Trần Dĩnh dường như chỉ là một chuyện nhỏ, không đầu không đuôi, bị Tiêu Ninh nhanh chóng ném ra sau đầu, mà Đan Hải Minh cũng hiểu rõ tâm trạng bạn trai mình, vô cùng ăn ý, không hề nhắc tới.
Đối với điểm này, Tiêu Ninh phi thường cảm kích.
Ba giờ chiều hôm sau, hai người cùng nhau trở về A thị, Lô Nham không đi cùng bọn họ, y hoãn lại chuyến bay trở về mà Tiêu Ninh mua giúp, ba giờ sáng mai mới quay lại A thị.
Lô Nham lần này hiếm thấy, biểu hiện ra mấy phần đáng tin, y nói với Tiêu Ninh rằng y đã giải thích rõ vàng với Trần Thục Vân, cũng ai oán với Tiêu Ninh, lần sau đừng để y phải đau đầu như vậy nữa.
Nói thì nói như vậy, nhưng Tiêu Ninh làm sao có thể không hiểu tình huống thực tế chính là Trần Thục Vân và Lô An Quốc không hề muốn nhắc lại chuyện này, đặc biệt là tâm trạng và phản ứng của Lô An Quốc, Tiêu Ninh đều có thể tưởng tượng được, nói không chừng Trần Thục Vân cũng sẽ lo lắng mình lây nhiễm cho Lô Nham.
Nàng có khi nào hoài nghi Lô Nham không?
Tiêu Ninh nghĩ nghĩ, có lẽ có, chính mình như vậy không thể trách người khác được.
Gần đến giờ bay, hắn rất thức thời không đến thăm hỏi Lô gia, nếu không bầu không khí sẽ rất lúng túng ngột ngạt, chỉ gọi điện gọi cho Trần Thục Vân, đơn giản nói rõ khi nào mình đi, rồi cáo biệt.
Trần Thục Vân ít nhiều vẫn có chút lúng ta lúng túng, bất quá cũng còn tốt, trong phạm vi Tiêu Ninh có thể ứng phó được.
Đêm đó trở về, Đan Hải Minh liền mang theo Tiêu Ninh đến Đan gia, thuận tiện còn xách theo một bọc lớn lễ vật. Ăn cơm tối xong chính là thời điểm tặng quà, vừa vặn đúng lúc Đan Hải Hồng và Diệp Tử Hân du lịch trở về, bọn họ đi Hương Cảng, mua rất nhiều nhãn hiệu gì đó đem đến, bày hết lên trên bàn.
Quan hệ hai người bọn họ từ lúc nào đã trở thành cùng nhau đi du lịch riêng rồi?
Dù sao cũng sắp đính hôn, chuyện này cũng hợp lý đi?
Tiêu Ninh chỉ hơi cân nhắc một chút liền không suy nghĩ nhiều nữa, những việc không liên quan đến hắn, hắn sẽ không xen vào.
Diệp Tử Hân thực sự càng lúc càng trầm mặc hơn, ngồi bên cạnh Đan Hải Hồng như một bức tượng điêu khắc thanh cao xinh xinh đẹp, thế nhưng người nhà họ Đan chính là kẻ bất luận chuyện gì đều có thể giải quyết tốt, phi thường hài hòa, Ngô Di cùng Đan Hải Hồng tán gẫu mười câu là có thể đem năm câu nhắc đến trên người Diệp Tử Hân, tựa như Diệp Tử Hân vẫn có tham gia vào cuộc thảo luận của bọn họ, bầu không khí hài hòa đến nỗi không thể hài hòa hơn.
Tiêu Ninh nhìn vậy, có chút rét lạnh cả người.
“Không biết tặng cho hai người món gì, đúng lúc nhìn thấy hai lọ nước hoa nam sĩ này mới ra, nên mua cho các cậu.” Thời điểm Đan Hải Hồng chia quá, đẩy đến chỗ Tiêu Ninh hai cái hộp.
Tiêu Ninh cảm thấy người này thật sự rất kỳ quái, hắn và Đan Hải Minh đều không dùng nước hoa, tặng vật này để trưng bày sao? “Cảm tạ. Đúng rồi, chúng tôi cũng mua vài thứ.”
Hắn tự nhiên lấy lễ vật cho Đan Hải Hồng và Diệp Tử Hân, tất cả đều thức ăn, để mọi người nếm thử mùi vị mới.
“Các cậu có tâm quá rồi, cảm tạ.” Tâm tình Đan Hải Hồng cực kỳ tốt vui vẻ cầm lấy những món đặc sản thảo luận cùng Diệp Tử Hân, cho dù Diệp Tử Hân từ đầu đến cuối đều chưa đưa ra bất kỳ ý kiến đáp lại nào, anh ta vẫn nói đến vô cùng hứng thú.
“Ba, Tiêu Ninh mua cho ba một bức tranh nhỏ.” Đan Hải Minh chậm rãi kéo một vật đến gần, ngồi tại chỗ mở ra, chính là bức tranh thêu hai mặt mà lúc trước hắn suy nghĩ thật lâu thật kỹ mới chọn, kiểu mẫu vô cùng tinh xảo khéo léo, có thể đặ trên Đa Bảo các, mặt trên chính là hình ảnh một con gấu trúc ngây thơ đáng yêu đang ngồi gặm cây.
“Ừm.” Đan Dật Tùng nhìn không ra có thích hay không, chỉ hơi gật đầu, ra hiệu ông ta đã biết. Từ đầu đến cuối biểu tình của ông ta đối với Tiêu Ninh vẫn cứ thờ ơ như vậy. Nhưng Tiêu Ninh cảm thấy so với thái độ Diệp Tử Hân đối với mọi người chung quanh, thì đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Đan Hải Minh không cấp cha mình chút mặt mũi nào, nói thẳng, “Yêu thích là tốt rồi, không cần cám ơn.”
Tiêu Ninh: “…”
“Thật đáng yêu, là do tiểu Ninh chọn sao?” Ngô Di cười rộ lên, mong đợi hỏi, “Có mua gì cho ta không a?”
“Thời điểm con và Hải Minh đi dạo phố thấy cái này rất đẹp, hy vọng cô yêu thích” Lễ vật tặng Ngô Di này Tiêu Ninh đã chọn qua chọn lại, cẩn thận suy tính rất lâu, đó là một bộ dụng cụ uống trà bằng trúc với tạo hình tinh xảo, màu sắc xanh tươi ướt át mĩ lệ, mỗi một chiếc cốc đều được mô phỏng theo một cái rễ trúc, ghéo từng chiếc cốc lại còn có thể dựng thành cột cây trúc cao đẹp.
“Thật xinh đẹp!” Ngô Di từng cái từng cái cầm lên xem, quả thực yêu thích không nỡ buông tay, “Vừa vặn, bọn họ ngày đó mới mua về chút “kim tuấn mi” (*), ta đi ngâm nước cho các con uống, tiểu Ninh có thể uống hồng trà không?”
Tiêu Ninh gật gật đầu, bất quá Đan Hải Hồng lại nói, “Nếu là hồng trà thì chúng tôi không uống, Tử Hân đối trà có chút mẫn cảm, buổi tối uống vào sẽ không ngủ yên giấc được, lúc này cũng hơi trễ rồi, Diệp thúc thúc căn dặn con phải chăm sóc Tử Hân chu đáo, vì vậy tôi đưa cô ấy về trước, để bọn họ khỏi lo lắng.”
“Xem ta đi a, tại sao quên mật chuyện quan trọng như vậy chứ, vẫn là Hải Hồng chu đáo.” Ngô Di cười nói, “Vậy con nên đưa Tử Hân trở về đi thôi, đi đường cẩn thận.”
Diệp Tử Hân nghe thấy phải về liền hướng mọi người trong nhà nói tạm biệt, ngữ khí cùng tư thái như trước không có chỗ nào có thể xoi mói được, nhưng biểu tình vẫn không nhúc nhích, dưới sự hộ tống của Đan Hải Hồng rời đi.
Ngô Di sau đó mời mọi người đến gian phòng phía sau biệt thự, bên trong đã bày sẵn một bàn uống trà đầy nghệ thuật, “Hải Hồng cũng nói đúng, buổi tối mà uống hồng trà sẽ ảnh hưởng giấc ngủ, không bằng uống chút ngân châm làm dịu dạ dày đi.”
Tiêu Ninh vừa nhìn lên bộ cốc trà trên bàn có chút chột dạ, thấy thế nào đều là hàng cao cấp, hình như là ngọc? Nói chung hoàn toàn không thể so sánh với bộ cốc trà xinh đẹp hắn đem đến. Ngô Di thế nhưng lại không để ý chút nào, tràn đầy phấn khởi mà đem cốc cùng ấm trà toàn bộ thay đổi.
Nàng rõ ràng không phải vì tâm huyết dâng trào mới thử dùng bàn trà này một lần, động tác pha trà vô cùng tiêu sái quen thuộc lại phiêu lượng, cũng không biết vì tâm lý ảnh hưởng hay là vì trà ngon, Tiêu Ninh vốn không thích loại thưởng thức này, lần đầu tiên cảm thấy uống trà thật sự rất rất ngon.
Đan Dật Tùng đi theo đến đây hiển nhiên đã cấp Ngô Di toàn bộ mặt mũi, uống xong hai chén liền dứt khoát bước lên lầu, trước khi đi còn liếc mắt trừng Tiêu Ninh một cái, Tiêu Ninh thấy vậy vô cùng kinh hoảng.
Chỉ là Ngô Di và Đan Hải Minh hình như đều không xem biểu hiện này của Đan Dật Tùng là chuyện to tát, Ngô Di trò chuyện vui vẻ hỏi Tiêu Ninh, “Lễ đính hôn của Hải Hồng con có đi không?”
Cho dù đã đạt được sự khẳng định từ Đan Hải Minh, nhưng cảm thấy trưởng bối như Ngô Di cũng có cái nhìn suy nghĩ của họ, Tiêu Ninh nhìn Đan Hải Minh, “Con…”
“Không sao mà, muốn đi thì đi không muốn đi thì không đi thôi, con không cần áp lực.” Ngô Di rót một cốc trà cho hắn, “Ta cảm thấy Hải Minh có lẽ không muốn để con đi, có mấy người nhàn rỗi không chuyện gì làm nên thích chỉ chỉ chõ chõ, nói không chừng còn có vài người sẽ dính tới, thấy người sang bắt quàng làm họ, tiểu Ninh, tính cách con ngại ngùng như thế, sẽ không quen đâu.”
Nàng nói vô cùng thẳng thắng, Tiêu Ninh cười cười, “Dạ, con thực sự không quen loại tình cảnh này, bất quá cũng không sao ạ.”
“Không nên miễn cưỡng chính mình, lúc trước cô cũng đã nói với con rồi mà. Trong nhà của chúng ta, mọi trách nhiệm đều phần chia rất rõ ràng, chỉ cần trong chuyện kia có bảo vệ chính mình là có thể tùy tiện thả lỏng.” Ngô Di khẽ mỉm cười, “Con cũng thấy rồi đấy, tình huống có chút phức tạp…”
Đan Hải Minh ngắt lời, “Nhắc đến chuyện này làm gì.”
“Con trai.” Ngô Di chế nhạo nói, “Ta còn chưa nói gì mà, có cần phản ứng thái quá như vậy không.”
Không nhìn Ngô Di cũng không nhìn Tiêu Ninh, Đan Hải Minh uống xong một cốc trà, “Anh ấy sẽ làm được.”
Tiêu Ninh căn bản đang ngồi nghiêm chỉnh nghe Ngô Di dặn dò chỉ dạy, nghe Đan Hải Minh vừa nói như thế, đột nhiên hơi bất ngờ.
Ngô Di dường như cũng kinh ngạc, tiếp tục cười nói, “Ôi, ta lại dài dòng nữa rồi.”
“Cô à.” Tiêu Ninh nghe vậy, mím mím môi, nhướng khóe miệng lộ ra nụ cười, “Không dối gạt người, con thực sự có chút không quen với mối quan hệ như thế này, nhưng…”
Hắn rõ ràng cần phải cẩn thận thảo luận vấn đề này, Ngô Di nhắc đến không chỉ muốn an ủi trái tim của hắn, mà còn muốn xem thái độ của hắn nữa, “Nhưng nếu con lựa chọn sống cùng với Hải Minh, ít nhất, sự chuẩn bị tâm lý về mặc đó con vẫn cần phải có.”
Ngồi ngay trước mặt người trong nhà, nói ra những lời như vậy hắn vẫn như cũ có chút ngượng ngùng, hơn nữa Đan Hải Minh còn cố tình nghiêng đầu chăm chú nhìn hắn, “Bây giờ nói đến vô cùng êm tai như thấy, cũng không dễ dàng gì.”
Tiêu Ninh mịt mờ liếc mắt trừng cậu, ra hiệu đừng phá đám sự dũng cảm của hắn.
Đan Hải Minh nói, “Nói thêm nữa đi.”
Tiêu Ninh: “…”
Tiêu Ninh bối rối xấu hổ cực độ, giống như người sắp chết đuối vớ cái phao, cầu cứu nhìn về phía Ngô Di, cô ơi, cô quản con trai của người đi a.
“Như vậy thì.” Ngô Di lại làm như không thấy, có chút thâm trầm thở dài, “Con sẽ không về những chuyện lung ta lung tung trong gia đình này mà bỏ rơi Hải Minh đúng không?”
Tiêu Ninh: “?!”
Cuối cùng cũng coi như… Có chút lý giải tính cách của Đan Hải Minh và vì thế nào mà bị ảnh hưởng …
Hắn còn chưa kịp khôi phục tinh thần mở miệng đáp dạ, Đan Hải Minh ở bên kia thế nhưng tự rót cho bản thân một cốc trà, “Anh ấy không nỡ.”
Tiêu Ninh: “…”
“Thật sao, vậy thì tốt.” Ngô Di lúc này mới bày ra bộ dáng thở phào nhẹ nhõm, “Ôi, tuổi trẻ thật sự rất tốt nha, nhìn thấy các con cứ như thế ân ân ái ái ta cũng yên lòng. Hải Minh, không thấy cốc trà của tiểu Ninh cũng hết rồi sao, giúp hắn châm trà.”
Tiêu Ninh: “…”
Có lẽ cùng Đan Dật Tùng ở cùng một một chỗ vẫn là lựa chọn tốt hơn?
“Cô cũng rất thích con, tiểu Ninh, ánh mắt của Hải Minh nhìn người rất chuẩn, cho nên, cô tin tưởng con khẳng định là một đứa trẻ tốt. Chỉ có điều, tính tình của con tương đối hướng nội, vì thế có chút lo lắng.” Ngô Di cười híp mắt nói tiếp, “Nói chung mặc kệ xảy ra chuyện gì, con không nên cứ giấu mãi ở trong lòng, giữa người và người sợ nhất chính là không thể hiểu nhau, mặc kệ chuyện đó có nghiêm trọng như thế nào, chỉ cần nói ra, cũng đã giải quyết xong bước thứ nhất rồi, nếu con cảm thấy không giải quyết được, còn có Hải Minh a, Hải Minh không giải quyết được, còn có cô và bác Đan của con, biết không?”
Cả phòng đầy ấp hương vị ấm áp của trà, lời này thấm nhuần đến nỗi trong lòng chút chút đau, bởi vì ai ai cũng chân thành, cho nên không thể qua loa, chỉ khi nào bản thân nghiêm túc, sẽ thật sự cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Ngô Di cùng Đan Hải Minh liếc mắt nhìn nhau, dưới đáy mắt liền trở nên mềm mại hơn vài phần, “Bất quá, nếu chúng ta có chuyện khó khăn cần con giúp đỡ, cũng sẽ nói thẳng ra, như nhau cả thôi.”
Tiêu Ninh lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu, “Cảm ơn, cô.”
“Đứa nhỏ ngốc.” Ngô Di cười cười lắc đầu, đứng lên, “Tốt, làm phiền các con thu dọn nơi này một chút, ta muốn đến chỗ bác Đan của các con, không thì hắn lại giận dỗi. Hôm nay đã trễ lắm rồi, đừng tự làm khổ mình nữa, ở lại nơi này đi.”
Nàng đi được hai bước, đột nhiên dừng lại, “Tiểu Ninh, con không nên cảm thấy không giúp được chúng ta hay không không giúp được Hải Minh cái gì, tình cảm của con người là thứ vô cùng quý giá, so với con nghĩ càng quý giá hơn, khi nào con về già sẽ hiểu thêm đạo lý này, muốn trả giá một phần tình cảm cũng không dễ dàng gì, cho nên đừng khinh thường chính mình, có được không?”
Lời nói trước khi rời đi của này thực sự khiến Tiêu Ninh á khẩu, một lời cũng không đáp lại được, mãi đến tận khi không còn thấy bóng dáng Ngô Di nữa mới hít sâu một hơi, “Cô thực sự là…”
Đan Hải Minh ngồi một bên, lười biếng nói, “Mẹ của tôi rất lợi hại đúng không?”
Tiêu Ninh cúi đầu, cười cười nhắm mắt lại, “Ừm.”
Đan Hải Minh tiếp tục nói, “Ý của mẹ tôi chính là, anh phải kiên cường thành thật mà yêu tôi đó, hiểu không?”
Mặt đã đỏ nay còn đỏ hơn, Tiêu Ninh thực sự không thể nhịn cười được nữa, hắn cố gắng hết sức làm cho chính mình có chút thản nhiên hơn, cẩn thận nắm lấy bàn tay đang đặt trên khay trà, chăm chú nhìn lại Đan Hải Minh, cảm giác quyết tâm mạnh mẽ ở trong lòng bỗng nhiên ùa tới, thấp giọng trả lời, “Tôi hiểu.”
Kỳ thực những điều Ngô Di lo lắng hoàn toàn không cần thiết, hắn sẽ không vì bất cứ nhân tố bên ngoài nào mà buông ra bàn tay này, hắn chính là người như vậy, một khi đã bắt đầu, sẽ là kiên trì đến cùng, cố chấp đến cùng, vì đối phương.