủ,” Lục Hứa nói, “Nhanh đưa ra kế hoạch đi, đánh một trận?”

A Thái quay người, lắc quạt một cái, nói: “Đi, hành động thôi! Mọi người nghe ta.”

Mạc Nhật Căn lau dây cung cẩn thận, lại nghe giọng Vạn Bảo ở bên ngoài: “Đi thôi.”

Mạc Nhật Căn đeo bao tên trên lưng, trên đùi buộc bao da, trong bao da là một thanh tiểu đao bằng răng sói được tẩm độc.

“Giết một người phàm còn cần hạ độc?” Vạn Bảo nói.

“Cẩn tắc vô ưu.” Mạc Nhật Căn đáp, rồi vọt lên, tay túm vào mái hiên, xoay người một cái nhảy lên nóc nhà,

Đêm nay mây đen dày đặc, bốn phía tối om, từ chính sảnh truyền đến tiếng khen ngợi cuộc đấu thú, hiển nhiên An Lộc Sơn cùng đám võ tướng lại đem mạng người ra làm trò tiêu khiển.

Cổ vượn hóa thành một đàn cổ trùng, bay theo sau Mạc Nhật Căn.

Mạc Nhật Căn lắc mình, hóa thành một con sói lớn lông đen nhánh, cao gần bằng một người, im lặng chạy qua mái hiên.

“Vì sao là ta?” Mạc Nhật Căn hỏi.

“Ba người này ngươi đều gặp qua.” Bầy cổ trùng phát ra thanh âm yếu ớt, “Không khiến người ta sinh nghi.”

Hắc Lang cúi đầu: “Người cũng giết cả, còn sợ nghi ngờ?”

“Lý Cảnh Lung rất cẩn thận, để lại manh mối sẽ không an toàn.” Bầy cổ trùng trả lời, “Đây là cho ngươi một cơ hội thể hiện lòng trung với Thiên Ma đại nhân đó.”

Người quen gây án cũng sẽ dễ dàng hơn, chí ít sẽ khó xảy ra cãi lộn, gây ra chứng cứ. Mạc Nhật Căn rất quen thuộc Trường An, giúp Cổ vượn bớt việc đi lục soát. Mà Hàn Quốc Lan dù là phàm nhân, nhưng thường xuyên tiếp xúc với pháp bảo, ai biết được hắn có đặt cấm chế gì xung quanh để bảo vệ không?

Giết Hàn Quốc Lan, kiêng kị nhất là ảnh hưởng đến thương đoàn. Có thể trụ vững ở Trường An lâu như vậy, lại là nơi thường trú của thương đội, phủ đệ sẽ có cách bảo vệ riêng chứ.

Giết Ca Thư Hàn, kiêng kị quân đội của hắn sẽ phòng bị trước An Lộc Sơn hơn, không dễ gì mà gửi sứ giả qua được, Mạc Nhật Căn bỏ đi phòng bị.

Về phần Phong Thường Thanh, chắc chỉ là thuận tiện, từ đó Lý Cảnh Lung với Mạc Nhật Căn sẽ không đội trời chung nữa…

Nghĩ đến đây, Mạc Nhật Căn hừ lạnh: “Không cần phải thăm dò ta như vậy.”

“Chúng ta không đủ người.” Bầy cổ trùng thấp giọng đáp: “Chuyện này cũng không cần giấu ngươi.”

Tai Hắc Lang giật giật, nó dừng bước, nhìn đèn đuốc sáng trưng ở Trường Lạc phường, tiếng nhạc vang xa, mấy tòa lầu cao đã treo đèn chúc thọ, dù bảy ngày nữa mới đến, cũng đang ca múa mừng thái bình, tiệc tùng không ngớt.

“Đến sớm rồi.” Hắc Lang đáp.

Trong Trường Lạc phường, Hồ nữ uyển chuyển khiêu vũ, những chiếc chuông nhỏ gắn trên y phục rung theo từng bước chân, âm thanh rung động lòng người. Đám thương nhân nhao nhao khen hay, so với khung cảnh trong An Tây Vệ phủ quả khác biệt như trời vực. Hồ cơ tụ hợp lại tản ra, tới trước án, rúc vào ngực mấy người thương nhân, mời rượu cười đùa.

Hàn Quốc Lan để râu quai nón, uống đến say mèm cả người, tựa trên giường híp mắt lại nhìn xung quanh, một thị nữ tiến đến thấp giọng hỏi vài câu rồi đỡ hắn dậy, rời khỏi bữa tiệc, tới phòng phía hậu viện nghỉ ngơi.

Mạc Nhật Căn vô thanh vô tức nhảy vào nội viện, lách mình núp sau thân cây, bầy Cổ trùng ông ông tiến vào lùm cây. Mạc Nhật Căn mặc hắc y, như hòa vào với bóng đêm, nhìn chằm chằm Hàn Quốc Lan đang xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào.

Thấy Hàn Quốc Lan đẩy thị nữ ra, tự vào phòng.

Thị nữ quay người rời đi, lúc đi ngang qua thân cây mới dừng lại ngó nghiêng xung quanh một lần, không thấy gì kỳ lạ lại đi tiếp. Mạc Nhật Căn mới từ đằng sau bước ra, gương mặt thon gầy tái nhợt.

Trong tay của hắn cầm một thanh phi đao, đứng ngoài cửa, thấp giọng gọi vào: “Hàn Quốc huynh?”

Bên trong truyền đến tiếng ngáy, bầy Cổ trùng bay khỏi thân cây, thấp giọng nói: “Mau vào động thủ đi.”

Mạc Nhật Căn lui ra sau, nháy mắt bắn ra một đạo kình khí, ‘ông’ một tiếng, quang hoa lưu chuyển, xuất hiện một đạo pháp thuật chắn lại.

“Các ngươi đoán không sai, hắn có pháp bảo hộ thân.” Mạc Nhật Căn trầm giọng nói, “Thân là đầu lĩnh buôn bán kỳ trận dị bảo, sao lại không có chút đồ phòng thân chứ?”

Bầy Cổ trùng hóa thành Vạn Bảo, Vạn Bảo đứng bên trong nhìn ra ngoài, thấy phục trang trong phòng đẹp đẽ, đáy mắt hiện lên vẻ tham lam, cười đầy tà khí.

Chiếc nhẫn trân châu trên tay Hàn Quốc Lan rung động, không lâu sau hắn mở mắt.

“Ai?” Hàn Quốc Lan cảnh giác nói.

Bên ngoài, Mạc Nhật Căn lại dùng khí kình đánh vào màn chắn, “Hàn Quốc huynh! Là ta.”

“Mạc Nhật Căn?”

Hàn Quốc Lan vẫn còn chếnh choáng, tay ấn lấy trán, thu tấm chắn, để Mạc Nhật Căn tiến vào.

“Hôn thê của Thái Cách Lạp trong thành…”

Không lâu sau, chỉ nghe thấy một tiếng rên, vài tiếng đồ vật va chạm vang lên ngắn ngủi, Mạc Nhật Căn nhanh tay đỡ lấy. Vạn Bảo đi vào, thấy Mạc Nhật Căn đặt tay lên trán Hàn Quốc Lan, tay kia đỡ tấm bình phong suýt đổ.

Hàn Quốc Lan trợn mắt, một mũi tên xuyên qua từ sau gáy, cổ họng nát bấy.

Vạn Bảo nhìn chiếc nhẫn trên tay Hàn Quốc Lan, lại nhìn Mạc Nhật Căn, trong mắt đầy kinh ngạc.

“Ngươi giết hắn thế nào?”

Mạc Nhật Căn lạnh lùng nói: “Ta bảo ta giúp hắn giải rượu.”

Vạn Bảo hóa thành bầy cổ, xoát một tiếng bay tới vũng máu trên nền đất, từ từ bu lấy huyết dịch đang chảy xuống từ người Hàn Quốc Lan. Tình cảnh kia như bầy kiến xâu xé một vũng đường đỏ, cực kỳ buồn nôn, Mạc Nhật Căn vẫn im lặng, lãnh đạm nhìn xem.

Bầy cổ trùng bắt đầu leo lên, định cắn nuốt thân thể Hàn Quốc Lan, thì bên ngoài có tiếng thị nữ: “Lão gia, tiểu nữ mang nước nóng tới đây.”

Nháy mắt, bầy cổ dừng lại, Mạc Nhật Căn lấy chiếc nhẫn trong tay Hàn Quốc Lan xuống. Bầy cổ tụ lại, dâng lên, hóa thành hình dạng Hàn Quốc Lan, không khác biệt chút nào, nhận lấy chiếc nhẫn, đeo vào, “À” một tiếng rồi đẩy cửa ra ngoài.

Mạc Nhật Căn kéo thi thể Hàn Quốc Lan, ném ra sau bình phong.

Không lâu sau, Vạn Bảo tiến lại, có vẻ vẫn còn chưa thỏa mãn muốn ăn nữa, Mạc Nhật Căn nói: “Ta đưa thi thể hắn đi, dù gì cũng là bằng hữu, để hắn toàn thây.”

Vạn Bảo đành thôi, hắn xem xét bài trí trong phòng, cười tham lam, nói: “Phòng này nhất định có mật đạo, để ta xem hắn giấu bảo khố ở đâu.”

Mạc Nhật Căn mang theo thi thể Hàn Quốc Lan, đưa ra ngoài viện, hóa thành Hắc Lang, ngậm thi thể trong miệng, nhảy lên mái nhà, phi thân mà đi.

Vạn Bảo hóa thành Hàn Quốc Lan bắt đầu gõ khắp bốn phía, nheo mắt, quan sát tìm kiếm cơ quan mật đạo.

Trong một gian phòng khác, Lục Hứa, A Thái, A Sử Na Quỳnh cùng Cừu Vĩnh Tư đang đứng, ở giữa có một nam nhân trung niên để râu quai nón, một thân y phục lộng lẫy, sắc mặt tái xanh, trên tay còn băng vải, nhìn về phía tấm gương trong phòng.

Trong kính hiện ra một người giống y đúc “Hàn Quốc Lan”, đang tìm kiếm bảo khố trong phòng hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.