Tại sao lại như vậy?
Tiêu Ninh vội vàng hỏi, “Anh không phải nói Đan Hải Minh là tổng tài của anh sao?”
“Đúng vậy, Đan Hải Minh không tiến vào Nhật Hoa làm việc, tự mình mở một công ty riêng, kinh doanh độc lập, ân…Diệu Gia Hoa Đình, cậu có từng nghe qua không? Đó là công ty của chúng tôi đang mở rộng.” Vương Hoa sờ sờ cằm, nhìn Tiêu Ninh, “Cậu phải hiểu, gia nghiệp của Nhật Hoa vô cùng cường đại, lại có hai đứa con trai, mà bên trong những gia đình giàu sẽ luôn tồn tại ra ân oán, nói chung anh trai của cậu ta đã sớm tiến vào Nhật Hoa rèn luyện từ nhiều năm rồi, hiện tại tuổi còn trẻ mà đã trở thành Phó tổng giám đốc, thêm mấy năm nữa khẳng định sẽ được nâng đỡ, chân chính trở thành người điều hành, thoạt nhìn sẽ thừa kế Nhật Hoa, còn Đan tổng thì.”
Tiêu Ninh không hiểu, cuộc sống của hắn rất đơn giản, với những chuyện bên ngoài không có hứng thú, không biết nhiều, càng chưa từng trãi nghiệm qua.
Nói tới chỗ này, Vương Hoa hơi nhíu lại lông mày, “Tôi cũng nghe nói, lúc trước không biết tại sao… Bị đá sang Đức du học, hai năm gần đây mới trở về, sau khi về liền cùng những người khác đồng thời thành lập ra công ty này. Bất quá, bọn họ dù thế nào cũng là anh em, tôi sẽ nhờ cậu ta nói giúp cậu vài câu, chuyện này cũng không lớn. Lần trước không phải cậu đã giúp cậu ta sao?”
Trong lòng Tiêu Ninh kêu khổ một trận, Vương Hoa đại khái cũng nhớ lại lần trước đã lừa Tiêu Ninh thê thảm, lúc này sắc mặt có chút không được tự nhiên, “Lần trước thực sự đã là làm khó dễ cậu. Tôi cũng sợ hết hồn.”
Gã nói tới việc Đan Hải Minh tìm người giả bạn trai mà không phải giả bạn gái có chút không thích ứng, “Đan tổng đột nhiên bảo đóng giả. Cậu xem tôi đây vừa cao lớn thô kệch, vừa là đàn ông đã kết hôn, cho dù tôi có muốn diễn, người ta liệu có tin không?”
Đan Hải Minh chắc chắn đã không nói với Vương Hoa việc Tiêu Ninh từ chối tiếp tục giúp cậu ta, thấy Tiêu Ninh không phản ứng gì, Vương Hoa vô cùng vui vẻ an ủi, “Không phải rất vừa vặn sao? Việc này của cậu cũng không to tát gì, Đan tổng sẽ giúp thôi.”
“Tôi… Cảm thấy không cần đâu.” Tiêu Ninh hơi trầm tư, “Khiến người ta báo đáp như vậy sẽ làm người ta chán ghét.”
“Nào có nghiêm trọng như vậy, cái gì mà báo đáp, đây không phải là trợ giúp lẫn nhau à? Đã nói với cậu nên kết giao bạn bè, nói không chừng lần sau cậu ta có việc cần tìm cậu hỗ trợ đấy?”
Tiêu Ninh không thể mở miệng, cậu ta đã tìm rồi, chỉ là mình không đồng ý a…
“Lúc này có lẽ cậu ta không bận. Kỳ thực, hơn nữa thời gian của cậu ta đều rãnh rỗi.” Vương Hoa nhanh chóng quyết định, vừa nói vừa lấy điện thoại ra định gọi, “Chỉ là cậu phải cùng hắn nói chuyện một chút”
“Vương ca.” Tiêu Ninh cơ hồ muốn cướp điện thoại, “Để tôi suy nghĩ thêm…”
Một bàn tay bịt trước mặt không cho hắn tiếp tục nói, Vương Hoa nói chuyện điện thoại, “Đan tổng? Không quấy rầy đến ngài đi? Vậy thì tốt, là thế này, ngài còn nhớ lần trước ở Đêm Trắng tôi đã dẫn người tên Tiêu Ninh đến không?”
Tiêu Ninh lúng túng nhìn gã tóm gọn mọi chuyển nói lại lần nữa, “A… Tốt, cơm tối? Bữa trưa? Được, Cẩm Các? Tôi biết ở nơi nào rồi, tôi sẽ nói với hắn.”
Cúp điện thoại, Vương Hoa gật gật đầu với Tiêu Ninh, “Cũng không có việc gì, buổi trưa mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Sắc mặt Tiêu Ninh lộ vẻ khó xử, “Không cần đâu…”
“Không phải tôi đã nói cậu sao, tiểu Ninh.” Vương Hoa hiếm thấy nhíu mày, “Bất kể có phải vì gặp chuyện như vậy hay không, kết giao mới người như Đan Hải Minh đối với cậu khẳng định có lợi, ai biết sau này cậu có chuyện quan trọng vừa vặn cần cậu ta giúp đỡ? Hơn nữa, tôi cũng không bắt cậu phải đi nịnh nọt cậu ta, ăn bữa cơm thì chết sao?”
Tiêu Ninh không nói lời nào.
Vương Hoa nhìn nhìn bộ dạng của hắn, thật sự có chút khó chịu, “Buổi tối tôi đưa cậu đi.”
Đã nói đến mức này rồi, Tiêu Ninh mà cự tuyệt nữa sẽ bị xem là không biết điều, “Vương ca anh ở lại bồi chị dâu và con gái đi, tôi tự mình đến đó.”
Tiêu Ninh thứ nhất không muốn làm chậm trễ thời gian của Vương Hoa, thứ hai Đan Hải Minh không chừng sẽ có chuyện bận, hơn nữa Tiêu Ninh cũng không hy vọng Vương Hoa nghe thấy hai người nói về vấn đề nà.
Vương Hoa thấy hắn kiên quyết, cũng không làm khó nữa, “Đan tổng nhìn như vậy, chỉ cần cậu và hắn ăn ngay nói thật, kỳ thực hắn rất tốt.”
Tiêu Ninh thở dài, gật gật đầu.
*
Rời khỏi bệnh viện, Tiêu Ninh trở về chổ ở thay đổi quần áo, buổi trưa đúng 12 giờ đến Cẩm Các, tìm nơi gần cửa sổ chỗ ngồi xuống. Hắn cố ý nhìn về phía cửa ra vào, chỉ cần liếc mắt một cái thì có thể thấy người đến người đi.
Vài phút sau, Đan Hải Minh từ cánh cửa bước vào.
Trong tay Đan Hải Minh mang theo một túi giấy, có lẽ muốn đi theo nhân viên phục vụ vào trong, Tiêu Ninh liền đứng lên, “Đan tiên sinh?”
Nghe được âm thanh, Đan Hải Minh nhìn lại, cất bước đi tới, động tác tùy ý ngồi xuống trước mặt Tiêu Ninh, đem túi đặt trên bàn, lời ít ý nhiều nói, “Quần áo.”
Tiêu Ninh tiếp nhận nhìn một chút, bên trong là một bộ quần áo thể thao màu xám tro, nhưng không phải bộ đồ kia của mình, hiển nhiên là mới mua, đành phải nhận lấy ý tốt, “Cảm tạ.”
“Có cái gì tốt mà cảm ơn.” Đan Hải Minh dựa ra sau ghế, không tiếp nhận thực đơn mà nhân viên phục vụ đưa tới, điềm tĩnh phun ra bùm bùm một chuỗi, “Ba chén tôm, cua muối bơ, thịt gà, măng tây, cơm nấm.”
Nhân viên phục vụ cố gắng ghi nhớ từng món, “Quý khách cần gì khác không?”
“Cậu hỏi lại anh ta.” Đan Hải Minh nói, dùng cằm hướng Tiêu Ninh ra hiệu.
Đan Hải Minh một hơi đã gọi không ít, Tiêu Ninh chỉ lật ra một tờ thực đơn, cũng không có tâm tình nhìn kỹ lập tức đóng lại, “Tôi không đặc biệt muốn ăn gì, chừng đó là đủ rồi.”
Hắn thông thường nói chuyện rất khách khí, Đan Hải Minh lại nói, “Anh tốt nhất gọi cho mình ít món, gọi ra tôi đều sẽ rất thích ăn, không nhất định sẽ để anh ăn nhiều.”
Tiêu Ninh: “…”
Nhân viên phục vụ nháy mắt hé miệng nở nụ cười, Tiêu Ninh đành lần thứ hai mở ra thực đơn, thực đơn của quán cơm này so vớitrong tưởng tượng của Tiêu Ninh tốt hơn nhiều, Trung Quốc và Phương Tây kết hợp, tên món ăn rõ ràng, giá cả mặc dù không phải bình dân, nhưng cũng không đặc biệt đắt, hoàn toàn không làm khó Tiêu Ninh.
Hắn lật xem hai lần, Đan Hải Minh muốn ăn món gì thì đã tự mình gọi, Tiêu Ninh cũng hoàn toàn không biết khẩu vị người này, đành gọi một vài món ăn chính mình cảm thấy ngon, “Vậy thì… Ba cá xông khói, thịt xào dứa, cơm ngó sen, nước chanh đậu phụ… Thôi, không cần nữa, gọi nhiều hơn sẽ ăn không hết.”
Đan Hải Minh vốn đang uống nước chanh, liếc nhìn một cái, “Không sao, gọi đi, ăn không hết đóng gói.”
Tiêu Ninh: “…”
“Quay lại phần đồ ngọt đi.” Đan Hải Minh hỏi nhân viên phục vụ, “Đề cử một chút.”
Nhân viên phục vụ ân cần giới thiệu, “Canh khoai bí ngô của chúng tôi rất được yêu thích, hai vị có muốn một chút không?”
Đan Hải Minh không chút suy nghĩ nói, “Cho anh ấy một phần.”
Tiêu Ninh có chút ngoài ý muốn.
“Được rồi, quý khách đợi một lát.” Bọn họ đã gọi không ít món ăn, nhân viên phục vụ nhớ kỹ thực đơn lễ phép rời đi.
Hai người trên bàn lập tức trầm mặc.
Trong lúc này mà im lặng thì không tốt lắm, Tiêu Ninh nghĩ nếu chính mình có việc cầu người ta, vẫn nên chủ động mở lời, “Đan tổng, chuyện của tôi Vương ca đã cùng cậu nói qua đi?”
Đan Hải Minh ừ một tiếng, “Toàn bộ, không cần nói lại lần nữa. Việc khó khăn của tôi cậu có giúp không?”
Tiêu Ninh trừng mắt nhìn, “A?”
“Làm bạn trai tôi ở vài sự kiện, đương nhiên, không phải nói không, sẽ trả lương cho anh.” Đôi Khuỷu tay Đan Hải Minh khoát trên bàn, “Anh đáp ứng tôi, tôi lập tức giúp anh xử lý chuyện này.”
Tiêu Ninh hiểu được, giường như có chút khó tin hỏi ngược lại, “Đây là điều kiện?”
“Cũng không tính đi.” Đan Hải Minh biểu tình vô tư, “Dù sao cũng chỉ là một câu nói, nếu anh giúp tôi, ta nhất định sẽ giúp anh, nếu anh không giúp tôi, tôi nghĩ không chừng cũng sẽ giúp anh.”
Tiêu Ninh không phải không nghĩ tới Đan Hải Minh sẽ nhắc lại chuyện này, chỉ là không nghĩ người này có thể nói thẳng thắng như vậy, trong lúc nhất thời không biết phải làm gì mới đúng.
Hắn rất muốn thở dài, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ. Chuyện này kỳ thực cũng không phức tạp lắm, hoàn toàn có thể giúp mình xã giao nhiều hơn.
Nói thật, Tiêu Ninh từ lúc trước tiến vào Nhật Hoa đã trải qua rất nhiều đợt phỏng vẫn cùng huấn luyện dày đặc, Nhật Hoa có phúc lợi cho nhân viên, tiền lương đãi ngộ, còn có chế độ đào tạo rất tốt, thật sự là công việc tốt hiếm có.
Hắn vì thất trách, viết vài bản kiểm điểm hoặc kỉ luật thì không có gì quá đáng, thế nhưng muốn hắn bởi vì bản thân chưa từng gây chuyện mà mất đi công việc, rồi bồi thường tiền, thực sự mà nói, có chút không cam lòng.
Người ta nói “không muốn lại được”, Tiêu Ninh tuy rằng không thích cưỡng cầu, nhưng trong lòng hắn lo lắng, không biết phải làm sao.
Chân mày hắn nhất thời buông lỏng, bị Đan Hải Minh nhìn ra, “Tôi cũng không phải thật sự làm gì anh, lo lắng gì?”
Tiêu Ninh đành phải cười khổ nói, “Lo lắng tôi tay chân vụng về, làm hỏng chuyện của Đan tiên sinh.”
“Yên tâm, không hỏng được.” Đan Hải Minh như có như không lung lay đầu, cũng không biết là muốn lắc đầu hay gật đầu, “Vậy được rồi.”
Luôn cảm thấy người này nói chuyện không đứng đắn, dường như muốn chơi đùa, Tiêu Ninh có chút đau đầu, “Đan tiên sinh, tôi có thể biết tại sao cậu cần tôi hỗ trợ không?”
Đan Hải Minh nhàn nhạt nhíu mày, sau đó liền buông ra, “Bởi vì có người muốn thấy tôi yêu nam nhân.”
Đây là lời giải thích kiểu gì?
Bất quá, cậu ta nếu đã nói như vậy thì có lẽ cậu ta không muốn nói cho Tiêu Ninh, mà Tiêu Ninh cũng không có ý định hỏi quá sâu, “Vậy tôi…”
Dừng một chút, hắn nói tiếp, “Chúng ta cần phải chuẩn bị gì không?”
“Chuẩn bị cái gì?” Đan Hải Minh dường như là cảm thấy chán ghét phất phất cánh tay, “Làm bộ một chút mà thôi, sẽ không làm phiền anh.”
Cho dù có làm bộ một chút cũng phải nghiêm túc suy nghĩ chứ? Có chút tinh thần chuyên nghiệp được không?
Chỉ là nhìn hắn như vậy, Tiêu Ninh lại càng yên lòng, chuyện này nhất định sẽ không quá phiền phức, ngược lại khoảng thời gian này Lô Nham khẳng định không có thời gian tìm mình, mà ngoài công việc ra thì toàn bộ thời gian đều rãnh rỗi, thực sự vừa vặn.
Lúc này nhân viên phục vụ dọn thức ăn lên, đầy ắp mặt bàn, Đan Hải Minh không khách sáo cũng không cần Tiêu Ninh khách sáo, tự động bắt đầu ăn.
Hắn hôm nay ăn mặc vẫn rất nhàn nhã, ống tay áo được vén đến khuỷu tay, thời điểm ăn tôm cũng không quá bận tâm hình tượng, tuổi lại không lớn, thực sự không nhìn ra là một người kinh doanh, cùng hắn so sánh, Tiêu Ninh cảm thấy bản thân quả thực hình như giống người làm ăn hơn.
Tiêu Ninh nhìn hắn cúi đầu ăn tôm không thẳng mình, vốn vẫn luôn thẳng tắp lưng cũng không nhịn được thoáng thả lỏng, chọn lấy món của chính mình bắt đầu ăn.
Bữa cơm này rất ngon, thấy Đan Hải Minh chuyên chú ăn, Tiêu Ninh cũng đơn giản cúi đầu ăn thức ăn của chính mình, lực ăn của hắn cũng thuộc loại bình thường, khi những món ăn còn lại ít nhất một nửa, ngẩng đầu nhìn lên, những món mà Đan Hải Minh gọi quả nhiên như hắn nói, sắp ăn sạch hết.
Đồ ngọt cuối cùng cũng dọn đến, vốn dĩ Tiêu Ninh đã có chút no, nhưng khi canh bí ngô được bưng lên, một cỗ hương vị thanh tân quá hấp dẫn người ùa tới, Tiêu Ninh nhịn không được muốn ăn, vẫn nếm một muỗng, mùi vị vô cùng trong veo, bí ngô thơm ngát rất rõ ràng, bên trong lẫn lộn khoai tím cố ý không luộc nhuyễn, không biết làm thế nào mà có chút giòn tan, vừa thơm vừa ngọt, thêm một chút canh thanh đạm trở nên vô cùng phù hợp.
Ăn ngon thật a.
Tiêu Ninh ăn rất thoải mái, bất tri bất giác liền ăn hơn một nửa, giương mắt nhìn, Đan Hải Minh một tay chống đỡ cằm, nghiêng cổ nhìn hắn, thấy hắn nhìn lại, cảm thấy khá thú vị, khẽ mỉm cười, “Anh rất thích ăn ngọt.”
Khẩu khí Đan Hải Minh lúc nói chuyện luôn mập mờ, câu nói này lại đứng đắn hiếm thấy, mang theo chút trêu chọc. Động tác trên tay Tiêu Ninh ngừng lại, nhớ tới canh bí ngô này Đan Hải Minh chỉ gọi cho mỗi mình hắn, trong lòng không tự chủ liền trở nên tế nhị.