Thiên Cao Lộ Viễn

Chương 47: Chương 47: Cô




Sáng sớm hôm sau Tiêu Ninh bị đồng hồ báo thức réo ầm ĩ, lúc tỉnh dậy thì chỉ thấy đầu óc quay cuồng, phần eo ở giữa càng muốn bẻ gãy đi luôn. Thường ngày hắn không hay rèn luyện thân thể, cho nên đối với những loại vận động kịch liệt đều không thể nào thích ứng nổi được.

Tối hôm qua về khách sạn, tuy rằng vẫn như thường lệ không nói gì, bất quá, Đan Hải Minh chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn ra tâm tình Tiêu Ninh không tốt, lần này y cũng không hỏi nhiều, chỉ hỏi một câuđã ăn cơm chưa?

Tiêu Ninh trả lờiăn rồi.

Đan Hải Minh gật đầu biểu thịrất tốt.

Sau đó lập tức lôi hắn lăn lên giường.

Thật sự mà nói, Đan Hải Minh hai mươi lăm tuổi chính là thời điểm nhiệt huyết sôi trào, khí huyết cương dương, một khi muốn làm đều sẽ làm Tiêu Ninh đến nhừ tử mới chịu tha, huống hồ Tiêu Ninh ngượng ngùng lại phi thường nghe lời, dáng dấp ôn thuần đáng yêu, thật sự có loại câu nhân vị đạo, nhỏ giọng kêu đau cũng giống y như con mèo nhỏ rên rỉ, móng vuốt ở trong lòng ngực liên tục cào cào, gọi người muốn ăn một lần lại một lần.

Kỳ thực Tiêu Ninh cũng rất hưởng thụ loại hoạt động thân mật này, ít nhất là nửa bộ phận trước… Nhưng bởi vì thể lực của hắn và Đan Hải Minh không cân xứng, sau khi làm xong, mặt sau thật sự có chút không chịu nổi.

Bất quá điều này cũng có chỗ tốt, làm mệt rồi ngủ, không còn tâm tư đi suy nghĩ vẫn vơ, thân thể càng mệt nhọc, trong lòng càng nhẹ nhàng.

Lắc lắc đầu, Tiêu Ninh khó khăn đem mình dịch đến bên giường, lấy điện thoại di động qua xem, 8 giờ, không sao, rửa mặt ăn cơm xong phỏng chừng có thể khởi hành trước 10 giờ, thời gian vẫn còn tốt.

Kết quả là, hắn vừa mới tắt chuông báo thức của điện thoại xong, trên eo bỗng nhiên trượt đến một cánh tay, lập tức đem hắn miễn cưỡng lôi trở về, phía sau truyền đến âm thanh lẩm bẩm, “Ngủ thêm chút nữa.”

Tiêu Ninh trở người, “Hôm nay còn phải đi chơi…”

Đan Hải Minh nhắm mắt lại hôn một cái, vị trí vô cùng chuẩn xác, hôn thẳng đến khi hắn không thể nào thở được nữa, khuôn mặt một mảnh ửng đỏ mê mang, rồi chôn đầu vào trong gối, “Ngoan, đừng nghịch.”

Tiêu Ninh thở hồng hộc: “…”

Xoắn xuýt trong chốc lát, hắn bất đắc dĩ bảo trì tư thế nằm kia, không muốn đánh thức Đan Hải Minh dậy, muốn ngủ bao lâu thì cứ ngủ bấy lâu đi.

Chỉ là, Tiêu Ninh một khi đã tỉnh rồi thì sẽ không thể nào ngủ lại được nữa, đành phải mở to hai mắt xem nửa khuôn mặt lộ ra bên ngoài của Đan Hải Minh, đường nét trôi chảy, da dẻ không tốt như mình, bất quá cũng không hề có sẹo hay khuyết thiếu, có chút trắng, mát lạnh thoải mái, phối hợp với ngũ quan sắc bén cùng thần sắc của cậu càng trở nên hoàn hảo hơn, lông mi cũng hơi dài…

Người này nếu như thật sự thích mình, thì rốt cuộc là thích điểm nào ở mình a? Tiêu Ninh suy nghĩ thật lâu câu hỏi đó, cũng không nghĩ ra được chính mình có điểm nào đáng giá để người này thích.

Lớn lên hấp dẫn, vóc dáng đẹp, đầu óc tốt, tính cách hoàn hảo, gia thế cũng tuyệt vời, lẽ nào thích mình vì da mình đẹp hơn cậu ấy một chút sao?

Tiêu Ninh: “…”

Bị ý nghĩ của chính mình làm cho 囧, Tiêu Ninh thở dài, Đan Hải Minh có thể cho hắn, hắn tựa hồ cũng không có cách nào bồi thường đúng không?

Cho nên, cứ như vậy nhìn Đan Hải Minh, Tiêu Ninh cảm thấy một trận quẫn bách.

Mãi đến tận khi Đan Hải Minh ngủ ngon lành rồi tỉnh dậy, Tiêu Ninh mới kinh ngạc phát hiện, chính mình lại có thể cứ như vậy, ngắm nhìn người khác mấy tiếng đồng hồ, may mà đối phương không phát hiện, không thì quả thực…

Đan Hải Minh tiến vào phòng tắm tắm rửa, Thời điểm trở ra thì cả người đều nhẹ nhàng khoan khoái, so với Tiêu Ninh mờ mờ mịt mịt khác nhau quá rõ ràng. Cậu quấn khăn tắm quanh hông, không chút bận tâm, đứng trước mặt Tiêu Ninh thay đồ.

“Cậu trước tiên sấy tóc đi.” Tiêu Ninh thấy cậu tóc tai ẩm ước đi tìm quần áo, không nhịn được lên tiếng khuyên. Đan Hải Minh vừa chọn quần áo vừa nói, “Làm ngay.”

Chính bản thân Tiêu Ninh cũng không hề thích sấy tóc, nhưng thay vào đó hắn sẽ dùng khăn lau đến gần khô, người này lại cứ thế mặc cho nước nhỏ giọt xuống mặt.

Tiêu Ninh từ trước đến giờ không quá am hiểu chuyện thuyết phục người khác, chứ đừng nói người này lại là Đan Hải Minh, chỉ có thể tự mình đích thân vào phòng tắm, lấy máy sấy và khăn mặt ra, “Tôi giúp cậu, khi còn trẻ thân thể không tốt thì chủ quan cảm thấy không sao, chứ lúc về già thì đã muộn rồi.”

Đan Hải Minh trêu chọc, “Anh rốt cuộc bao nhiêu tuổi?”

Nói vậy nhưng cậu vẫn tiến đến mép giường ngồi xuống, đầu gối khoanh lại, vải vóc trên người chỉ có mỗi một chiéc quần bò còn chưa được cài nút, toàn thân thả lỏng đến nỗi lưng có chút cong cong về phía trước, lộ ra vòng eo hữu lực mạnh mẽ, Tiêu Ninh thấy vậy, nhất thời không biết phải làm gì tiếp theo.

Nam sắc đang ở trước mặt nha.

Đan Hải Minh đợi nửa ngày, quay đầu lại, thấy hắn dùng bộ dáng xuất thần nhìn chằm chằm lưng minh, vì vậy mở miệng nói, “Không có sẹo, anh không cần tìm đâu.”

Tiêu Ninh: “…”

Cảm giác lúng túng bối rối này là sao a?

Mơ hồ hiểu rằng với tình huống lúc này, phương pháp tốt nhất chính là câm miệng, Tiêu Ninh yên lặng giúp cậu lau tóc đến khi nước không còn rơi nữa, mới điều chỉnh nhiệt độ đem đầu cậu sấy khô.

Tóc của Đan Hải Minh so với tính cách cậu hoàn toàn không giống nhau, rất mềm mại và mảnh mai, tay Tiêu Ninh luồn qua luồn lại trong đó đã có chút nghiện, hắn đang say sưa thổi khô, bàn tay đột nhiên bị bắt thấy, định thần nhìn lại, Đan Hải Minh ngẩng đầu quan sát hắn, nhướng mày hỏi, “Còn muốn lăn lên giường lại?”

Tiêu Ninh co tay, nhưng không rút về, đối diện mới tầm mắt biểu thị ý tứ hàm xúc mạnh mẽ của cậu, không khỏi cười khổ nói, “Đã đến đây du lịch rồi, cậu không muốn đi đâu đó chơi một chút sao?”

Đan Hải Minh nhún nhún vai, không chọc hắn nữa buông tay ra, bị gió nóng thổi hơi nheo mắt lại, “Không muốn đi đến những địa điểm du lịch, quá nhiều người. Tùy tiện là được.”

Cậu là người có chủ ý, Tiêu Ninh cũng không nhiều lời nữa, “Vậy thì đi nơi nào đây? Ăn cơm? Dạo phố?”

Thuận theo lực đạo trên tay Tiêu Ninh, Đan Hải Minh phối hợp hơi hơi nghiêng đầu, lộ ra vóc dáng vô cùng quyến rũ, “Khi còn bé, anh sống ở nơi nào?”

Khi còn bé…

Bàn tay Tiêu Ninh nhất thời đình chỉ, tắt máy sấy, cứ như vậy sững sờ đứng ở nơi đó. Trong đầu, gió nổi mây vần, dường như bị rút đi tất cả sắc thái, chỉ còn lại màu trắng và đen mà thôi.

Khi còn bé sao…

Đan Hải Minh xoa xoa tóc của mình, ngửa đầu nhìn hắn, “Không muốn?”

Câu hỏi này làm Tiêu Ninh khôi phục tinh thần, trở về chỗ cũ, không quá miễn cưỡng cười cười, “Không có. Chỉ là… Không có gì đẹp, đó chỉ là một vùng Lào Cai nho nhỏ (*) mà thôi, tôi sợ đã lâu rồi tôi chưa trở lại đó.”

Đơn giản trả lời một tiếng “Ừ”, Đan Hải Minh vẫn không nói gì khác, bất quá, đây chính là ý tứcứ quyết định như vậy.

Tâm tư Tiêu Ninh xác thực bắt đầu trầm xuống, còn chưa kịp lấy lại ý thức, bàn tay đã vô ý chạm nhẹ lên mái tóc của Đan Hải Minh, bất quá, hắn cũng không có đặt toàn bộ bàn tay lên đó, chỉ là mơn mởn những sợi tóc mái, cẩn thận nhẹ nhàng vuốt vuốt những chỗ còn bị rối để chúng nó quay lại vị trí cũ.

Hay là, trở lại xem thế nào.

Tiêu Ninh nghĩ, đã lâu như vậy rồi, kỳ thực cũng không có gì đáng sợ cả.

Đan Hải Minh thở dài, xoay người nắm chặt bàn tay của Tiêu Ninh, nhanh chóng dùng sức kéo hắn nằm xuống giường, cậu cũng thuận thế nằm sấp xuống, đem Tiêu Ninh đặt ở dưới thân, “Thêm lần nữa?”

Tiêu Ninh giật mình, theo bản năng choàng tay lên bả vai trần truồng của cậu, nhất thời có chút kinh ngạc và khó xử, thật sự còn muốn làm nữa sao? Tần suất này có phải hơi cao…

Người trẻ tuổi, phải chú ý thân thể nhiều chút a.

Nhìn hắn liên tục lộ ra thần thái “Tại tôi suy nghĩ nhiều”, Đan Hải Minh lúc này mới buông hắn ra, nhéo nhéo gò má của hắn, bước xuống giường, lấy một chiếc áo ngắn tay mặc vào, “Đói bụng rồi, ăn cơm trước.”

Tiêu Ninh bán nằm ở trên giường, tỉnh táo lại, bất tri bất giác dâng lên một loại cảm giác vô cùng ấm áp.

Hắn lắc đầu, cũng xuống giường, làm vệ sinh bản thân rồi theo Đan Hải Minh ra cửa.

*

Nếu đã quyết định thì không cần chậm trễ nữa, hai người vừa ăn cơm xong lập tức hướng về địa điểm kia xuất phát. Chỉ là Lào Cai so với trước kia đã trở nên hoàn toàn thay đổi rồi, Tiêu Ninh phải tra cứu bản đồ đến nửa ngày mới có thể xác định phương hướng đi.

Những khu nhà cao tầng chiếm diện tích không lớn, vì vậy đất đai cũng chưa được khai phá nhiều, những lỗi kiến trúc được bảo trì nguyên dạng. Tiêu Ninh đứng trước một siêu thị tiền triều nhìn ngó, cả nhà cô có còn ở nơi này không?

“Anh lúc nhỏ sống ở đây?” Đan Hải Minh mang theo nước khoáng, đứng trên bậc thang, đánh giá ngôi nhà lầu năm tầng.

“Ừm, nơi này vốn dĩ là nhà của bà nội tôi, khi còn bà sống gia đình cô đã chăm sóc bà, vậy nên khi bà chết rồi, họ sống ở nơi đây.” Tâm tình Tiêu Ninh không đến nỗi quá phức tạp như đã dự đoán, chỉ là hoài niệm mà thôi, “Từ khi ba mẹ tôi… Sau khi họ rời đi, tôi sống ở nơi này đến khi tốt nghiệp sơ trung, bất quá, tôi vẫn luôn ở ký túc xá của trường, khi nào đến kỳ nghỉ dài mới quay về nơi này. Khi đó, đường xá không rộng rãi như bây giờ đâu, phía bên khi chính là chợ thực phẩm đó.”

Hắn hướng cách đó không xa chỉ chỉ, “Có điều từ khi lên học tiểu học, nơi này được xây dựng thành công viên rồi.”

Nói chuyện thao thao bất tuyệt, Tiêu Ninh cũng ngờ chính mình lại có thể nhớ đến nhiều chuyện như thế, nơi này chỉ mang lại cho hắn những hồi ức đau thương, cũng từng có một khoảng thời gian, hắn muốn quên đi tất cả, cố gắng tiến về phía trước, nhưng lúc này, những chuyện đau lòng đó, đã qua rồi không cần phải khổ sở nữa.

Tiêu Ninh chợt thấy một tia tiêu tan, không tự chủ nhìn Đan Hải Minh đứng bên cạnh, đổi lấy một câu không giải thích được “Gì?”

“Không có gì, chỉ là cảm thấy… Rất cảm khái.” Tiêu Ninh mím môi nở nụ cười, dẫn đầu bước xuống những bậc thang, rồi quay đầu nhìn cậu, chờ ở nơi đó.

Đan Hải Minh chỉ cảm thấy tầm mắt Tiêu Ninh thật giống như ánh nắng mùa xuân, chứa đựng làn gió êm dịu cùng những cơn mưa phùn, không khỏi ngẩn ngơ, sau đó, toàn bộ khoang ngực đều trở nên cực kỳ thoải mái.

Tiêu Ninh cười hỏi, “Đi dạo công viên?”

“Tiêu Ninh?”

Tiễng gọi của một người phụ nữ đột nhiên phá vỡ cục diện giằng co giữa hai người, trong lòng Tiêu Ninh nhói lên, bất khả tư nghị quay đầu nhìn về phía vị phu nhân kia.

Đan Hải Minh bước hai bước xuống bậc thang, đứng bên cạnh hắn, cau mày hỏi, “Anh quen?”

Thần sắc vị phu nhân kia rất vi diệu, cuối cùng mới hóa ra một vệt kinh hỉ miễn cưỡng, tiến lên, “Đúng là tiểu Ninh sao? Con đã trở lại?”

“Mới trở về.” Tiêu Ninh chần chờ vài giây, mới chậm rãi nói, “Cô, đã lâu không gặp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.