Thiên Cao Lộ Viễn

Chương 60: Chương 60: Nhà .




Tiêu Ninh nhanh chóng chạy về làm cơm cho Tiểu Hắc và Đường Đường, liền trực tiếp xuống lầu chờ ở cổng, trong tay mang theo một kẹp hồ sơ văn kiện. Không chờ quá lâu, Đan Hải Minh cùng Vương Hoa đã đến.

Hắn sau khi lên xe cười nói, “So với tôi nghĩ đến sớm nhiều, trên đường không bị kẹt xe sao?”

“Sau khi vào thành phố thì xe cộ đông hơn nhiều, chẳng qua đường xá cũng không tệ lắm.” Vương Hoa phóng khoáng cười vài tiếng, “Nơi này cách nhà tôi cũng không xa lắm, trở về cũng không cần lo lắng kẹt xe.”

“Đã lâu không nếm thử trù nghệ nấu nướng của chị dâu, ngày hôm nay thế nhưng lại có lộc ăn rồi.” Tiêu Ninh nói xong nhìn về phía Đan Hải Minh, Đan Hải Minh vốn dĩ đang nhắm mắt dưỡng thần, dường như phát giác ánh mắt của hắn, cũng không có mở mắt, nhíu mày, “Đói bụng?”

Tiêu Ninh cười cười, “Mọi việc thuận lợi chứ?”

“Ừm.” Đan Hải Minh đơn giản đáp lại, lúc này mới quay đầu nhìn hắn một chút, nhìn mãi đến nỗi Tiêu Ninh không hiểu ra sao, cũng không nói gì, chỉ đưa tay sờ sờ mặt của hắn, “Cuối tuần này không trở về nữa.”

Bị hành vi sờ sờ vuốt vuốt như vậy của cậu làm cho đầu óc mơ hồ, Tiêu Ninh gật đầu, “Ừm.”

Tần suất cùng Đan Hải Minh trở về nhà cũng không cao lắm, một tháng cố định ba đến bốn lần. Ngô Di cũng chưa bao giờ thúc dục bọn họ trở về, bất quá mỗi khi nhìn thấy bọn họ đều sẽ phi thường cao hứng nhiệt tình, từ đáy lòng mà nói, Tiêu Ninh thật sự rất yêu thích vị trưởng bối này, tuy rằng hắn thường thường không có cách nào đem Ngô Di xem như trưởng bối được, dù sao xem ra nàng thực sự quá trẻ tuổi.

Tiêu Ninh hỏi, “Đã xác định vào cuối tháng này đi?”

Đan Hải Minh trả lời, “Đúng vậy, bọn họ đã làm xong thị thực rồi.”

Ngô Di và Đan Dật Tùng dự định đi Hy Lạp du lịch, cho nên mới cẩn thận nói cuối tuần này trở về cùng bọn họ tụ họp một chút. Trong khoảng thời gian rời đi này, dù thế nào cũng phải làm ra bộ dạng thư thái, muốn để Đan Hải Hồng lãnh đạo những hạng mục lớn của Nhật Hoa.

Những chuyện đó Tiêu Ninh chỉ vừa nghĩ thoáng qua, vẫn chưa suy nghĩ sâu sắc, dù sao Đan Hải Hồng đối với hắn mà nói, bất quá chỉ là một kẻ cần đề phòng, chỉ cần nước sông không phạm nước giếng là tốt rồi.

Đan Hải Minh lại nói, “Kỳ nghỉ này anh an bài chút.”

“Được.” Tiêu Ninh trước tiên đáp lại, mới phản ứng được, “Cậu không bận sao? Muốn đi nơi nào?”

Vương Hoa ở trước mặt tươi cười, ha hả nói, “Chuyện cao ốc bên kia đã đâu vào đấy, làng du lịch bên này cũng đã bắt đầu thi công, khoảng thời gian phía trước có thể thoải mái thanh nhàn một trận. Nha, đúng rồi, tiểu Ninh, không phải lúc trước cậu nói muốn mua nhà sao? Hoa Đình bên kia đã mở bán rồi nha?”

Tiêu Ninh vừa nghe xong, theo bản năng liếc nhìn Đan Hải Minh một chút.

Quả nhiên, Đan Hải Minh hỏi, “Muốn mua nhà?”

Lúc trước hắn sống trong nhà của Lô Nham, vì đột nhiên có chuyển biến mới muốn mua nhà, hiện tại thuê phòng ở của Đan Hải Minh, loại cảm giác này cũng không còn quá cấp bách. Nhưng mà, đối với chuyện có thể nắm giữ căn nhà của mình, Tiêu Ninh vẫn chưa từng từ bỏ. Nhưng mà, loại chấp nhất này trong mắt mọi người xung quanh, ít nhiều chính là có ý đồ chừa đường lui cho mình, có một căn nhà, hắn có thể dứt áo ra đi bất cứ lúc nào, trong căn nhà chính mình, an ổn sinh sống.

Cho dù đây lànhân chi thường tình, cũng không có gì đáng trách, thế nhưng lấy tình cảm, thời gian và tương lai cùng với Đan Hải Minh mà nói, không thể nghi ngờ, loại hành vi này liền dẫn theo một luồng… cảm giác vô tình.

“Ừm…” Tiêu Ninh chần chờ giải thích, “Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy có được một căn nhà vẫn tốt hơn…”

Đan Hải Minh vẫn luôn hơi hơi nghiêng đầu nhìn hắn, nhìn ra hắn không biết nói gì, thật giống như tự mình cõng người làm chuyện gì đó không hay. Nếu như Đan Hải Minh hỏi tại sao, Tiêu Ninh chắc hẳn không trả lời được câu “Vì đầu tư mà thôi”.

May mà Đan Hải Minh không hỏi, cậu ngáp một cái, lười biếng nói tiếp, “Đến chưa?”

“Phía trước rẽ qua là được rồi.” Tiêu Ninh thay Vương Hoa trả lời, hắn đã tới đây nhiều lần, đường đi đã sớm nhớ rõ. Vương Hoa lộ vẻ tâm tình rất tốt, dẫn hai người trở về nhà, Tôn Nhu Nghiên mặc tạp dề, mở cửa đón bọn họ, “Thời gian không sai biệt lắm, trở về rất đúng giờ. Chờ cơm nấu xong là có thể ăn rồi.”

“Oa, thơm quá.” Vương Hoa một chụt một cái lên bên mặt Tôn Nhu Nghiên, “Nhã Đình ở bên trong?”

Tôn Nhu Nghiên ôn nhu cười, “Vừa ăn no xong, đang ở bên trong ngủ.”

“Anh đi xem thế nào.” Vương Hoa nói xong liền đối hai vị khách nhân chào hỏi, “Đan tổng, tiểu Ninh, cứ tự nhiên nha, tôi sẽ trở lại ngay.”

Hai người bị đẩy vào trong phòng, không khí tràn đầy mùi thơm của thức ăn, Đan Hải Minh lễ phép nói, “Xin chào, đã làm phiền.”

“Đâu có a, tay nghề của tôi không tốt, chỉ là mùi vị gia đình.” Tôn Nhu Nghiên đối với người lãnh đạo trực tiếp của lão công mình cũng vô cùng khách khí, đối với Tiêu Ninh thì thân thiết hơn, “Tiểu Ninh.”

Tiêu Ninh cười cười đem đồ vật đưa tới, “Chị dâu, đến, tôi không biết mua gì, nghĩ rằng sữa cho đứa nhỏ có lẽ cần thiết.”

“Quá khách khí rồi, còn mua đồ làm gì chứ. Cám ơn nhiều.” Tôn Nhu Nghiên tiếp nhận hai hộp sữa bột, đun trà chế nước cho hai người. Vương Hoa ôm nữ nhi của mình đi ra, đứa nhỏ này không quá nửa tuổi, không ầm ĩ không làm khó, nhìn giống y như một quả bóng mập mạp trắng trẻo, so với đoạn thời gian mới vừa được sinh ra không biết đáng yêu hơn bao nhiêu lần.

Tiêu Ninh đối với loại sinh vật không có sức đề kháng cự, tiểu tâm dực dực ôm lấy. Đan Hải Minh tiến lại gần, biểu tình kia khiến Tiêu Ninh cảnh giác, đem tiểu Nhã Đình ôm ra xa xa.

Đan Hải Minh thấy vậy, trừng mắt nhìn hắn một cái.

Tiêu Ninh thấp giọng nói, “Không cho sờ.”

Da con nít non non mềm mềm như thế, luôn cảm thấy chỉ cần chạm thử một chút đã muốn rách da rồi, không thể để cho tên đại ma vương này xằng bậy được.

Trên mặt Đan Hải Minh chợt lóe lên một trận thật là không có thú vị, sau đó móng vuốt xoa bóp khuôn mặt Tiêu Ninh như thể đòi bồi thường. Cha mẹ đứa nhỏ ở bên cạnh nhìn, khóe miệng Tôn Nhu Nghiên hơi vểnh lên, Tiêu Ninh ngượng ngùng muốn nghiêng người.

Vương Hoa nói, “Tiểu Ninh trước đây đã từng ôm trẻ con rồi sao? Thủ pháp rất nhuần nhuyễn a.”

Đan Hải Minh đáp lời, “Ôm mèo.”

Tiêu Ninh: “…”

Tôn Nhu Nghiên rốt cuộc không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng, đứng lên nói, “Hẳn là được rồi, Vương Hoa đến giúp bày chén đĩa và món ăn. Tiểu Ninh giúp tôi bồi Nhã Đình cùng Đan tổng một chút.”

Câu nói đầu tiên đem Tiêu Ninh muốn giúp một tay ấn trở về trên ghế salông.

Tôn Nhu Nghiên là tấm gương hiền thê lương mẫu, tay nghề đương nhiên là cực tốt, một bàn lớn món ăn có thịt có chay, phần lớn là món ăn thanh đạm, cũng có vài món cay miệng điều hoà, chiếu cố đầy đủ các loại khẩu vị.

Nhân vật lớn cũng đều là người quen, cũng không để ý nhiều như vậy, tiểu Nhã Đình không thức được bao lâu liền tự mình ngủ, một chút cũng không khiến mọi người bận tâm. Đan Hải Minh cho dù không phải là người đặc biệt nhiệt tình, nhưng cũng hết sức phối hợp.

Một bữa cơm trôi qua, chủ và khách đều vui vẻ.

Tôn Nhu Nghiên tìm kiếm cơ hội, đem Tiêu Ninh kéo qua một bên, “Tôi nhìn qua cũng coi như yên tâm rồi.”

Tiêu Ninh không rõ vì sao, “Chị dâu?”

“Ngày hôm nay đề nghị Vương Hoa mời các cậu tới đây, cũng là bởi vì nghe anh ấy nói về chuyện của các cậu.” Tôn Nhu Nghiên vỗ vỗ cánh tay Tiêu Ninh, vui mừng nói tiếp, “Tôi chỉ muốn nhìn.”

Nàng nửa trêu chọc, nửa cảm khái, “Bầu không khí giữa hai người các cậu không thể nào lừa gạt người khác được, các cậu sống chung với nhau tốt lắm đúng không?”

“Ừm.” Trong lòng Tiêu Ninh chảy qua một dòng nước ấm, “Cảm tạ chị dâu.”

“Kỳ thực, khi vừa bắt đầu, Vương ca của cậu rất tự trách.” Tôn Nhu Nghiên thở dài thườn thượt một hơi, “Anh ấy cảm thấy chuyện giữa cậu và Đan tổng là do chính anh ấy hại cậu.”

Tiêu Ninh mở to mắt, “Cái gì? Vương ca làm sao có thể nghĩ như vậy?”

“Anh ấy cảm thấy Đan tổng là người tốt, theo cậu ấy cũng là một chuyện tốt, nhưng dù sao, cũng là hai nam nhân, trước đây cậu cũng không phải thế này…” Tôn Nhu Nghiên lắc đầu, “Anh ấy cảm thấy, là do anh ấy đẩy cậu, khiến cho cậu không cẩn thận lầm đường lạc lối.”

Tiêu Ninh vừa cảm thấy kinh ngạc vừa cảm thấy hơi buồn cười, “Tôi cũng lớn như thế rồi, chuyện tính hướng quan trọng đâu thể dễ dàng lầm đường lạc lối? Anh ấy không có cùng tôi chuyện, không thì tôi đã giải thích với anh ấy, tôi vẫn luôn thích nam nhân.”

“Vậy sao, tôi cũng đã nói với anh ấy rồi, thích nam cũng tốt, thích nữ cũng tốt, mỗi một người trưởng thành đều có năng lực tự nhận biết, cũng có năng lực tự chịu trách nhiệm về sự lựa chọn của chính mình.” Tôn Nhu Nghiên liếc mắt nhìn hắn, “Anh ấy cũng là nhìn thấy Đan tổng đối với cậu rất tốt, mới hơi hơi dễ chịu hơn. Tôi cũng cảm thấy như vậy, mặc kệ là nam hay nữ, có thể cùng nhau, hảo hảo sinh sống vui vẻ hạnh phúc, mới là điều quan trọng.”

Tiêu Ninh gật đầu, mặt mày nhu hòa, “Tôi cũng nghĩ như vậy, nhắc đến tôi nên cảm tạ Vương ca mới đúng, nếu như không phải nhờ anh ấy, tôi cũng sẽ không có cơ hội cùng Hải Minh gặp nhau.”

“Ha, chuyện cảm tạ này cậu không cần bận tâm đâu.” Tôn Nhu Nghiên che miệng nở nụ cười, “Đan tổng đã tăng tiền lương cho Vương ca của cậu rất nhiều, ân, đùng một phát nhảy vọt gấp đôi đấy.”

Tiêu Ninh: “…”

Buổi tối, Vương Hoa đưa hai người bọn họ trở về nhà, Tiêu Ninh vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này, lấy bộ dạng ngàn chuyện đều không buồn quan tâm của Đan Hải Minh mà nói, cư nhiên cũng sẽ có lúc làm ra loại sự tình thiên vị như vậy, nghĩ như thế nào đều cảm thấy có mấy phần lúng túng.

Bộ dáng hắn cân nhắc quá nghiêm túc, bị Đan Hải Minh hỏi, “Suy nghĩ gì?”

“Không có gì…” Tiêu Ninh vẫn không nhịn xuống được, thăm dò nói, “Chị dâu nhờ tôi cám ơn cậu, đã tăng lương cho Vương ca.”

“Ồ.” Đan Hải Minhbát phong bất động, phát hiện tầm mắt dò xét của Tiêu Ninh vẫn đâm trên mặt mình, hơi hơi nhướng mày, “Sao vậy? Hắn làm việc rất tốt, tăng lương, có ý kiến?”

Cho dù có nhìn cũng không nhìn ra được gì, nhưng càng như vậy, Tiêu Ninh càng là cảm thấy cậu vô cùng khả ái, vì vậy cười cười, “Không có, chỉ cảm thấy phúc lợi công ty các cậu quá tốt.”

Ánh mắt Đan Hải Minh đảo qua mặt của hắn, “Muốn đổi nghề?”

Tiêu Ninh hãy còn buồn cười, lại nghe được Đan Hải Minh hỏi, “Tiền tích góp mua nhà đủ rồi?”

Đề tài này vừa nói ra, Tiêu Ninh cũng có chút không cười nổi, trong lòng hắn đắn đo không biết giải thích như thế nào, Đan Hải Minh bên kia nhân tiện nói, “Hoa Đình không tính là tốt, anh không cần thiết phải mua ở đó.”

“Vương ca đối với địa bàn của các cậu vẫn rất tin tưởng.” Không ngờ cậu lại quan tâm đến đề tài này, Tiêu Ninh cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng vẫn theo cậu nói tiếp, “Tôi vốn dĩ muốn mua rẻ hơn chút.”

“Rẻ hơn chút thì vị trí địa lý sẽ không quá tốt.” Đan Hải Minh sau khi nói xong, suy nghĩ chốc lát, “Anh có thể cân nhắc hai phòng.”

Điểm ấy, Tiêu Ninh dù sao vẫn chưa hề nghĩ tới, hắn đối với việc nhà mới hay cũ cũng không quan trọng, nếu thật sự gặp được một căn nhà nhà phòng, giá cả và chất lượng hợp ý, thì hắn nhất định sẽ mua.

Thấy hắn đã cân nhắc đến khả năng này, Đan Hải Minh dường như lơ đãng nói, “Căn nhà này, anh cảm thấy thế nào?”

Tiêu Ninh sững sờ, không kịp phản ứng.

Đan Hải Minh nói tiếp, “Căn nhà này, là do mẹ tôi mua từ mười mấy năm trước, chủ hộ là tôi.”

Tiêu Ninh khẽ nhếch miệng.

“Người quen sẽ không lên giá, dựa theo giá nhà lúc đó tính cho anh, nhưng phía sau nên sửa chữa lại một lần, vật dụng trong nhà cũng phải đổi mới, giá tiền không thấp.” Đan Hải Minh đánh giá sơ qua nói tiếp, “Tối đa là năm mươi vạn, không mặc cả.”

Tiêu Ninh muốn nói lại thôi.

Hai người vốn đang song song ngồi, Đan Hải Minh nghiêng đầu, lông mày hơi nhướng, dựa ra ghế salông một chút, “Làm sao?”

“Đừng nói giỡn.” Tiêu Ninh lắc đầu cười, “Năm mươi vạn nhiều nhất chỉ mua được một nửa căn nhà này.”

“Đó là hiện tại.” Đan Hải Minh ngoắc ngoắc tay, Đường Đường vô cùng vui vẻ chạy tới cọ cọ, muốn cậu sờ sờ cổ, “Tôi không hi vọng dùng căn nhà này để kiếm tiền, làm sao, mua bán thế nào, có vấn đề?”

Tiêu Ninh bất đắc dĩ nhìn cậu, lại không bày ra chút ý tứ nhân nhượng nào.

Đan Hải Minh thở dài một hơn, bảo Đường Đường tìm Tiểu Hắc, sắc mặt đã có chút u sầu phiền muộn, “Căn nhà này, giá thị trường hơn một triệu, giảm 8%, tám mươi vạn.”

Tiêu Ninh đột nhiên bật cười.

Đan Hải Minh một mặt “Cười cái lông” buồn bực nhìn hắn.

“Đây là lần đầu tiên trong đời tôi chứng kiến kiểu buôn bán nhà như thế đó.” Tiêu Ninh cười đến nỗi không ngậm miệng lại được, hắn rất ít khi có cơ hội nhìn thấy một mặt thiếu niên này của Đan Hải Minh, không thong dong, cũng không phong khinh vân đạm, khiến cho hắn cực kỳ yêu thích.

Trong lòng bị lấp đầy, dường như có cái gì đó muốn chảy ra, căng đau, cần phải làm chút gì, cần phải nói chút gì, Tiêu Ninh cứ như vậy bị một sự kích động vô hình điều khiển, thoáng nghiêng thân qua, không thể tiếp tục kiềm chế được nữa, ở bên tai Đan Hải Minh, thấp giọng nói ra ba chữ.

Đan Hải Minh nghe vậy, nhếch miệng lên, thái độ ngay lập tức khôi phục, trở nên thành thạo điêu luyện, có một chút đắc ý dào dạt, ý tứ hàm xúc, “Tôi biết.”

Nhiệt độ đang ở sát bên người, cậu nhẹ nhàng quay đầu lại, hai cánh môi chạm vào nhau.

Góc tường nơi Đường Đường đang nằm nghiêng trên thảm, cái đuôi thoải mái quơ quơ, không có chút nào giống như bị bỏ rơi cả, Tiểu Hắc còn chưa trở về ổ của mình, quấn một vòng bên người nó, ung dung ngủ say.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.