Thời điểm Tiêu Ninh tỉnh dậy, Đan Hải Minh còn chưa rời giường, hắn lặng lẽ mở cửa phòng ngủ ra nhìn một chút, Đan Hải Minh giống như mèo con co rúc ở trong chăn, Tiểu Hắc cũng cuộn thành một đoàn ngủ bên trong ổ chăn của cậu.
Đang do dự có nên gọi cậu dậy hay không, ổ chăn bỗng nhiên giật giật, Đan Hải Minh dùng tay đỡ đầu, quay lại nhìn về hướng cửa. Tiêu Ninh trong nháy mắt không biết phải nói “Nên rời giường” hay là nói “Thật xấu hổ, làm ồn đến cậu” thì tốt hơn. Bất quá, hắn cũng không xoắn xuýt qua giây thứ năm, bởi vì Đan Hải Minh lập tức dứt khoát nằm xuống ngủ lại, còn kéo theo chăn trùm kín đầu, biểu thị: tôi kiên quyết ngủ.
Tiêu Ninh: “…”
Có đôi lúc hắn cũng vô cùng thắc mắc thói quen sinh hoạt của người này rốt cuộc là như thế nào, lúc trước, vào lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, Đan Hải Minh uống đến nhuyễn người, nhưng qua sáng ngày hôm sau, đều có thể tươi tỉnh như bình thường, dậy sớm chạy bộ. Bây giờ lại nằm bẹp trên giường ngủ nướng.
Được rồi, Tiêu Ninh nghĩ, dù sao cậu đi làm cũng không cần đánh thẻ, muốn ngủ thì cứ ngủ đi, chỉ là, hắn vẫn nhịn không được dặn dò vài câu, “Hải Minh, trong tủ lạnh còn vài lát bánh mì và sữa bò, chút nữa cậu lấy ra nướng rồi ăn. Thực đơn thức ăn ngoài đặt ở trên tủ giày.”
Dưới chăn thò ra một cánh tay, hệt như đuổi chó, giơ giơ.
Cậu động đậy như thế, đem Tiểu Hắc lay tỉnh lại. Tiểu Hắc từ trên giường chậm rãi xoay người, vô thanh vô tức nhảy xuống, triền miên vòng quanh rồi quấn lấy chân Tiêu Ninh, đảo quanh. Tiêu Ninh trong lòng không khỏi mềm nhũn, khom người đem nó ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng ngủ, đi ra ngoài làm đồ cho nó ăn.
Giải quyết xong chuyện của Tiểu Hắc và mình, Tiêu Ninh dựa theo thời gian quen thuộc xuất môn, vừa ra khỏi cửa liền thấy có một người ôm gối, ngồi trước cửa nhà Đan Hải Minh cửa, hơn nữa còn là một cô gái.
Trong lòng cảm thấy quái dị, Tiêu Ninh đến gần thêm vài bước muốn nhìn rõ hơn, người kia nghe thấy tiếng bước chân của hắn, cũng lập tức ngẩng đầu lên. Hai người đối mặt, đều vô cùng sửng sốt.
Tiêu Ninh không dám tin hỏi, “Diệp tiểu thư, tại sao cô lại ở chỗ này?”
Diệp Tử Hân vịn tường đứng lên, nàng chắc hẳn là ngồi ở đây khá lâu rồi, chân có chút run run, nhưng tư thái vẫn tao nhã vô cùng. Nàng không hề trả lời câu hỏi của Tiêu Ninh, trái lại nhíu nhíu đôi lông mày thanh tú hỏi ngược lại, “Tại sao anh lại ở chỗ này?”
“Tôi sống ở nơi này.” Tiêu Ninh nghiêng người ra hiệu, để Diệp Tử Hân nhìn thấy biển số nhà, tiếp tục chần chờ hỏi, “Cô đến tìm Hải Minh đúng không? Sao không gọi điện thoại cho cậu ấy?”
Thực ra tướng mạo Diệp Tử Hân rất dễ mến ngọt ngào, nhưng lúc này sắc mặt nàng không chút thay đổi nhìn chằm chằm khiến tim Tiêu Ninh đập nhanh, hắn không khỏi nhớ lại Hạ Ly, đừng nói là cô gái này cũng phải tát cho hắn một cái thì mới cam tâm rời đi nha…
Chuyện này là sao, hắn tại sao lại cứ thay phiên bị gắn mác tình địch của người khác vậy a.
May mắn thay, Diệp Tử Hân về điểm này hoàn toàn thành thục hơn so với Hạ Ly nhiều, ít nhất, biểu cảm và tâm tình bên ngoài vẫn chưa có dấu hiệu mất khống chế, nàng hơi hơi hất cằm lên, “Tại sao anh lại ở chỗ của Hải Minh?”
Câu hỏi này quá kỳ quái, Tiêu Ninh giải thích, “Không có, đây là nhà tôi thuê từ bạn tôi, thời điểm dọn tới nơi này mới phát hiện Hải Minh ở đối diện.”
Vừa nói xong, hắn liền cảm thấy không tốt lắm, giải thích tỉ mỉ chi li như thế không phải nhiệm vụ của hắn a?
Tiêu Ninh cứng nhắc bỏ thêm một câu, “Có lẽ cũng là duyên phận đi.”
“Anh không cần phun ra lời nói dối đầy sứt sẹo như vậy.” Diệp Tử Hân lộ nụ cười khinh miệt, “Tôi đã sớm biết Hải Minh có hai căn hộ ở đây, anh đã đến gặp chú và dì rồi, còn không dám thừa nhận chuyện này?”
Tiêu Ninh sững sờ chốc lát, mới không xác định hỏi, “Cô… Cô nói hai căn hộ này đều là nhà của Đan Hải Minh?”
Diệp Tử Hân khinh thường không thèm trả lời.
Trong hành lang nhất thời không một ai mở miệng nói chuyện, trong lòng Tiêu Ninh vẫn còn rất kinh ngạc chuyện nhà ở này, không tránh khỏi cảm thấy lúng túng, cuối cùng vẫn là Diệp Tử Hân phá vỡ trầm mặc, “Tôi không hiểu tại sao.”
Vẻ mặt của cô không thể nói là kiểu công chúa thích xoi mói, nhưng ánh mắt nhìn Tiêu Ninh lại như đang nhìn cái vật gì đó bẩn thỉu vô cùng, “Cho dù anh ấy lo ngại Hải Hồng, muốn nhường tôi lại, cũng nên tuyển người nào tốt hơn để bồi chính mình.”
Thì ra cô đều biết.
Tiêu Ninh trong lòng cảm khái, những người này không ai là ngốc tử, chỉ là lời nói này thực sự hơi quá đáng, nhưng hắn không phát giận
“Tôi và Hải Minh quen biết hơn hai mươi năm, khi còn bé, chúng tôi đã thân thiết với nhau như vậy, luôn thân thiết, cùng nhau học mẫu giáo, cùng nhau học Tiểu học, cùng nhau lên sơ trung rồi vào cấp ba.” Diệp Tử Hân cau mày, bộ dáng rụt rè cao ngạo khiến mọi người đau lòng, “Tôi và anh ấy rất hiểu nhau, cũng phi thường hiểu ngầm, đoạn thời gian anh ấy bết bát nhất tôi cũng chưa từng buông tay anh ấy, tôi biết anh ấy là vì cái gì. Nhưng lần này anh ấy không thể, anh ấy không thể dựa vào lí do anh trai mình mà cứ như vậy qua loa quyết định tương lai của của chúng tôi.”
Tiêu Ninh ở trong lòng thở dài, hắn luôn cảm thấy Diệp Tử Hân giống như tình cảnh của mình, yêu thích một người nhiều năm như vậy thật sự không phải là chuyện dễ dàng. Chỉ có người nào kiên nhẫn yêu thương như thế yêu mới cảm nhận được đây là công trình vĩ đại đến dường nào.
Hắn không muốn nói nặng gì với Diệp Tử Hân, trách mắng bất luận thứ gì với tiểu công chúa pha lê này đều khiến người ta không đành lòng, “Diệp tiểu thư, tuy rằng tôi đối với mọi người mà nói chỉ là người ngoài. Thế nhưng, cô nếu đã hiểu Hải Minh như vậy, cô cũng nên biết, cậu ấy mặc dù lo lắng đến vị kia, nhưng chắc chắn sẽ không thật làm trái với tâm ý của chính mình, cậu ấy là người có chủ kiến, sẽ có quyết định của chính mình, dùng phương pháp tốt nhất để đạt được mục đích.”
Cho nên, cậu ấy từ bỏ cô, không phải xuất phát từ lo lắng, mà là bởi vì cô không phải là mục đích của hắn mà thôi.
Kỳ thực, nếu thực sự từ bỏ cũng không có lỗi gì, cô không thể chỉ trích một người căn bản không chon cô bỏ qua cô.
Lời này, Tiêu Ninh chính là suy nghĩ ở trong lòng, hắn cảm thấy Diệp Tử Hân ít nhiều cũng đã hiểu, mọi người đều không ngu ngốc, vì tình cảm vô vọng sức mẽ nhưng mãi không chịu buông tay, cố chấp đi tìm lý do để tin tưởng, nhưng làm sao có thể tin tưởng một chuyện vốn dĩ không không thể xảy ra?
Vì để chính mình tin tưởng, sẽ không ngừng vì đối phương tìm kiếm hy vọng, sẽ không ngừng tự thuyết phục chính mình.
Dù sao, cuộc sống của mọi người đều như vậy, chỉ có thể tự mình lựa chọn.
Tiêu Ninh suy nghĩ một chút, không nhớ chính mình khi đó đối Lô Nham có phải như vậy hay không, đoạn tình cảm kia, dài ngoằng nghèo như những dãy núi vô tận, lúc vui vẻ lúc đau đớn, cuối cùng cũng đã lắng đọng lại, bây giờ những chi tiết nhỏ đã không còn nhớ rõ nữa.
“Không cần giả bộ làm ra bộ dáng cái gì cũng biết.” Diệp Tử Hân nhanh chân đi đến trước mặt Tiêu Ninh, cho dù so với hắn thấp hơn, nhưng khí thế một chút cũng không hề giảm, “Anh không hiểu gì về Đan Hải Minh cả, cũng không thể giúp được anh ấy, người đồng tính luyến ái như anh à? Chỉ gây cản trở cho anh ấy thôi.”
Tiêu Ninh không dám nói bản thân mình hiểu Đan Hải Minh, mà có lẽ thật sự không hiểu. Hắn và người kia nhìn chung luôn có một loại ăn ý kỳ diệu, bọn họ quen nhau cũng không lâu, quan hệ cùng lắm cũng không thể khỏi hai chữ bạn bè, nhưng trong lòng Tiêu Ninh, sự tồn tại Đan Hải Minh đã chiếm một khối lượng vô cùng lớn. Nhờ Đan Hải Minh, hắn đã minh bạch một ít chuyện quan trọng, cho nên từ khi biết Đan Hải Minh, xem ra mọi chuyện đều trở nên vui vẻ và thú vị hơn. Hơn nữa, cậu vừa vặn xuất hiện trong lúc lúc tình cảm của Tiêu Ninh đang có những chuyển biến phức tạp, có thể xem như là một nhân chứng, cậu đối với Tiêu Ninh mà nói, có ý nghĩa vô cùng đặc biệt.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến tâm tình Tiêu Ninh liên tục phập phồng.
Tiêu Ninh lắc đầu, xóa bỏ những suy nghĩ hỗn độn, nghĩ lại, người này muốn gặp Đan Hải Minh không? Nhìn Diệp Tử Hân căng thẳng đến mức bả vai có chút run run, hắn nghĩ, mình không cần nói thêm gì nữa, “Hải Minh đúng là ở trong này, hay là cô vào nhà ngồi chơi một chút? Chờ cậu ấy tỉnh lại, cô có thể trực tiếp tìm cậu ấy tâm sự.”
Diệp Tử Hân nghiêm mặt, sau đó hừ một tiếng, theo Tiêu Ninh mở cửa đi vào.
Tiêu Ninh rót cho cô ly nước, rồi tao nhã lễ phép nói, “Tôi phải đi làm, bây giờ đi trước, trong nhà không có gì ăn, oan ức Diệp tiểu thư.”
Diệp Tử Hân mặc kệ hắn.
Tiêu Ninh làm theo đúng lễ nghi xong, cũng không muốn tự chuốc thêm nhục nhã, đóng cửa đi làm.
*
Tiêu Ninh hiếm khi đến muộn, đoạn nói chuyện cùng Diệp Tử Hân đã vượt qua thời gian dự đoán của hắn, cũng lạ, bởi vì chuyển nhà rồi, cho nên tư tưởng lại trở nên lơi lỏng nhiều, thời gian chuẩn bị đi làm cũng ngắn lại, không cho phép một chút sai lầm nào xảy ra.
Thật sự không giống như chính mình a.
Rốt cuộc tâm trí vẫn cứ suy nghĩ mông lung, tưởng tượng hai người kia ở trong nhà mình thuê ngả bài cãi cọ vân vân… Tiêu Ninh thật sự không biết quan hệ của Diệp Tử Hân cùng Đan Hải Minh đến cùng là tình huống thế nào, bất quá, nếu là thanh mai trúc mã, tình cảm có lẽ cũng không tệ lắm.
Nhớ tới Diệp Tử Hân, Tiêu Ninh lại có chút không hiểu rõ, lẽ nào Đan Hải Minh đúng là cẩu huyết yêu Diệp Tử Hân, nhưng bởi vì quan hệ với Đan Hải Hồng mà tự động rút lui?
Loại ý nghĩ này chẳng biết tại sao khiến hắn cảm thấy tinh thần sa sút rất nhiều, khiến Tiêu Ninh dường như thấy mình như một tiểu động vật nhỏ, cảm nhận được uy hiếp đe dọa, lập tức bay lên một luồng cảnh giác. Hắn nhìn về phía cây tiên nhân cầu nho nhỏ trên mặt bàn kia.
Tiêu Ninh nhíu mày, xoa xoa cái trán, tại sao cảm thấy cây tiên nhân cầu không có gì đặc sắc này lại giống như Đan Hải Minh, hắn đang suy nghĩ cái gì?
Thật vất vả mới không suy nghĩ lung tung nữa, tập trung tinh thần làm việc, đến giờ đi ăn cơm trưa, Tiêu Ninh bỗng nhiên nghĩ đến Đan Hải Minh, có lẽ lúc này đã tỉnh dậy rồi đi? Cậu và Diệp Tử Hân gặp mặt? Hai người đó sẽ tán gẫu chuyện gì nhỉ?
Không, nói không chừng căn bản không cần đến lúc này, Diệp Tử Hân trực tiếp tiến vào phòng ngủ, rồi có thể tự mình đánh thức Đan Hải Minh dậy, lại nói, trong phòng ngủ cô nam quả nữ và vân vân…
Tiêu Ninh hít một hơi, mắc mớ gì đến hắn sao? =)))
Một đám người đi ngang qua vị trí của hắn, “Tiêu ca, cùng đi ăn cơm?”
“Không, nếu được thì tùy tiện giúp tôi mua một phần cơm về, làm phiền mọi người rồi, cảm tạ.” Tiêu Ninh đuổi tổ viên đi, ngồi tại chỗ ngẩn người, bị máy điều hòa không khí quay cho tỉnh táo lại, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi cho Vương Hoa.
“Tiểu Ninh à, chuyện gì?” Vương Hoa hình như đang ở chỗ đông người, nhận điện thoại rồi mới đi đến nơi yên tĩnh.
Tiêu Ninh lập tức có chút hối hận, “Thật xấu hổ quá, anh đang bận sao?”
“Không có không có.” Vương Hoa oanh oanh liệt liệt đáp, “Đúng rồi, hôm nay trước khi đi làm cậu có thấy Đan tổng không? Tại sao không thấy y a, lại tắt máy nữa?”
“Tôi khi ra cửa thấy có người tìm cậu ấy… Hình như có chuyện quan trọng.” Tiêu Ninh sờ sờ sống mũi, “Vương ca, người cho tôi thuê nhà là Hải Minh sao?”
Vương Hoa rõ ràng chần chờ, nửa ngày mới thăm dò hỏi, “Y nói cho cậu biết rồi?”
“Tại sao anh nói là anh?” Lời này đã gần như chất vấn, nhưng ngữ khí Tiêu Ninh vẫn như cũ bình thản mềm nhẹ, không đến nỗi làm người ta khó chịu, “Thời điểm biết chuyện tôi sợ hết hồn.”
Nghe hắn nói như vậy, Vương Hoa cười cười, “Còn không phải là Đan tổng dặn sao, y nói cậu với y còn xa cách, lại suy nghĩ nhiều, nên vẫn chưa nói ra, tiện nghi như vậy cho cậu thuê, sợ cậu có thêm gánh nặng gì trong lòng. Y chu đáo quan tâm cậu như vậy, kỳ thực, tôi thấy hai người rất thân thiết mà.”
Trò chuyện cùng Vương Hoa xong, tầm mắt của Tiêu Ninh liền rơi xuống trên cây tiên nhân cầu, hắn bất giác suy nghĩ, vẫn cảm thấy cây tiên nhân cầu kia bộ dáng cong cong lười biếng vô cùng vô cùng giống với người tặng.