Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Chương 166: Chương 166: Thính thiên do mệnh




Trong bóng đêm, ngoài thành, Mộng Mô húc đổ sụp cổng thành, đàn sói từ khắp nơi tụ lại, ở trên bình nguyên, đàn sói càng ngày càng gần, vòng vây nhỏ dần, phía Nam chừa lại một lỗ hổng, Thương Lang chở theo Hồng Tuấn vào bình nguyên. Mộng Mô đau đớn hết mức, sắp không khống chế được ma khí nữa.

“Cái này… so với tưởng tượng của ta… còn mãnh liệt hơn…” Giọng Mộng Mô khàn khàn nói.

Hồng Tuấn nhảy xuống từ lưng sói, Thương Lang hóa thành hình người.

“Tại sao ngươi muốn làm như vậy?” Hồng Tuấn nói, “Là… An Lộc Sơn sai ngươi đến sao?”

Một câu vừa xong, phía sau gáy Hồng Tuấn bị một chưởng, trước mắt tối đen, ngã sấp xuống.

“Tiểu đệ của ta vốn thẳng thắn.” Mạc Nhật Căn lãnh đạm nói, “Nếu không ngăn lại, lát nữa sẽ hút lại Tam Thiên Ngạc Mộng vào cơ thể lần nữa, cứ để hắn ngủ một lát,”

Mạc Nhật Căn ôm Hồng Tuấn đã ngất, để hắn nằm trên đồng cỏ, Thực Nguyệt Cung xuất hiện trong tay.

Trên thân Mộng Mô, da thú bị thiêu khô đét như vỏ cây, bong từng mảng, hiện ra máu thịt đỏ lòm.

“Ngươi ẩn núp tại Thất Vi bao lâu rồi?” Mạc Nhật Căn trầm giọng nói, “Ta nhận ra ngươi.”

“Ta cũng biết ngươi.” Mộng Mô trầm giọng nói, “Ta còn nghĩ ngươi sẽ không quay về.”

Mạc Nhật Căn nói: “Làm sao An Lộc Sơn biết chúng ta sẽ trở lại?! Nói!”

Mộng Mô cười nhạo: “Ngươi không biết chân tướng, còn rất nhiều… rất nhiều…”

Mạc Nhật Căn kéo trường cung, Mộng Mô phóng xuất ma khí, trong ma khí xuất hiện từng cảnh tượng, một thợ săn trẻ tuổi kết bạn với nữ tử trong thôn trang, nữ tử canh giữ dưới ánh trăng, tiễn biệt thợ săn kia. Tộc Thất Vi chiếm lĩnh thôn trang, vương tử Thất Vi bắt gặp nữ nhân kia… Thôn trang bị thiêu hủy bởi chiến tranh, Mạc Nhật Căn lao tới, lại bị vệ sĩ Thất Vi đưa đi… Lão Tát Mãn hướng về phía ngọn lửa, nói ra lời sấm truyền kia…

Mạc Nhật Căn kinh ngạc, buông cung xuống.

“Đây là…”

“Tát A Đồ Lạp muốn ta giữ kín bí mật này cả đời.” Giọng Mộng Mô hạ xuống, “Nhưng mặc kệ chúng ta là ai, cũng không nghĩ rằng, ngươi sẽ xuôi nam thành chó săn cho Khu ma ti… Có thể nói vậy không? Tiểu sư đệ của ta.”

Mạc Nhật Căn ngày xưa cũng được lão Tát Mãn Tát A Đồ Lạp chăm sóc, học chữ, đều từ hắn, nhưng ngày thường ít tiếp xúc với các đệ tử khác, nếu có chạm mặt, cùng lắm chỉ là gật đầu hành lễ.

Cánh tay thon dài của Mạc Nhật Căn không ngừng run rẩy, nâng Thực Nguyệt Cung lên rồi lại buông xuống, buông xuống lại nâng lên.

“An Lộc Sơn phái ngươi đến.” Mạc Nhật Căn run giọng nói.

“Ngươi nói vậy thì coi như vậy đi.” Mộng Mô đáp.

Mạc Nhật Căn nhớ tới lúc làm nội ứng bên cạnh An Lộc Sơn, An Lộc Sơn từng dùng an nguy tộc Thất Vi uy hiếp hắn. Ắt hẳn đã bố trí mọi quân cờ xong từ khi đó.

“Ngươi có hai lựa chọn.” Mộng Mô nói, “Một là giữ ta lại, để Thiên Ma chủng hút ma khí lại; thứ hai là thả ta đi. Ta xem, trong lòng người sớm đã có lựa chọn.”

Mạc Nhật Căn giận dữ hét: “Còn có lựa chọn thứ ba.”

Mộng Mô nhếch môi, như mỉm cười, nói; “Ngươi đánh ngất Thiên Ma chủng là ý tưởng ngu xuẩn nhất. Ngươi cho rằng pháp khí trong tay ngươi đánh tan được ác mộng sao?”

Mạc Nhật Căn kéo Thực Nguyệt Cung, quang mang vạn trượng, Đinh Đầu Thất Tiễn bay lên, lơ lửng trước dây cung.

“Còn nghĩ xem giết ta thế nào thì tự lo lắng cho chính ngươi đi, ngươi rốt cuộc là ai? Phụ thân từ đâu đến?” Bỗng nhiên Mộng Mô cười thê lương, hắc khí bạo tán, da thịt toàn thân nổ tung, như phá kén mà thoát ra một con quái vật quỷ dị kinh khủng!

Mạc Nhật Căn không suy nghĩ, lập tức bắn tên, mũi tên như sao trời bay đi, nhưng nương theo tiếng cười Mộng Mô nổ thành khói đen, giống như ngày đánh nhau với Tâm Ma ở Đôn Hoàng, tên bay đến đâu ác mộng tiên tán đến đấy, nhưng hắc hỏa bay lên, ở phía xa tụ lại thành hình. Mạc Nhật Căn đuổi theo mấy bước, giữa không trung phát ra tiếng cười càn rõ, Mộng Mô cứ thế biến mất.

Chỉ còn lại Mạc Nhật Căn và Hồng Tuấn đang ngất xỉu với đàn sói.

Mạc Nhật Căn nhìn về phía Mộng Mô biến mất mà ngẩn người, lâu sau, hắn hóa thành Thương Lang, tới trước mặt Hồng Tuấn, cúi đầu hít hít, lại nhìn về phía thạch bảo, phẫn nộ tru một tiếng!

Đàn sói cũng tru theo, ở phía Đông hiện ra một vầng sáng trắng chiếu rọi tòa thành, đêm tối qua đi, một ngày mới đến, tộc Thất Vi tỉnh dậy.

Lúc Hồng Tuấn tỉnh lại, phát hiện xung quanh rất nào nhiệt, hắn ở trong hoa viên phía sau thạch bảo, Mạc Nhật Căn ở bên cạnh ngồi trên một tảng đá, ngón tay thon dài đang nghịch ngợm phi đao của Hồng Tuấn.

Hồng Tuấn mệt mỏi nói: “Chuyện gì xảy ra vậy?” Bỗng nhiên nhớ ra, vào lúc quan trọng nhất hắn bị Mạc Nhật Căn cho một chưởng, bất tỉnh!

Mạc Nhật Căn giương mắt liếc Hồng Tuấn, trong mắt còn có ý cười.

“Chúc mừng đệ, ác mộng đã trừ rồi.” Mạc Nhật Căn nói.

Hồng Tuấn cau mày nói: “Quái vật kia đâu rồi?”

“Ta thả nó chạy thoát.” Mạc Nhật Căn đáp.

“Sao huynh cứ thế mà thả nó đi?” Hồng Tuấn lấy lại tinh thần, nếu như kẻ địch do An Lộc Sơn phái tới, vì thế nó cướp đi một trong ba loại ma khí, nếu giao cho An Lộc Sơn, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?”

“Chúng ta chỉ có Thực Nguyệt Cung và Khổn Yêu Thằng.” Mạc Nhật Căn thuận miệng nói, “Không diệt được ma khí.”

“Nhưng chúng ta có thể…”

“Đệ không thể.”

“Ta có thể…”

“Đệ, không, thể!” Mạc Nhật Căn nghiêm túc nói.

Hồng Tuấn im lặng.

Mạc Nhật Căn nói: “Các ca ca sẽ không để đệ phải hi sinh như vậy, đi nhận một thứ mà đáng lẽ đệ không phải nhận.”

Hồng Tuấn không hiểu được động cơ của Mạc Nhật Căn, giận dữ hét lên với hắn: “Huynh có biết đang làm gì không!”

“Đương nhiên ta biết.” Mạc Nhật Căn đáp.

Hồng Tuấn nói: “Mộng Mô mang theo Tam Thiên Ngạc Mộng giao cho An Lộc Sơn, sau khi hấp thụ hắn sẽ trở thành Thiên Ma! Chúng ta vất vả, khó khăn, bỏ bao nhiêu công sức ra như vậy, An Lộc Sơn thành ma, thiên hạ này…”

“Ngay cả người thân của mình còn không bảo vệ được thì bảo vệ thiên hạ này thế nào?” Mạc Nhật Căn cầm lấy lưỡi đao, hướng chuôi đao về phía Hồng Tuấn, nói, “Dù bất cứ ai ở đây, A Thái, Vĩnh Tư, A Quỳnh, Lục Hứa, Cảnh Lung, chúng ta cũng sẽ quyết định như vậy. Còn nếu vì ta làm như vậy hại chết nhiều người, thì hậu quả thế nào cứ để ta gánh chịu.”

Hồng Tuấn an tĩnh nhìn chằm chằm Mạc Nhật Căn, nước mắt trào ra, Mạc Nhật Căn nhìn hắn, khóe miệng hơi cong. Hai người đối diện một lúc, đệ đệ Mạc Nhật Căn, Khất La Nhi đi tới, nói một tràng bằng tiếng Thất Vi.

Đêm qua Mộng Mô húc đổ, tàn phá khiến thạch bảo đổ sụp nhiều nơi, đám vệ sĩ đang tu sửa, Thất Vi vương đêm qua cũng bị kinh hãi, chuyện đầu tiên làm là muốn triệu kiến Mạc Nhật Căn đến hỏi cho ra lẽ.

“Ta không đi.” Mạc Nhật Căn dùng tiếng Hán đáp lại.

Hồng Tuấn: “…”

Khất La Nhi lại nói, có vẻ là “Đó là phụ thân ngươi”, Mạc Nhật Căn ngửa đầu, ánh mắt mê man, nói: “Hắn không phải cha ta, ngươi cũng không phải đệ đệ của ta. Ta không phải người Thất Vi, nơi đây cũng không phải nhà ta.”

Khất La Nhi giật mình, cuộc nói chuyện giữa nữ Tát Mãn và Thất Vi vương hôm đó Hồng Tuấn nghe thấy, nghĩ thầm hắn đã biết rồi?

“Thiên địa đều là quán trọ, ta cũng chỉ là một lữ nhân của thạch bảo này thôi.” Mạc Nhật Căn đứng dậy, nói với Khất La Nhi, “Về nói với hắn, không phải lo Thất Vi sẽ về tay Thương Lang, cũng không cần lo chuyện ta báo thù, ân tình thu dưỡng ta, ta đều nhớ rõ..”

Khất La Nhi không ngừng lùi lại, ánh mắt sợ hãi nhưng không kinh ngạc lắm, hiển nhiên lúc Mạc Nhật Căn xuôi Nam, truyền ngôn này ai cũng biết.

“Nếu vì bình an toàn tộc.” Mạc Nhật Căn nói, “Đừng gia nhập quân đội của An Lộc Sơn. Nếu ngày sau gặp nhau trên sa trường, ta vẫn hạ thủ lưu tình, Hồng Tuấn, đi thôi.”

Hồng Tuấn: “…”

Hồng Tuấn đi theo Mạc Nhật Căn ra ngoài, mới biết hắn chờ ở hoa viên không vì giải thích cho ai cả, mà chỉ là đợi Hồng Tuấn tỉnh lại.

Hồng Tuấn cưỡi lên lưng Thương Lang, Thương Lang chậm rãi rời khỏi cửa thành, nhịn không được mà quay đầu lại.

Trên tường thành, binh sĩ vội vàng giương cung cài tên, căng thẳng hơn hẳn. Thương Lang không lưu luyến, chở Hồng Tuấn, như lúc đến lại hướng về phía mặt trời rực rỡ phương xa.

Hồng Tuấn chờ Lục Hứa nhập mộng, truyền tin cho bọn họ, nhưng mãi không thấy xuất hiện.

“Chúng ta nhất định phải trở về nhanh.” Hồng Tuấn nói với Thương Lang, “Căn ca, huynh định đi đâu?”

Thương Lang lao vun vút trên bình nguyên, giữa trưa, nó leo lên một sườn núi nhỏ, nhìn về phía xa. Nơi đó là cố hương của mẫu thân, cùng ngọn núi lẻ loi đã từng cất giấu Thực Nguyệt Cung

“Hồng Tuấn, đệ còn nhớ ngày chúng ta quen biết không?” Thương Lang bỗng nhiên nói.

“Có nhớ.” Hồng Tuấn bất an nói, “Thế nào?”

“Người đầu tiên tiến vào Khu ma ti là ta.” Thương Lang nói, “Đúng không?”

Hồng Tuấn ‘ừ’ một tiếng, hỏi: “Mọi người là bàn bạc xong mới lần lượt đi vào đúng không?”

Về sau, Hồng Tuấn nghe Lý Cảnh Lung nói qua, Mạc Nhật Căn, Cừu Vĩnh Tư, A Thái đã đến Khu ma ti trước, sớm đã gặp mặt.

“Cũng không tính.” Thương Lang nhìn đỉnh núi, xuất thần nói, “Chúng ta gặp gỡ bên ngoài hẻm.”

Ngày hôm đó, Mạc Nhật Căn mang túi đựng tên, nghe ngóng trên đường tin tức của Khu ma ti, đúng lúc đi qua một quán ăn, ở bên trong A Thái và Cừu Vĩnh Tư đang uống trà.

“Ha, ngươi nhìn người cao gầy kia.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Chẳng lẽ lại một người nữa đến?”

Nhãn lực Cừu Vĩnh Tư lợi hại nhất trong Khu ma ti, A Thái vừa đến Trường An, nhẫn pháp bảo đầy tay đã bị Cừu Vĩnh Tư để ý. Đến khi Mạc Nhật Căn đến đây, lời này cũng là dùng lực nói ra, âm thanh rõ ràng. Mạc Nhật Căn nghe thấy, quay đầu nhìn Cừu Vĩnh Tư.

Đúng lúc ấy, hắn đến trước bàn hai người, ngồi xuống.

“A…” Hồng Tuấn nhớ lại, “Xế chiều hôm đó, ta và Triệu Tử Long ở tiệm sách xem qua…”

“Lúc trời tối, đệ mới đi qua hẻm,đi ngang qua mặt ta.” Thương Lang trầm giọng nói, “Ba người chúng ta ở phía sau, thấy đệ đi vào Khu ma ti.”

Hồng Tuấn kinh ngạc: “Vì sao không gọi ta?”

Thương Lang nói: “Chính chúng ta cũng chưa hiểu tình hình. Ngày thứ hai bọn họ bảo ta vào trước, thử xem đệ thế nào..”

Hồng Tuấn cả giận nói: “Sao các huynh đa nghi như vậy chứ?” Nói xong vươn tay tóm lấy tai sói, Thương Lang không né, mặc cho hắn nắm, hơi cụp tai xuống, ngoan ngoãn nghe lời. Còn nói: “Thông báo đến báo danh, là di thư lão Tát Mãn để lại, cha ta tìm thấy đưa cho ta. Thư của đệ từ đâu mà có?”

“Thanh Hùng giao cho ta.” Hồng Tuấn nói.

“Địch Nhân Kiệt tự tay viết thư.” Thương Lang nói, “Cũng lâu rồi, dệ có mang theo không?”

“Giao cho trưởng sử rồi.” Hồng Tuấn nói, “Nên là ở Trường An sao?”

Thương Lang lại nói: “Có nhớ ta nói gì với đệ ngày đầu tiên gặp mặt không?”

Hồng Tuấn thực sự không nhớ rõ, Thương Lang: “Địch Nhân Kiệt chết nhiều năm rồi vậy thư này ai gửi đi?”

Đây là bí ấn mà từ ngày thành lập lại Khu ma ti đến giờ mọi người vẫn không tìm được lời giải, nhưng bọn họ vào sinh ra tử, cùng tiến cùng lùi, vấn đề không có lời giải này cũng dần chìm vào quên lãng, không ai chấp nhất tìm kiếm đáp án nữa. Hồng Tuấn đôi khi nghĩ là, dường như số mệnh đã gắn kết từ rất lâu.

Thương Lang lại nhìn đỉnh núi cô độc phía xa, dường như cảm nhận được mối liên hệ nào đó, nói: “Ta có dự cảm, đáp án của chuyện này sớm sẽ công bố thôi.” Nói xong nó quay người, chở Hồng Tuấn xuống núi, phi như bay về phía Nam.

Đồng Quan, mây đen vây kín thành.

Đầu xuân, sông tan băng, khí lạnh mùa xuân hóa thành mưa phun, năm nay xuân tới sớm. Con đường lầy lội bùn đất, thi thể hai bên quan đạo bị tuyết vùi lấp dần hiện ra, thi thể tàn phế, bị đông cứng hóa thành màu đen như bùn, có nước mưa rửa trôi hiện ra quần áo mới nhận ra là người.

Biên Lệnh Thành liên tục thúc ép đại quân Đồng Quan xuất quân, Lý Cảnh Lung miễn cưỡng cưỡi được ngựa, nhưng vẫn không thể tác chiến.

A Sử Na Quỳnh, A Thái và Lục Hứa đi theo sau, Đặc Lan Đóa mang thai đã tám tháng, Lý Cảnh Lung yêu cầu nàng sớm rút về Trường An, đường xá xóc nảy, nên phải đi chậm. Bốn người của Khu ma ti có thể xuất chiến, đi theo đại quân Đồng Quan, băng qua mấy con sông tiến về phía Thiểm Quận.

“Đây là một trận chiến chú định không thắng nổi.” Lúc nghỉ ngơi, Lý Cảnh Lung ở bên suối nói với mọi người, “Mấu chốt là đánh thế nào để có thể vừa vặn rút lui.”

A Thái và A Sử Na Quỳnh nhíu mày không nói, Lục Hứa nói: “Không thể chờ Đại Lang và Hồng Tuấn trở về sao?”

Lý Cảnh Lung không trả lời, Lục Hứa cũng ý thức mình nói ngớ ngẩn, Khu ma ti có vô số nhiệm vụ, không thể ngăn được đại quân phàm nhân tìm đường chết, mà đại quân tìm đường chết thì cũng là Lý Long Cơ đang tìm đường chết. Theo kế hoạch của Phong Thường Thanh, thủ vững Đồng Quan còn có thể trụ được mấy ngày. Nhưng yêu quái tấn công, dân chúng sợ hãi, phải lập tức nghênh chiến mới mong giành được phần thắng.

“Ngẫm lại làm sao đối phó với huyết yêu kia đi.” A Thái gãi lỗ tai, nói, “Có phải huyết yêu không?”

“Họa bì.” Cá chép yêu đáp.

“Sao ngươi còn ở đây?” A Sử Na Quỳnh nói, “Mau đi đi.”

“Vì sao lại là ta!” Cá chép yêu ầm ĩ hét lên, “Ta đi bây giờ sẽ bị Đan Hoắc giết chết đó!”

“Để ngươi thu thập tin tức!” Lục Hứa mặt không biến sắc nói, “Không biết coi chừng một chút sao?”

“Thu thập tin tức gì?” Cá chép yêu xin xỏ nói, “Yêu quái làm gì có tình báo đâu.”

“Vậy đi quáy rối.” Lý Cảnh Lung nói, “Giết được Đan Hoắc thì cho ngươi công đầu.”

Nói xong, Lý Cảnh Lung đạp Cá chép yêu xuống sông, Cá chép yêu vừa kêu lạnh quá đã chui xuống nước bơi dọc theo dòng sông.

Cá chép yêu quá ầm ĩ, không cống hiến được gì còn hay phá quấy Lý Cảnh Lung, hắn vốn không muốn đưa nó đi cùng, mà định để nó và Đặc Lan Đóa về Trường An, nhưng nó lại đòi ở lại chờ Hồng Tuấn, nên phải đưa nó theo. Lý Cảnh Lung đang bực bội, cũng không kiên nhẫn như Hồng Tuấn để nghe nó lải nhải, thừa cơ đuổi nó đi thăm dò quân địch đổi lấy một mảnh yên tĩnh bên tai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.