Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Chương 173: Chương 173: Mệnh định chi nhân




“Đến lượt các ngươi.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra với trưởng sử?”

Mạc Nhật Căn nhìn Lục Hứa, Tâm Đăng mất đi, rồi lại có lại, đột nhiên gặp chuyện này hắn cũng đầy nghi vấn.

“Ngày đó hắn ở lại Đồng Quan, cản An Lộc Sơn cho chúng ta.” Lục Hứa nói, “Ta xông vào muốn đưa hắn đi…”

Mấy ngày trước, bên ngoài Đồng Quan, Lý Cảnh Lung cầm kiếm chỉ An Lộc Sơn đã hóa ma, trong bóng tối vô tận, ma khí quấn quanh thân hắn, mạnh mẽ tiến vào trái tim hắn.

“Cha, nương…”

Toàn thân Lý Cảnh Lung bị ma khí xâm nhiễm, trong chốc lát gân đen đã lan đến mặt hắn, trên tay ma khí loang lổ như muốn xé da mà ra. Quần áo tơi tả, chỗ lồng ngực, ấn ký Côn Thần để lại bắt đầu tắt dần.

“Rơi vào bóng tối đi.” An Lộc Sơn gầm gừ, “Phóng thích nỗi khổ của ngươi…”

Gương mặt Lý Cảnh Lung dữ tợn, giương mắt nhìn An Lộc Sơn, cười quỷ dị.

“Ta… nhớ đến một việc…” Lý Cảnh Lung nói, “Đánh cược một lần, đánh cược lần này thử xem…”

An Lộc Sơn ngơ ngẩn, Lý Cảnh Lung cố sức nói: “Hồng Tuấn nói với ta, nếu trong cơ thể có ma khí… thì pháp khí, sẽ phản ứng…”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Trí Tuệ Kiếm cảm ứng được người cầm kiếm bị ma khí khống chế, bộc phát kim quang giữa bóng tối!

Lý Cảnh Lung xoay ngược Trí Tuệ Kiếm đâm vào lồng ngực mình, trong khoảnh khắc, thân kiếm biến mất hóa thành ánh sáng trong tay hắn, đâm vào trong tâm mạch.

“Xem ra, Trí Tuệ Kiếm vẫn luôn vậy… chỉ là… không nghe ta… sai sử… lần này… cuối cùng cũng… dùng được rồi…”

An Lộc Sơn rót ma khí cuồn cuộn vào tim Lý Cảnh Lung, dưới sức mạnh của Trí Tuệ Kiếm, ma khí điên cuồng bốc cháy, mà tay thuận Lý Cảnh Lung nắm kim quang ấn cưỡng ép ấn vào ngực mình!

“Lý Cảnh Lung!” Lục Hứa giận dữ gầm lên, bạch quang từ song chưởng bắn ra, ấn lên lưng Lsy Cảnh Lung.

Dưới pháp lực của Lục Hứa, Trí Tuệ Kiếm tuột ra, An Lộc Sơn vô cùng sợ hãi, “Vù” một tiếng lùi ra sau, cuốn về phía chân trời.

Trí Tuệ Kiếm rời khỏi tay Lý Cảnh Lung rơi xuống đất, cả người đổ nhào về phía trước.

“Về sau chúng ta chạy đến Đồng Quan, quan ngự sử từ Trường An cho rằng đánh thua vì Cao Tiên Chi và Phong Thường Thanh, chém hai người tại chỗ. Vừa hành hình xong chưa được bao lâu…”

Mạc Nhật Căn nói tiếp: “Phản quân lại đánh tới.”

Lục Hứa gật đầu một cái, nói: “Mọi người lập tức trốn đi, sự tình về sau thì mọi người đã biết rồi.”

Mạc Nhật Căn và Cừu Vĩnh Tư im lặng rất lâu.

“Nếu như khi đó mặc kệ hắn.” Lục Hứa nói, “Có lẽ An Lộc Sơn đã bị trọng thương… Nhưng tâm mạch Lý Cảnh Lung mà hủy, sẽ chết ngay lập tức…”

“Tốt lắm.” Cừu Vĩnh Tư cười với Lục Hứa, “Tiểu Lục làm đúng lắm.”

“Em làm rất đúng.” Mạc Nhật Căn nói, “Đến giờ ta vẫn cảm giác rằng đánh bại An Lộc Sơn không thể chỉ dựa vào mình hắn.”

Lục Hứa lãnh đạm nói: “Cũng không phải vì chuyện đó, là ta đáp ứng Hồng Tuấn, dù thế nào cũng sẽ giữ Lý Cảnh Lung còn sống. Đương nhiên Hồng Tuấn cũng đáp ứng ta, dù thế nào cũng sẽ giữ mạng cho ngươi. Ta đi xem bọn họ thế nào.”

Lục Hứa quay người rời đi, Mạc Nhật Căn quay đầu, nhìn chăm chú bóng lưng Lục Hứa, trong mắt còn mang theo ý cười ấm áp.

“Có bao nhiêu phần thắng?” Mạc Nhật Căn nói.

“Hoàn toàn không có.” Cừu Vĩnh Tư nói vào điểm quan trọng, đáp: “Trừ phi sáu khí tề tụ, ta đề nghị trước tiên cứ rời khỏi Trường An đã, tìm đủ pháp khí rồi trở về tái chiến.”

Mạc Nhật Căn lẩm bẩm nói: “Không có khả năng.”

Cừu Vĩnh Tư nói: “Chúng ta cần nhất là thời gian, ngươi nhìn Thần Châu này xem, từ thượng cổ tới nay mỗi một lần đại chiến long trời lở đất, đâu cũng thây phơi ngàn dặm, máu đổ khắp nơi? Muốn thắng lợi cuối cùng, hay tiếc chút huyết khí nhất thời? Trưởng sử sẽ không tỉnh lại sớm đâu, ngươi không hạ được quyết định thì để ta, dù có bị hậu thế ngàn vạn người thóa mạ, Khu ma ti lâm trận bỏ chạy, thì làm sao chứ?”

Mạc Nhật Căn trầm ngâm một lát, ánh mắt hướng về nơi khác, đáp: “Ta cũng không sợ đưa quyết định này, mà dọc đường, Hồng Tuấn dạy ta rất nhiều thứ.”

Nói xong, hắn quay đầu nhìn thẳng vào mắt Cừu Vĩnh Tư: “Thực tế ngươi, ta, A Thái, ban đầu vì làm Khu ma sư mà đến, mục đích có lẽ khác nhau, nhưng ai cũng đều lấy đại cục làm trọng.”

Cừu Vĩnh Tư rất kiên nhẫn, không nói gì, chỉ nghe Mạc Nhật Căn.

“Trên đường nếu như chúng ta vứt bỏ bách tính, tiến vào Trường An.” Mạc Nhật Căn nói, “Sẽ không gặp lại Đặc Lan Đóa, A Thái như thế đã mất tất cả… nhờ vào một ý niệm của Hồng Tuấn mà Khu ma ti mới được bảo toàn.”

“Tất cả mọi chuyện đều từ một ý niệm.” Mạc Nhật Căn chân thành nói, “Nhất niệm mà sinh, cũng vì nhất niệm mà diệt.”

“Ngươi sẽ không gặp lại tình huống như vậy.” Cừu Vĩnh Tư nói.

Mạc Nhật Căn nói: “Thế gian không có cách nào, vừa lấy đại cục làm trọng vừa đảm bảo được tương lai mỗi người sao?”

Cừu Vĩnh Tư muốn nói “Không có”, nhưng hắn cũng nghĩ rất nhiều, nghĩ đến Trấn Long tháp, nghĩ đến Lý Cảnh Lung kiên quyết vào tháp, nghĩ đến tín niệm cực kỳ kiên định của Hồng Tuấn.

“Yểm hộ bách tính toàn thành rút lui bình an.” Cừu Vĩnh Tư nhượng bộ, nói: “Hiện giờ chúng ta có ba pháp khí, trước khi tìm đủ thì không thể đánh được với An Lộc Sơn.”

“Cũng không hẳn như vậy.” Mạc Nhật Căn trầm giọng nói, “Thêm cả Trí Tuệ Kiếm, trong tay chúng ta đã có một nữa…”

Cừu Vĩnh Tư nói: “Sự thật rõ ràng, trước lúc này dù cố gắng đến đâu, đều vô dụng, ngươi còn không hiểu ý tứ của Bất Động Minh Vương? Vì sao năm đó vào Khu ma ti, lại là chúng ta?”

“Chờ chút…” Mạc Nhật Căn vạn lần không ngờ tới, Cừu Vĩnh Tư chỉ dựa vào tin tức được kể lại đã suy luận được mấu chốt!

“Ta đoán sai sao?” Mạc Nhật Căn nói.

Cừu Vĩnh Tư gật đầu một cái, im lặng nửa ngày mới nói: “Trước đó, ngươi không có cách, người nằm trong phòng kia chính là ví dụ, nghĩ kỹ xem.”

Mạc Nhật Căn im lặng không nói, Cừu Vĩnh Tư gật đầu, tiện tay vỗ vai Mạc Nhật Căn, lướt qua người hắn rời đi.

Hồng Tuấn chắp tay trước ngực, còn giữ tay Lý Cảnh Lung, biểu tình của Lý Cảnh Lung rất an tường, trên lồng ngực, hình xăm Khổng Tước dần rõ ràng.

Lục Hứa nói: “Để ta.”

“Ta ngủ một lát.” Hồng Tuấn mỏi mệt không chịu nổi nói, “Cảm ơn ngươi, Lục Hứa, nếu không có ngươi ta không biết phải làm gì bây giờ.”

Lục Hứa kể lại quá trình Lý Cảnh Lung bị thương lần nữa, rồi nói: “Ngươi nói xem, sao bọn họ lại ngốc như vậy.”

“Chúng ta không phải cũng rất ngốc sao?” Hồng Tuấn không làm được gì khác đành ghé vào tường, thấp giọng nói.

Lục Hứa im lặng một lát, sau đó nói: “Hắn sẽ tỉnh sao?”

“Sẽ.” Hồng Tuấn gối bên giường, “Ta tin, hy vọng ta có thể cùng hắn nói một câu.”

“Hắn biết rồi.” Lục Hứa nói.

Hồng Tuấn: “Biết cái gì?”

Ý thức của hắn bắt đầu hỗn loạn, Lục Hứa nói: “Việc năm xưa.”

Hồng Tuấn thấp giọng nói: “Ta đã tha thứ cho huynh ấy lâu rồi.”

Lục Hứa nói: “Nhưng hắn chưa hề biết.”

Hồng Tuấn còn chưa nghe nốt câu sau của Lục Hứa đã ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại, đã đổi sang A Thái, A Thái đặt tay lên tay Hồng Tuấn, hồng quang lưu chuyển trên chiếc nhẫn, nói: “Bọn họ đang chờ đệ ăn cơm.”

Hồng Tuấn khẽ gật đầu, trong sảnh đã bày sẵn đồ ăn, mọi người đang chờ Hồng Tuấn, chủ vị trống không. Hồng Tuấn vừa đến, mọi người hẳn cũng đã không chờ được, tự mình ăn.

“Khi nào chúng ta bỏ thành?” Cá chép yêu nói, “Muốn chạy trốn phải nhanh lên.”

Hồng Tuấn: “Ai nói?”

Cá chép yêu nói: “Đại Lang cùng Vĩnh Tư nói.”

Lục Hứa: “…”

Hồng Tuấn nhìn mọi người, Mạc Nhật Căn ngàn tính vạn tình lại quên lúc nói chuyện với Cừu Vĩnh Tư bên hồ nước còn có con cá chép này!

“Không chạy trốn.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Chỉ là đang thảo luận chuyện này, chưa xác định.”

Lục Hứa nói: “Tùy các ngươi, dù sao lão đại không biết sống chết thế nào…”

“Ai nói!” Cá chép yêu kêu ầm lên, “Không phải ta đang sống rất tốt sao?”

“Không nói ngươi!” Mọi người đồng thanh.

Đặc Lan Đóa: “Nói trưởng sử sao? Cái con cá nhà ngươi lúc nào cũng muốn làm lão đại thế? Làm quan được không?”

A Sử Na Quỳnh: “Tẩu tử, người cho đứa bé ăn đi, đừng nói, để nghe Mạc Nhật Căn và Cừu Vĩnh Tư.”

Đặc Lan Đóa: “Sao ta không được nghe? Ngươi muốn chết không!”

A Sử Na Quỳnh lập tức câm miệng, Hồng Tuấn cười nói: “Tiểu bảo bối ngủ chưa?”

Đặc Lan đóa: “Ngủ rồi.”

Pha trò như vậy, bầu không khí cũng nhẹ nhàng hẳn, Mạc Nhật Căn nói: “Mọi người.”

Lúc Lý Cảnh Lung không ở đây, đều do Mạc Nhật Căn định đoạt, từ trận Đại Minh Cung chia binh hai đường, Mạc Nhật Căn được ngầm công nhận là phó sứ Khu ma ti, mà sau trận ở Trấn Long tháp, mọi người cũng đều nghe theo Mạc Nhật Căn.

Hồng Tuấn biết Cừu Vĩnh Tư rất thông minh, dù Lý Cảnh Lung hay Mạc Nhật Căn chủ sự, đều hỏi qua ý kiến hắn, liền nói: “Nếu hai người các huynh đã quyết, ta không dị nghi, đại cục làm trọng… chỉ là… Trường An trăm vạn bách tính, nếu cứu được thì…”

Mạc Nhật Căn nói: “Chỉ là giả thuyết, nhưng chúng ta bây giờ, thực lực không chênh lệch bao nhiêu.”

So với khi Khu ma ti mạnh nhất, hiện giờ thiếu Lý Cảnh Lung với pháp bảo mạnh nhất khi áp chế ma khí, nhưng lại bổ sung thêm hai lực sinh quân.

“A Thái lấy được Thần Hỏa Giới.” Mạc Nhật Căn giải thích, “Có thể dùng nhẫn hàng thần. Chân hỏa rực sáng, cũng khu trục được một phần ma khí.”

Sau đó, Cừu Vĩnh Tư nói: “Ta tu được Ngự Giao chi thuật, dù tốn sức lực, nhưng trong thời gian ngắn khống chế Giao long cũng không phải vấn đề gì lớn.”

“Có hai người bọn họ.” Mạc Nhật Căn nói, “Chưa chắc trận này đã thua, lý tưởng nhất là khiến An Lộc Sơn lui binh tạm thời, tranh thủ thời gian tìm được ba pháp khí còn lại của Bất Động Minh Vương.”

“Tìm xong thì hợp nhất thế nào?” Hồng Tuấn lại hỏi.

“Chuyện này chưa nghĩ tới.” Mạc Nhật Căn gãi đầu, đáp.

Lục Hứa dùng ánh mắt ra hiệu cho Hồng Tuấn, ý là nhìn xem, chính hắn còn chưa nghĩ ra.

Hồng Tuấn: “…”

Suy luận của Mạc Nhật Căn còn kém Lý Cảnh Lung một chút, nhưng nhãn lực vẫn rất tốt, lúc này hỏi Lục Hứa: “Em vừa có ánh mắt gì thế kia?”

Lục Hứa nói: “Mọi người có quên một việc rất quan trọng không?”

Mọi người: “?”

Lục Hứa: “Sáu khí của Bất Động Minh Vương, vì sao một cái trong tay Hồng Tuấn, một cái trong tay ngươi? Tiếp theo là của ai? Vì sao lại chia ra cho mọi người? Có phải đang trêu đùa nhau không?”

Cừu Vĩnh Tư giải thích: “Ta nghĩ là do Bất Động Minh Vương an bài.”

Mọi người càng nghi hoặc, nhìn Mạc Nhật Căn và Cừu Vĩnh Tư, chờ bọn họ giải thích.

Mạc Nhật Căn chờ rất lâu, mới nói: “Đây chỉ là… một suy đoán của ta… cũng không chính xác, mọi người nghe thử xem. Hồng Tuấn, còn nhớ đệ hỏi ta, là ai gửi thư cho chúng ta không?”

“Để ta giải thích đi.” Cừu Vĩnh Tư tiếp lời, thẳng thắn nói: “Thư ta không biết là ai gửi, dựa vào nguyên nhân nào đó, nhờ pháp thuật, chúng ta đều nhận được thư, giống như những người mà Bất Động Minh Vương chọn trúng.”

“Ta, Trấn Long tháp.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Nhưng Hồng Tuấn, đệ lấy nhầm rồi.”

Hồng Tuấn: “A!”

Mạc Nhật Căn nói: “Ta, đỉnh núi.”

Lục Hứa: “A! Còn có thể giải thích như vậy?”

“Trưởng sử, trí Tuệ Kiếm.” Mạc Nhật Căn nói, “Đã trong tay.”

Lục Hứa nói: “Như vậy, ngươi, Vĩnh Tư ca, Hồng Tuấn, trưởng sử, A Thái… đều được chọn?!”

“Chúng ta đều là người kế thừa của Bất Động Minh Vương.” Cừu Vĩnh Tư nói.

“Chờ chút…” Hồng Tuấn nói, “Vì sao lại chọn ta? Ta vốn là Thiên Ma mà?”

“Việc này không quan trọng.” Mạc Nhật Căn nói, “Tóm lại là đệ được chọn.”

A Sử Na Quỳnh nói: “Ta và Tiểu Lục đâu?”

Lục Hứa cau mày: “Không khớp số lượng, dù không tính Đặc Lan Đóa nhưng thêm ta và A Quỳnh là bảy người.”

Mạc Nhật Căn nói: “Có hai khả năng, một là trưởng sử không được chọn, thế thì bốn món pháp khí cả Trí Tuệ Kiếm sẽ là của em, A Quỳnh, A Thái và Vĩnh Tư.”

Cừu Vĩnh Tư nói: “Khả năng thứ hai, là…”

Cừu Vĩnh Tư đỡ trán, Mạc Nhật Căn biểu tình cổ quái.

Hồng Tuấn: “???”

Cảm giác này giống như thay Bất Động Minh Vương chia phần, mọi người thảo luận xem ai được nhận.

“Mặc dù không muốn nói như này.” Cừu Vĩnh Tư lại nói, “Nhưng… còn nhớ ngày đầu chúng ta đến Khu ma ti, trưởng sử dẫn chúng ta bái lạy chân dung Địch công không? Lúc ấy ở đây… chính là truyền nhân của sáu pháp khí.”

Mọi người quay đầu nhìn về bức bích họa Địch công.

Mạc Nhật Căn vội ra hiệu cho Cừu Vĩnh Tư dừng lại: “Được rồi, đừng nói nữa, ta không thể lý giải phỏng đoán này…”

Lục Hứa bụng đầy nghi vấn, nhìn Hồng Tuấn, Hồng Tuấn nói: “Còn nhớ. Lúc ấy có trưởng sử, ta, Căn ca, Vĩnh Tư ca, A Thái, còn ai nữa?”

“Còn một cái…” mạc Nhật Căn không muốn nói nốt.

Hồng Tuấn nghi hoặc nhìn một vòng, biểu tình cả nhóm Khu ma sư cực kỳ quỷ quái, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Cá chép yêu.

Mà Cá chép yêu còn đang há miệng, dùng đũa gắp một sợi mì, chậm rãi bỏ vào miệng.

Cá chép yêu: “?”

_Quyển bốn: Bất Động Minh Vương – Hoàn_

__________________________________________

Mệnh định chi nhân: Người được mệnh chọn sẵn

Ngày cuối cùng năm âm lịch, chương cuối cùng của quyển 4. Chúc các bạn một kỳ nghỉ Tết vui vẻ.

Ngày mai vẫn có chương mới – quyển mới, bắt đầu phần cuối của hành trình giải cứu thế gian của Khu ma ti.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.