Tiêu Ninh vừa bước vào phòng khách lập tức cảm thấy một luồng hương vị ấm áp, theo cỗ hương vị này hắn nhìn về phía khay trà trên sa lon, trên đó được đặt một ly sữa bò đang tỏa nhiệt thơm phức.
Đan Hải Minh gập một chân ngồi ở trên ghế sa lon dài dành cho ba người, thấy hắn đi ra, liền miễn cưỡng hướng hắn vẫy vẫy tay. Việc này khiến Tiêu Ninh cảm thấy hơi vi diệu, có chút không được tự nhiên đi tới, cách Đan Hải Minh xa xa ngồi xuống, “À…”
Chữ thứ nhất vừa mới phun ra, Đan Hải Minh giống như đã dự liệu dựng đứng ngón trỏ làm động tác không được nói, Tiêu Ninh miễn cưỡng đem những từ “Không được nói” phía sau nuốt xuống, chỉ có thể trừng mắt mờ mịt nhìn cậu.
Dường như cảm thấydáng dấp bức bối khó chịu của hắn có chút buồn cười, Đan Hải Minh mơ hồ liếc mắt, cách mình không xa vỗ vỗ đệm ghế sô pha, ra hiệu hắn xít lại gần một chút. Sau đó cũng không quan tâm phản ứng của Tiêu Ninh, nghiêng người mở thùng thuốc.
Thấy vậy Tiêu Ninh nhanh chóng ngăn cản, “Tôi tự mình làm.”
Như trước không quan tâm tới hắn, Đan Hải Minh trực tiếp hành động, Tiêu Ninh đành phải bó tay để cậu giúp mình bôi thuốc. Đan Hải Minh có lẽ không thường làm chuyện như vậy, động tác khá lúng ta lúng túng, mấy lần đụng đến vết thương đau nhói, nhưng thấy cậu thực sự vui vẻ làm, Tiêu Ninh cũng không nói tiếng nào nhịn đau, ngoan ngoãn mặc kệ cậu dằn vặt.
Cuối cùng dùng một miếng băng cá nhân nho nhỏ dán lên miệng vết thương, Đan Hải Minh nhìn thành quả của mình, cũng biết có hài lòng hay không, dặn dò nói, “Uống sữa rồi đi ngủ.”
Bây giờ đã gần 6 giờ, Tiêu Ninh không chút nào buồn ngủ, có lẽ lúc này mà lên giường cũng sẽ không ngủ được, hắn nói “Cảm ơn” rồi cầm lên ly sữa bò nóng vì mình mà chuẩn bị, từng ngụm từng ngụm uống.
Dòng nước ấm áp kia theo thực quản tiến vào dạ dày lạnh như băng, thật sự có chút tư vị sống lại lần nữa.
Hắn hơi nhắm mắt, thở dài.
Đan Hải Minh vẫn luôn chống cằm nhìn hắn, dường như xem hắn uống sữa là chuyện rất thú vị. Nhận ra ánh mắt này, Tiêu Ninh hai tay nắm chặt ly thủy tinh, cảm thấy vô cùng quẫn bách, đắn đo nói, “Đêm nay thực sự là đã làm phiền cậu rồi.”
Lúc này Tiêu Ninh luống cuống không nói ra được lời khách sáo tử tế nào, lắp bắp mãi, cuối cùng, hắn chỉ có thể đơn giản bỏ thêm một câu, “Thật sự, cám ơn cậu.”
“Ừm.” Đan Hải Minh vốn dĩ không để ý lắm, xoa xoa sau cổ mình, liếc lên thấy trên mặt Tiêu Ninh đầy hoảng loạn nhưng vẫn cực kỳ chân thành, dường như hận không thể lập tức thay mình làm chút gì đó trả ơn, không nhịn đột nhiên nở nụ cười, đưa tay qua nhẹ nhàng xoa xoa gò má Tiêu Ninh, là cử chỉ động viên thân mật, “Mai xin nghỉ một ngày.”
“Được.” Tiêu Ninh chỉ do dự vài giây, rồi tiếp nhận lời đề nghị này, cũng không phải bởi vì hắn nghĩ sau một đêm mệt mỏi thức trắng cần phải nghỉ ngơi, nhưng là bởi vì lúc này, hắn không muốn từ chối bất kỳ ý tốt nào của Đan Hải Minh mà thôi.
Xin nghỉ làm lúc này tuyệt đối có sức thuyết phục, Tiêu Ninh lấy di động nhắn tin cho thủ trưởng, hứa sau này sẽ làm thêm giờ. Vì công việc ngày mai đã được an bài, hắn cũng nhắn tin cho Trần Hòa, chủ yếu nói một tiếng mai hắn không đến, rồi thông báo kế hoạch làm việc.
Lúc này, âm thanh điện tử sung sướng vang lên, Tiêu Ninh ngẩn người, không hiểu Đan Hải Minh giờ này còn mở ti vi làm gì.
TV mở ra là kênh điện ảnh, 24 giờ liên tục lần lượt chiếu phim, lúc này vừa vặn phát “đội cảm tử 3”.
Đặt điện thoại di động xuống, Tiêu Ninh nhất thời không biết mình nên cáo từ hay là nên tiếp tục trò chuyện, nhưng trong tận đáy lòng hắn, không muốn cứ như vậy trở lại căn nhà trọ không bóng người kia, mà rốt cuộc vào thời điểm này nên nói gì mới tốt, Tiêu Ninh cũng không biết.
Nghĩ tới đây, liền ngơ ngơ ngẩn ngẩn, khi phản ứng lại, hắn đã bất tri bất giác tập trung xem phim, trên màn ảnh là các nhân vật chính lão luyện tụ hội cùng nhau chấp hành nhiệm vụ, hoặc đứng trước mặt người mình ái mộ bày tỏ, dù sao chỉ cần từ góc độ tình tiết mà nói, thật sự phạp thiện khả trần.
Không biết có phải bởi vì nội dung phim này quá nhàm chán, hay do ly ly sữa bò ấm nóng kia, hay là vì có cái gì đó an ủi trái tim của hắn, nói chung, Tiêu Ninh càng nhìn, càng phát hiện có một cơn buồn đang vây quanh mình. Hắn nháy mắt, muốn bản thân tỉnh táo hơn, nhưng kiên trì chưa đến một phút, cơn buồn ngủ kia càng trở nên nghiêm trọng.
Khóc đến nỗi đôi mắt đau nhức vô cùng, hắn cho phép chính mình kề lưng trên ghế sô pha, nghĩ chỉ cần nhắm mắt dưỡng thần một lúc thôi.
Nhưng một lúc đó đã ngủ quên.
Đánh thức Tiêu Ninh tỉnh lại là chuỗi tiếng chuông kéo dài không ngừng, hắn không rõ tình hình, nháy nháy mắt, chỉ cảm thấy tại sao lại khó chịu như vậy, giật giật cánh tay, liền phát hiện hình như mình bị đè.
Nóng.
Ánh mắt Tiêu Ninh trì độn nửa ngày mới lấy lại được tiêu cự. Hắn nằm úp sấp ở trên ghế sa lon, một chân thả xuống chạm đất, sau lưng còn vác theo vật thể gì đó đó không tính là nhẹ, gần như dán chặt, duỗi tay thả trên người hắn.
Ghế sô pha vốn dĩ không lớn, huống chi hai người bọn họ là nam nhân, dù thế nào thì vóc người cũng không thể nhỏ nhắn nhẹ nhàng được, nhét chung một chỗ thật sự là khiến không gian trở nêngiật gấu vá vai(*), nếu không nhờ phía sau có cánh tay kia ôm lấy, Tiêu Ninh có lẽ đã té nhào xuống đất rồi đi.
(*) Giật gấu vá vai: Nghèo rớt mồng tơi =))
Tối hôm qua bọn họ đều ngủ trên ghế sa lon?
Tư thế cơ thể tạo hình bây giờ phỏng chừng cũng là tự do phát huy kết quả đi.
Tiếng chuông giống như đòi mạng từng trận từng trận vang lên, Tiêu Ninh mạnh mẽ ngồi dậy, phía sau truyền đến âm thanh ai oán mơ hồ. Hắn không quan tâm, vội vàng mò tìm điện thoại di động đêm qua đặt trên bàn, cầm lấy thả bên tai giống như người mộng du “Này”.
“Tiểu Ninh?”
Tiêu Ninh giật mình, hồn quay về xác.
Mười mấy năm tu luyện không thể xem thường, tiếng nói của y so với thường ngày không khác gì nhau cả, “Lô Nham? Chuyện gì?”
“Ồ.” Lô Nham trả lời, “Hôm qua lúc trở về không thấy cậu nữa, cậu về nhà?”
“Ừ.” Tiêu Ninh hỏi, “Đúng rồi, Hạ Ly vẫn ổn chứ?”
“Em ấy không sao, có điều khóc nhiều quá nên mệt mỏi, bây giờ còn đang ngủ.” Lô Nham dùng ngữ điệu đùa giỡn, “Bây giờ cậu tan việc chưa? Tôi đón cậu ăn cơm?”
“Đừng.” Tiêu Ninh cười nói, “Tôi sợ Hạ Ly lại đánh tôi lần nữa.”
Hắn vừa dứt lời, trong điện thoại liền yên lặng.
Câu nói này, Tiêu Ninh cũng không phải cố ý, chỉ trêu đùa một chút. Không ngờ Lô Nham lại trầm mặc như vậy, sau đó hắn nghĩ, nói chút gì đi.
Hắn không xác định mình muốn nghe cái gì, chỉ đơn thuần chờ Lô Nham nói chuyện.
Qua thật lâu, Lô Nham lên tiếng, khẩu khí quái lạ, “Thôi mà, em ấy còn nhỏ, tính cách không chín chắn, có gì thì cậu tha thứ đi, dù sao cậu so với em ấy cũng lớn hơn vài tuổi, đừng để bụng nữa.”
Tiêu Ninh liếc mắt nhìn sang nơi khác.
Hắn nắm điện thoại đưa lên cửa sổ, để ánh sáng mặt trời chói chang rọi vào, hôm nay thời tiết rất tốt, xán lạn đến nỗi dường như đem buổi tối hôm qua làm cho bốc hơi hết rồi, đứng trước mặt nó, hết thảy đều như giấc mộng.
Nháy nháy mắt, Tiêu Ninh chỉ cảm thấy tâm tình mình không thể nào tập trung được.
Hắn lại lơ đãng nghĩ, mấy ngày nữa thời tiết có lẽ sẽ bắt đầu nóng lên, phải đổi áo ngắn tay thôi.
Lô Nham hít sâu một hơi, nói, “Tối nay mọi người cùng nhau ăn cơm, tôi sẽ bảo em ấy xin lỗi cậu.”
“Không nghiêm trọng như vậy.” nói lời này, tâm tình Tiêu Ninh không còn chút tiêu cực nào, chính là muốn nhắc nhở Lô Nham, “Tâm tình của cậu ta tôi cũng hiểu được, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên giống trước đây thì hơn, cậu hẹn hò, tôi sẽ biến mất, dù sau lần này hẳn là tình cảm chân chính …”
Tiêu Ninh sẽ không biết nên nói tiếp như thế nào mới đúng, Lô Nham lập tức cướp lời, “Cậu có ý gì? Muốn cùng tôi cắt đứt quan hệ?”
Lúc nói đến câu thứ hai, khẩu khí của y đã là chất vấn.
“Làm sao có thể a.” Tiêu Ninh đơn giản cười cười, “Tôi cảm thấy, Hạ Ly đối với tôi có chút hiểu lầm, tôi bây giờ nên trốn xa thì hơn.”
Không quan tâm ý nguyện của mình là gì, nhưng chỉ cần ở vị trí của Hạ Ly mà nhìn, bản thân mình giống ỷ lại mối quan hệ lâu năm với Lô Nham, khắp nơi phá hoại tình cảm của bọn họ đi?
Tiêu Ninh cảm thấy, quả thật từ phương diện nào mình cũng có chỗ sai.
“Nói nhảm gì đó?” Lô Nham tựa hồ nổi giận, “Tiêu Ninh, không phải đi? Cậu hẹp hòi như vậy?”
Y bình thường đều tự xem mình là trung tâm, nếu thấy mình bị mạo phạm thì nói chuyện triệt để không thèm để ý tới cảm nhận của người khác, đặc biệt nếu bị Tiêu Ninh làm phật lòng, thì càng cư xử không chừng mực, “Không phải chỉ bị đánh thôi sao? Chân tay em ấy nhỏ nhắn, cánh tay đó thì có bao nhiêu khí lực? Có khiến cậu bị thương chỗ nào? Có cần tôi bồi thường tiền thuốc thang không a?”
Tiêu Ninh lẳng lặng nghe, cảm thấy kỳ lạ, tại sao trong lòng không khó chịu, cũng không thống khổ, chỉ còn một loại cảm xúc phiền muộn sau vì bị đánh thức mà thôi, sau đó hiểu được hết thảy đều không nghiêm trọng như vậy. Cho nên, hắn tiếp tục cười nói, “Đừng khoa trương như vậy, tôi không phải vì nghĩ tốt cho cậu sao?”
“Vì tôi mà nghĩ thì cậu không nên cùng Hạ Ly tính toán.” Lô Nham bình tĩnh nói, “Tôi cảm thấy, khoảng thời gian gần đây, tôi dường như không còn nhận ra cậu nữa. Coi như tôi cầu cậu, có việc gì thì nói ngay đi, cậu làm bộ làm tịch thế này là làm cho ai xem? Một mình Hạ Ly là khiến tôi quan tâm đủ rồi, không còn thời gian công sức đâu mà đến dỗ cậu nữa. Cậu tại sao không thể cùng Hạ Ly hảo hảo ở chung? Thật sự không biết cậu còn có tật xấu này.”
Tôi tại sao muốn cùng Hạ Ly hảo hảo ở chung?
Tiêu Ninh đột nhiên nghĩ, hắn căn bản không muốn cùng Hạ Ly ở chung, mặc kệ có Lô Nham hay không, Hạ Ly cũng không phải là đối tượng bạn bè khiến hắn thoải mái giao lưu. Hắn thật sự không chán ghét Hạ Ly, Hạ Ly đối với hắn mà nói chỉ là một đứa nhỏ, hắn sẽ không cùng đứa nhỏ tính toán, nhưng cũng không muốn lúc nào cũng nhân nhượng chăm sóc một đứa nhỏ không có quan hệ gì với mình.
“Sáng sớm.” người nãy giờ nằm trên ghế sô pha sau lưng Tiêu Ninh, Hải Minh giọng điệu ác liệt trở người ngồi dậy, dùng tay xoa xoa sống mũi, “Ầm ĩ như vậy”
Tiêu Ninh bây giờ mới nhớ sau lưng còn có người đang ngủ, ngượng ngùng đè thấp giọng nói, “Xin lỗi, tôi nghe điện thoại làm ồn cậu, cậu quay về phòng ngủ thêm một giấc nữa đi.”
“Thôi, không còn sớm nữa.” Ngáp một cái, Đan Hải Minh cũng phát hiện lúc này đã không thể gọi là sáng sớm được. Cậu nghiêng đầu nhìn Tiêu Ninh, cau mày nói, “Gọi điện thoại gì vậy, xin nghỉ?”
Tiêu Ninh đáp lời, “Là bạn tôi.”
Không hề hỏi dò thêm, Đan Hải Minh rời khỏi ghế sô pha, “Nói chuyện điện thoại xong thì chuẩn bị, chút nữa ra ngoài.”
“Được.” Tiêu Ninh trả lời, thấy Đan Hải Minh tiến vào phòng ngủ, mới tiếp tục nghe điện thoại, ôn tồn nói, “Lô Nham? Không phải tôi không muốn cùng Hạ Ly hảo hảo ở chung, chỉ là Hạ Ly hiện tại rất không có cảm giác an toàn, tôi lại dễ kích động cậu ấy, chờ qua khoảng thời gian này nói sau đi.”
Hắn nói xong, Lô Nham không lên tiếng.
Qua hồi lâu, Tiêu Ninh xem màn hình di động,, xác nhận bên kia vẫn còn nghe máy, thả lại bên tai, “Lô Nham?”
Lô Nham hỏi, “Vừa nãy là ai?”
Lúc này đến phiên Tiêu Ninh im lặng, hắn không muốn nói tiếp.
Lô Nham lại hỏi, “Là bạn trai cậu?”
Tiêu Ninh cảm thấy đau đầu.
Âm thanh Lô Nham lạnh băng quỷ dị, “Cậu qua đêm cùng hắn?”
Biết rõ như thế thì hỏi làm gì, Tiêu Ninh không còn lựa chọn nào khác đáp, “Ừ.”
“Cậu ở đâu?” Lô Nham bình tĩnh dứt khoát cắt ngang, “Tôi tới tìm cậu”
Phản ứng của Lô Nham quả thực rất bất thường, Tiêu Ninh không hiểu tại sao, cảm thấy trong lòng có chút sợ hãi. Đan Hải Minh đã thay xong quần áo bước ra, “Còn nói chuyện à? Không đói bụng?”
“Xong ngay.” Tiêu Ninh trả lời, nhận ra Đan Hải Minh đã chờ quá lâu, liền đối Lô Nham vội vàng nói, “Cậu trước tiên chăm sóc Hạ Ly, qua mấy ngày nữa rồi nói, tôi có chút chuyện, đi trước.”
Cúp điện thoại, Tiêu Ninh mơ hồ nghe đầu bên kia truyền đến tiếng nổ chói tai.
Tác giả có lời muốn nói: chính là đập phá điện thoại, không phải tai nạn xe cộ, đại gia không nên nghĩ nhiều…