Không khí vui vẻ tan biến trong chốc lát, Thi Hựu cào cào đầu khẽ thở dài, “Kỳ Phong, cậu chọc tức hắn rồi.”
Ân Phỉ Thuần vẫn trành mắt tò mò. ngây thơ hỏi, “Ây, lời vừa rồi có ý gì? Vân Phàm có hình bóng em trai trong lòng? Anh ta luyến đệ hả?”
“Nói bậy cái gì đó, làm sao có thể được.”
“Nhưng vừa rồi anh Vân Phàm cũng không phủ nhận nha, hơn nữa cái biểu hiện kia y như bị người ta chạm nọc còn gì.”
“Bởi vì cậu ta vẫn luôn tự trách mình đã hại chết Tử Phàm nên chuyện này là cấm kỵ không thể nhắc đến.”
“Như vậy sao, vậy làm thế nào bây giờ? Nhỡ khi anh ta vì việc này mà giận Kỳ Phong thì sao?”
“Tôi thấy cậu ta giận điên rồi ấy chứ.”
Thi Hựu và Ân Phỉ Thuần cứ anh một câu thì tôi một lời ý như hát đôi, Kỳ Phong đứng một bên buồn cười nhìn bọn họ. Chờ khi hai người kia cuối cùng cũng dừng lại cậu mới cười nói, “Không đâu.”
“Vì sao?” Bên kia đồng thanh hỏi.
“Vân Phàm chỉ cần một người tạo động lực cho mình, mà động lực này không thể dùng phương pháp mềm mỏng được. Nếu cứ dỗ dành như thế cảm giác tội lỗi của anh ấy sẽ không được phóng thích, nếu cứng rắn thì anh ấy lại thấy mình bị ép buộc. Đây là một kiểu tâm lý rất mâu thuẫn nhưng lại có thể trị dứt cho anh ấy.
“Híc, Kỳ Phong, sao cả tâm lý học cậu cũng biết á?”Thi Hựu sửng số một lúc lâu mới thấy da đầu đang run lên, thế giới này còn cái gì mà tên khó nhằn này không biết không?
Kỳ Phong trưng ra nụ cười tiêu chuẩn hoàn mỹ, nhìn anh nói, “Ngài Thi à, nếu tâm lý ngài cũng có vấn đề, lúc nào tôi cũng có thể cố vấn cho á, tiền phí cứ ấn theo giá cố vấn tiêu chuẩn là được.”
“Lại còn tiêu chuẩn? Cậu có giấy phép hả?”
“Đương nhiên rồi, anh nghĩ đến giấy phéo loại nào thì tôi có thể có loại đó. Lại nói, hình như công ty chúng ta không có cố vấn pháp luật nhỉ, có muốn thuê tôi không? Tôi kiêm chức luôn cho.”
Nhìn cậu càng nói càng hăng say, Thi Hựu cứng miệng, bắt đầu hoài nghi tính chân thực trong lời nói của Kỳ Phong.
Ân Phỉ Thuần nhún vai nói, “Kỳ Phong nói thật đấy, nếu không thì làm sao cậu ta có thể leo lên vị trí đứng đầu ở Comet chứ. Tiếp viên ở Comet đều có khả năng đặc biệt nha.”
“Được rồi được rồi, tôi biết cậu cũng có bản lĩnh riêng rồi.”
“Còn phải nói.” Ân Phỉ Thuần đắc ý hắc hắc cười.
Kỳ Phong cười nhìn bọn họ, vẻ mặt khoái trá, so với người vừa rồi trưng vẻ mặt nghiêm túc nói chuyện với Kỷ Vân Phàm chẳng giống chút nào.
Ngày hôm sau nắng cao trời xanh thẳm, từng dải mây trắng mỏng mảnh trôi ngang mang theo không khí mùa thu rõ rệt.
Kỳ Phong cảm thấy tinh thần tốt lên nhiều lắm, mỏi mệt tích lũy từ 3 ngày trước giống như đã biết mất hoài toàn.
“Oa, Kỳ Phong, cậu đã tỉnh rồi hả, tinh thần có vẻ thoải mái nhỉ.” Ân Phỉ Thuần giương đôi mắt ngái ngủ vẫn còn lèm nhèm ngồi dậy, tây xoa xoa mắt nhìn về phía Kỳ Phong đang đứng bên giường.
Ngày hôm qua ở lại quá muộn, cậu cũng không muốn về nữa. Lại nói Thi Hựu cũng có người quen ở bệnh viện này nên sang chào hỏi, cuối cùng để Ân Phỉ Thuần và Kỳ Phong cùng nằm một giường ngủ lại một đêm. Thế nhưng Ân Phỉ Thuần không thể ngờ Kỳ Phong thân là bệnh nhân lại dậy sớm hơn cả cậu.
“Cậu dậy rồi à, ngủ ngon không?”
“Tốt lắm, cậu thì sao?”
“Cũng vậy.”
“Kỳ Phong, xem ra tâm tình cậu hôm nay rất tốt nhỉ.” Ân Phỉ Thuần không hiểu nổi tại sao hôm qua còn là bệnh nhân cấp cứu mà hôm nay tâm tình lại hồi phục nhanh như thế; hơn nữa hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt, không phải sao?
Kỳ Phong vui vẻ gật đầu, không hề dấu diếm tâm tình cậu thực sự đang rất tốt.
“Qua hôm nay, Vân Phàm có thể hoàn toàn hồi phục rồi, tôi đương nhiên là rất vui vẻ.”
“Sao cậu tự tin đến thế? Tôi thấy biểu hiện của anh ta ngày hôm qua thật đáng sợ; anh ta có thể thoát khỏi bóng ma tâm lý sao?”
“Có thể chứ, anh ấy là người rất kiên cường mà.”
“Kiên cường cái quỷ gì chứ, nếu anh ta thực kiên cường thì sẽ không làm ra chuyện thế này với cậu.”Ân Phỉ Thuần bĩu môi, trên mặt trà ngập bất mãn. Cứ nghĩ đến việc kia là cậu lại quạu điên lên được.
Hiện tại nhớ lại thì mới thấy Kỷ Vân Phàm đúng là một người nguy hiểm, chẳng lẽ cậu lại trơ mắt nhìn Kỳ Phong ở bên cạnh anh ta sao? Cậu nên khuyên Kỳ Phong chú ý hơn mới đúng nhỉ? Tuy hiểu rằng chuyện của em trai anh ta tổn hại đến tính cách Kỷ Vân Phàm nhưng hiểu là một chuyện, chấp nhận lại là chuyện khác. Nếu lần sau lại phải thấy Kỳ Phong bị làm đến sống dở chết dở như vậy thì làm sao đây?
Kỳ Phong lắc đầu, quay sang phía cửa sổ nhìn trời xanh mây trắng khiến tâm tình cậu thoải mái hơn. Bầu không khí trong lành buổi sớm mai làm cho cậu có cảm giác như trên đời này không có chuyện gì cậu không giải quyết được.
“Tiểu Thuần, cậu không hiểu rồi. Càng là người kiên cường thì lại càng khó khốngc hế trước mặt người mình để ý. Lòng người dù sao cũng chỉ là máu thịt, không thể bắt người đó cứng rắn như tường đồng vách sắt, không có nhược điểm được.”
“Hứ, cái gì cậu cũng cãi lý lại được. Tôi mặc kệ, ngồi nhìn cho xong.”
“Ừm, thế còn được.”
Kỳ Phong vừa mới dứt lời thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra; Thi Hựu mang vẻ mặt căng thẳng lao vào, lớn tiếng hỏi, “Vân Phàm có qua đây không?”
Ân Phỉ Thuần quay đầu nhìn anh, hồ nghi nói, “Không có á, có chuyện gì sao?”
“Không thấy cậu ta đâu cả, sáng nay lúc tôi tới đã không thấy đâu. Hộ sĩ bảo sáng sớm cậu ta đã làm thủ tục xuất viện rồi đi mất rồi.”
“A? Cứ như thế mà đi sao? Vậy Kỳ Phong phải thế nào bây giờ?”
“Bác sỹ nói Kỳ Phong còn cần ở lại theo dõi thêm 2 ngày cho nên Kỷ Vân Phàm mới không làm thủ tục xuất viện cho cậu. Thật là, cái tên này không để cho ai bớt lo, chẳng lẽ cậu ta đến chỗ Tử Phàm?”
Thi Hựu bực bội nhăn nhíu; nhiều năm như vậy rồi Vân Phàm chưa bao giờ đi viếng Tử Phàm, chỉ sợ mộ Tử Phàm ở đâu còn không biết. Cậu ta hẳn là không thể nào tự đi tới đó mới phải.
Rốt cuộc thì đi đâu cơ chứ? Về nhà? Hay là đi giải sầu một mình?
Phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vàng của hai người; chốc lát sau, bà Kỷ xách một bình nước cùng ông Kỷ cầm một túi đồ tảo mộ vọt vào.
“A Hựu, tìm được Vân Phàm chưa?”
“Không có ạ, cậu ta không qua đây.”
“Cái đứa nhỏ này chạy đi đâu mới được chứ? Chắc là nó không nghĩ quẩn đi?” Bà Kỷ gấp đến rơi nước mắt.
Kỳ Phong đột nhiên lại gần, mỉm cười nói, “Anh ấy sẽ không làm vậy đâu.”
Ông bà Kỷ đồng thời quay sang, nhìn đến cậu thì kinh ngạc.
bà Kỷ nhanh chóng đi tới, nắm tay cậu khổ sở nói, “Kỳ Phong, lần đầu tiên gặp cháu, bác là mẹ của Vân Phàm. Chuyện lúc trước thật có lỗi quá, đứa nhỏ Vân Phàm kia cũng không biết lúc đó bị làm sao, bác đành thay nó xin lỗi cháu vậy.”
Kỳ Phong lắc đầu, ôn hòa tươi cười cùng thật lòng nói, “Bác à, bác không cần nói vậy. Vân Phàm đã cho cháu rất nhiều, nếu có thứ gì cháu có thể cho lại anh ấy thì cũng chỉ còn bao dung cùng tất cả tình yêu thôi.”
Ân Phỉ Thuần nghe thế thì bưng kín mặt; Kỳ Phong không hổ là Kỳ Phong, có thể ở trước mặt ba mẹ Kỷ Vân Phàm nói câu như vậy cũng chỉ có mỗi cậu thôi.
Áy náy là áy náy, cha mẹ người ta có chấp nhận hai người đàn ông ở cùng một chỗ hay không còn không rõ. Thế mà cậu ta còn có thể thẳng thắn như vậy.
Phản ứng của bà Kỷ lại càng trệch khỏi dự đoán của Ân Phỉ Thuần. Bà nắm chặt lấy tay Kỳ Phong, đôi mắt ậc nước mà mỉm cười nói, “Cám ơn cháu, Kỳ Phong, Vân Phàm có được người như cháu ở bên cạnh là phúc của nó.”
“Bác cũng nghĩ vậy.”
“Đúng rồi, bác đã hầm canh bổ đây, mang cho hai đứa uống, cháu nếm thử đi.”
Bà Kỷ cầm bình nước trong tay đưa cho Kỳ Phong, còn muốn giúp cậu đong ra. Kỳ Phong ngăn bà lại, dịu dàng nói, “Bác gái, cám ơn bác. Vân Phàm chắc chỉ là đi chỗ Tử Phàm thôi, hai bác cũng mau mau qua đi.”
Những lời này khiến mọi người trong phòng trợn mắt, đồng thời nói,” Sao cậu biết?”
Kỳ Phong hít sâu một hơi, quay đầu nhìn thoáng qua phía ngoài cửa sổ cười nói, “Tôi biết chứ.”
Kỳ Phong nói không sai, Kỷ Vân Phàm quả thật đi thăm mộ Tử Phàm. Khi Thi Hựu cùng ông bà Kỷ đuổi tới nơi thì thấy anh ngồi im lặng trước một bia mộ màu trắng. Trên mộ bia kia, bức ảnh đen trắng in hình Tử Phàm với nụ cười tươi sáng.
Tới khi Kỷ Vân Phàm cùng Thi Hựu trở lại bệnh viện thì thấy Ân Phỉ Thuần nước mắt lưng tròng ngồi trong phòng bệnh, vừa thấy Kỷ Vân Phàm thì vọt tới.
“Anh Vân Phàm! Dẫn tôi đi tìm Kỳ Phong đi. Sau khi ăn cơm trưa thì không biết cậu ấy đi đâu. Hu hu, cậu ta chỉ để lại cho anh tờ giấy ghi nơi cậu ta tới.”
“Cái gì cơ? Kỳ Phong nói thế sao?” Kỷ Vân Phàm mở to mắt, lấy di động ra thì cũng không thấy Kỳ Phong liên lạc với anh.
Ân Phỉ Thuần rối rít gật đầu, nước mắt giọt ngắn giọt dài long tong rơi từng giọt to.
Kỷ Vân Phàm bấm số di động Kỳ Phong, tiếng tút tút truyền tới từ đầu kia khiến anh muốn phát điên. Cũng may, Kỳ Phong tiếp điện thoại.
“Kỳ Phong! Em ở chỗ nào!” Kỷ Vân Phàm bấm chặt tay như muốn bóp nát điện thoại.
Đầu kia truyền tới tiếng thở dốc cùng giọng nói mang ý cười của Kỳ Phong, “Anh không đoán ra được em đi đâu sao?”
Tiếng vang từ bên kia còn xen lẫn một ít ồn ào và tiếng nhạc, Kỷ Vân Phàm nghe một hồi thì mở to hai mắt liền lớn, “Anh tới ngay!”
Nói xong, anh cũng không gọi theo Ân Phỉ Thuần và Thi Hựu mà xoay người bỏ chạy.
“Ây, anh Vân Phàm, đợi tôi đi cùng….”
“Được rồi Tiểu Thuần, chắc em không muốn đi xen vào giúp vui chứ hả.” Thi Hựu cản lại Ân Phỉ Thuần đang muốn chạy theo Vân Phàm, cười nói một câu.
Hai cái tên nhà này, cứ một người lại nối đuôi một người mất tích khiến cho người khác không nói nổi nữa. Nhưng dù sao Kỳ Phong cũng thật sự có thể đem mọi chuyện giải quyết ổn thỏa; trong lòng nghĩ như vậy, khóe môi Thi Hựu cũng gợi lên một nụ cười.
Kỷ Vân Phàm chạy ra khỏi bệnh viện, bắt một chiếc xe taxi chạy thẳng đến khu vui chơi đã tới cùng Kỳ Phong lần trước; lúc vọt vào thì gặp được người quản lý.
Ông lão quản lý cười cười, chỉ phía đằng sau nhướn mắt nói, “Vân Phàm, bạn cháu giỏi thật đấy, phá vỡ được cả kỷ lục của Tử Phàm.”
Kỷ Vân Phàm nghe vậy thì trợn mắt, nhanh chóng vụt vào chỗ trò chơi ném bóng rổ thì chỉ thấy Kỳ Phong đang đứng trước máy chơi, mồ hôi đọng thành từng giọt trên tóc. Vây phía sau cậu là vài thiếu niên đang kinh ngạc chỉ trỏ bàn tán.
Bảng điểm trên máy ghi lại số điểm cao nhất Kỳ Phong mới lập được, đã vượt qua cả điểm của Tử Phàm năm đó.
Kỳ Phong tựa như cảm nhận được tầm mắt của Kỷ Vân Phàm, quay đầu lại thì khẽ cười lên, “Hi, Vân Phàm, anh đã đến sao. Có cái này rồi thì anh sẽ không còn bị trói buộc nữa rồi.”
Khi nói cậu có chút hụt hơi, mồ hôi trên mặt phản xạ lại khí sắc nhợt nhạt dưới ánh đèn. Kỷ Vân Phàm nói không nên lời, hai bước vụt qua liền ôm lấy cậu vào ngực.
“Đứa ngốc này, vì sao phải làm như vậy. Thân thể của em vốn là không tốt mà.” Kỷ Vân Phàm đau lòng, không chỉ vì hành vi tự động tự phát của Kỳ Phong mà còn vì chính mình.
Kỳ Phong cọ đầu trên người anh tiện thể lau sạch mồ hôi lên rồi mới nói, “Đây là cách em thể hiện tình cảm với anh. Vân Phàm, đừng tưởng chỉ mỗi anh mới có độc chiếm dục.”
Kỷ Vân Phàm nghe được những lời này thì nhói lòng; giờ khắc này, không cần để ý đến cái nhìn từ những người chung quanh, trong mắt cũng như trong lòng anh chỉ còn độc có hình bóng của Kỳ Phong.
Anh nghĩ, trời cao thật có để ý đến mình thì mới mang Kỳ Phong đến; nếu lúc này còn có cái gì không bỏ xuống được thì Kỷ Vân Phàm anh đúng thật là tên ngu ngốc nhất thế giới rồi.
Kỳ Phong nép trong lòng Kỷ Vân Phàm, trên mặt là nụ cười thỏa mãn cong cong.
Hai năm sau, Canada.
“Kỳ Phong, cậu có nhanh lên không thì bảo, khách khứa đến hết rồi á.” Trong phòng chuẩn bị của giáo đường, thanh âm luống cuống cùng kích động của Ân Phỉ Thuần ào vào cùng cánh cửa vừa bị đẩy ra. Cậu nhanh chóng chui vào trong cánh cửa mở ra một khe hẹp chỉ vừa đủ cho một người đi.
Trong phòng, Kỳ Phong đang đứng thay quần áo trước kính quay đầu lại thở dài nói, “Tiểu Thuần, ai bảo cậu nằng nặc đòi tôi thay quần áo chứ. Phiền toái quá đi.”
Nói xong, cậu quay lại chỉnh trang quần áo lần cuối cùng, lại lắc lắc đầu, có cảm giác…nhìn mình có hơi buồn cười. Tuy rằng trước kia ở Comet cũng đã từng mặc như này, nhưng hôm nay nhìn thế nào cũng rất kỳ quái a.
“Cậu nói gì vậy chứ, hôm nay là ngày gì mà cậu dám mặc bộ đồ thường ngày mò đến đây. Vân Phàm cũng thật là, chiều theo cậu làm bậy quá rồi; may mà tôi đã đoán trước đi mua sẵn quần áo giúp cậu.”
Ân Phỉ Thuần đi hẳn vào phòng, đứng sau Kỳ Phong nhìn bóng cậu trong gương mà cười đến là khoái trá.
Áo khoác màu vàng nhạt mặc cùng sơ mi trắng và nơ màu đỏ ánh tím tôn lên vẻ trang trọng mà không kém phần trẻ trung của Kỳ Phong. Dưới hàng tóc mái là cặp mắt xinh đẹp cong cong như trăng non thật vui vẻ.
“Kỳ Phong, hôm nay trông cậu đẹp trai cực kỳ nha.”
Ân Phỉ Thuần nhất thời liền hưng phấn hẳn lên, lúc nói những lời này thì đưa tay nhéo nhéo mặt Kỳ Phong; lúc nhìn đến ánh mắt bất đắc dĩ của Kỳ Phong trong gương thì ha ha cười.
“Này này, đừng tưởng là hôm nay tôi kết hôn thì cậu tha hồ bắt nạt nhé; huống chi cậu mà dám nhéo sưng mặt tôi cẩn thận Vân Phàm đến xử luôn giờ.”
“Ái da, đáng sợ ghê. Cậu khỏi cần mang Vân Phàm ra dọa nữa, anh ấy cũng quá khoa trương đi; lần trước chỉ lỡ đập phải tay cậu thành một vết thâm nhỏ mà thiếu chút nữa là bị làm thịt rồi.”
“Cái đó thì đương nhiên, chiếm dục của anh ấy mạnh lắm nha.” Kỳ Phong cười hắc hắc, đói với việc này xem ra lại khá vừa lòng.
Ân Phỉ Thuần bất đắc dĩ liếc cậu một cái liền kéo Kỳ Phong ra cửa. Kỳ Phong đi theo phía sau khẽ thở dài, gật đầu đáp, “Ai, vì sao lại cứ nhất định phải tổ chức theo nghi thức làm gì, phiền toái muốn chết.”
“Chẳng còn cách nào á, ai bảo cậu khiến cho hai bác Kỷ không được bế cháu cơ, khiến bọn họ chỉ có thể nhìn đến phát nghiện bộ dáng con mình đi kết hôn.”
“Rồi rồi rồi, tất cả đều là lỗi của tôi.” Kỳ Phong miệng thì than thở nhưng mặt mũi vẫn cứ tỉnh bơ.
Ân Phỉ Thuần ném lại cho cậu một ánh mắt khinh bỉ rồi lôi thẳng ra ngoài. Đến lúc này Kỳ Phong mới phát hiện rất nhiều khách mời đều đã đến, ông bà Kỷ, Thi Hựu cùng với một đám người ở Comet. Kỳ Phong vừa xuất hiện khiến cho tất cả mọi người xôn xao, một đám người ào tới chúc mừng tới tấp không dứt.
Hôm nay là ngày kết hôn của cậu và Kỷ Vân Phàm.
Hai năm trước, không bao lâu sau sự kiện đi viếng Tử Phàm, hai người thông qua quan hệ giao thương liền di dân đến Canada. Kỷ Vân Phàm có Kỳ Phong hỗ trợ tạo lập được một công ty, kết hợp với Thi Hựu còn ở trong nước nội ứng ngoại hợp đem công ty mẹ của bọn họ phát triển thành tổng công ty đa quốc gia.
Đương nhiên cả quá trình không phải đều thuận buồm xuôi gió, cũng đã phải cố gắng phấn đấu suốt hai năm.
Ông bà Kỷ vẫn luôn rất thông cảm với bọn họ nên trước đây chưa từng phàn nàn điều gì, thế mà một thời gian trước lại đề xuất Canada chấp nhận hôn nhân đồng tính, liền thúc giục hai người nhanh chóng kết hôn.
Điện thoại gọi tới đúng lúc Kỷ Vân Phàm đang “hành sự” với Kỳ Phong; ngay lúc hai người đang “gắn kết” chặt chẽ với nhau, Kỷ Vân Phàm chôn sâu trong thân thể Kỳ Phong mà cầu hôn.
Cho đến tận bây giờ, Kỳ Phong vẫn luôn có cảm giác mình bị người kia lừa gạt. Trong tình huống như vậy làm quái gì còn có lý trí nữa nên đương nhiên Vân Phàm nói gì cậu cũng chỉ có thể gật thôi.
Bây giờ hồi tưởng lại, Kỳ Phong mới nhận ra có vẻ như mình đồng ý dễ dàng quá thì phải.
Nghĩ đến đây, cậu quay hướng nhìn thoáng qua Kỷ Vân Phàm đang nói chuyện với mục sư. Anh mặc tây trang màu đen càng tôn thêm thân thể cao lớn, sườn mặt anh tuấn lại càng thêm nhu hòa so với bình thường.
Sáng sớm hôm nay thấy Kỷ Vân Phàm mặc đồ trang trọng, Kỳ Phong xấu tính nói suit quá cứng nhắc nên cậu không muốn mặc; sau đó Kỷ Vân Phàm thấy cậu mặc bộ đồ thường ngày đi đến thì cũng không ngăn cản. Lúc đó Kỳ Phong còn thấy có chút kỳ quái, giờ mới nghĩ ra có khi anh đã biết Ân Phỉ Thuần còn lâu mới để mình đùa giỡn.
“Chúc mừng, Kỳ Phong, đây là quà của hai bác tặng cháu này.”
“Kỳ Phong, lại đây xem đồ chúng tôi mang đến này, đảm bảo cậu sẽ thích luôn.”
“Kỳ Phong…..”
Bên tai là tiếng bạn bè ồn ào ầm ỹ. Kỳ Phong lấy lại tinh thần tươi cười nhìn mọi người.
Thi Hựu tặng cậu một cái hòm rất lớn gói giấy đủ màu, không nhìn ra nổi bên trong là cái gì. Anh cười tinh quái, nháy mắt mà tà tà nói, “Kỳ Phong, về nhà mới được mở nhá, cam đoan “thỏa mãn” được các cậu đấy!”
Ông bà Kỷ cùng mua một bộ đồ gia dụng, giao lại tờ danh sách hàng hóa sẽ được chuyển đến vào ngày mai cho Kỳ Phong. Sau khi kết hôn, hai người Kỳ Phong và Kỷ Vân Phàm mua một căn hộ ở Vancouver; căn nhà trống trơn chẳng có gì ngoại trừ giường và đồ dùng vệ sinh. Trước khi Kỷ Vân Phàm tổ chức hôn lễ, hai ông bà khăng khăng kích động nói muốn bao trọn bộ gia cụ cho họ.
Nghiệp Vũ Dao không cầm theo quà nhưng thật ra một ngày trước khi đến Vancouver đã đưa đến cho Kỳ Phong một máy bay tư nhân loại nhỏ. Món quà này làm Kỳ Phong hưng phấn thật lâu, còn nói thật lâu từ sau khi lấy được bằng lái máy bay cậu vẫn chưa có cơ hội lái thử lần nào.
Đối với việc này Kỷ Vân Phàm cũng chỉ có thể mang vẻ mặt treo đầy hắc tuyến mà cũng không có phản ứng gì khác. Tuy rằng hiện tại anh cũng rất giàu có, nhưng so với tập đoàn Diệu Hoa thì vẫn kém hơn một chút.
Nghe Kỳ Phong nói thật ra Nghiệp Vũ Dao là người thừa kế lớn nhất của tập đoàn Diệu Hoa khiến Kỷ Vân Phàm lấy làm kinh ngạc; sau lại nhớ tới những lời Nghiệp Vũ Dao đã nói trong bệnh viện đêm đó, chắc hẳn là trong chuyện này còn có nhiều điều khó lý giải. Vốn nghĩ rằng sau ngày đó bọn họ sẽ khó có thể gặp lại nữa, thế mà một hôm nào đấy lại đột ngột thấy Nghiệp Vũ Dao xuất hiện ở Canada làm Kỳ Phong vô cùng vui vẻ.
Còn có nhiều quà tặng khác, sự thật chứng minh là đám người kỳ tài ở Comet thì quà cũng đủ loại kỳ quái không kém; cái linh tinh gì có thể tặng được thì đều bị bọn họ mang hết đến đây.
“Này này, cậu nghĩ cái gì mà lại tặng cốc (chung) vậy!” Thấy có người trong hôn lễ lại tặng một cái cốc đơn, có là Kỳ Phong cũng phải đen cả mặt.
Người tặng quà lại cười đến là vui sướng, tranh thủ ôm bả vai Kỳ Phong, “Kỳ Phong, có từng nhớ tôi đã từng bảo rất thích cậu không?”
“…Vẫn nhớ.”
“Cho nên ấy à, tôi tặng cậu cốc đơn là kỷ niệm tôi và cậu nhất kiến chung (ờ, chơi chữ kiểu đồng âm:”>)tình á!”
“…….”
“Lại cái gì nữa đây? Mùi vị kỳ quái!”
“A, Kỳ Phong, đó là nước trái cây dinh dưỡng chính hiệu do tôi pha nha, uống vào cường thân kiện thể còn khuyến mãi thêm tráng dương, hô hô.”
“Cậu……”
Cứ như thế, trong thời gian chuẩn bị ngay trước hôn lễ, Kỳ Phong lăn lộn nhận đủ thể loại quà, hơn nữa cũng không hề thiếu những thứ khiến cậu kinh ngạc.
Đến giờ cử hành, giáo đường vốn đang náo nhiệt phút chốc liền yên lặng. Mục sư đi phía sau thánh giá sáng chói dưới ánh nắng từ cửa sổ càng có vẻ thiêng liêng. Bụi nhỏ chao liệng trong không khí tràn ngập ánh mặt trời, cơn gió thổi qua lại nhẹ nhàng xoay tròn.
Vị mục sư đã lớn tuổi nhìn hai người mỉm cười ôn hòa, giọng nói âm vang chậm rãi đọc lời ca tụng.
“Anh Kỷ Vân Phàm, anh có đồng ý lấy anh Chu Thanh Ngạn làm bạn đời hợp pháp, từ nay về sau dù giàu sang hay nghèo khó, hạnh phúc hay khổ đau cũng vẫn vĩnh viễn bên nhau không?”
“Tôi đồng ý.”
“Anh Chu Thanh Ngạn, anh có đồng ý lấy anh Kỷ Vân Phàm làm bạn đời hợp pháp, từ nay về sau dù giàu sang hay nghèo khó, hạnh phúc hay khổ đau vẫn vĩnh viễn bên nhau không?”
“Tôi đồng ý.”
Chỉ là một lời thề gồm ba chữ, nhưng trong không khí thần thánh mà trang nghiêm của giáo đường lại mang một ý nghĩa sâu sắc vĩnh hằng. Hai người đứng trước cung thánh mỉm cười nhìn nhau, cùng trao đổi lời thề và nhẫn rồi hôn nhau.
Mọi người vốn im lặng trong nháy mắt liền bùng lên tiếng hoan hô nhiệt liệt, thế giới xung quanh bỗng nhiên sôi trào.
“Kỳ Phong, anh phát hiện ra kết hôn có điểm rất tốt.” Sau khi chấm dứt nghi thức, Kỷ Vân Phàm đột nhiên nói thầm một câu.
Kỳ Phong quay đầu cười nhìn anh, “Là cái gì?”
“Sau này không cần biết chúng ta đắm đuối như thế nào cũng sẽ là hợp pháp hết.” Kỷ Vân Phàm hấp háy mắt, nét cười lộ ra một chút giảo hoạt.
Kỳ Phong cười phá lên, thanh âm vui vẻ khiến khách khứa đều giật mình nhảy dựng.
“Kỳ Phong, cậu với Vân Phàm nói cái gì mà cười vui thế?”
“Đúng đấy, trông cậu cười không khéo nổi miệng kìa. Chia sẻ chút đi.”
“Mau mau, nói ra nhanh lên.”
Đối mặt với đám người ồn ào, Kỳ Phong nháy nháy mắt, tay nắm chặt lấy tay Kỷ Vân Phàm. Ngón áp út đeo nhẫn của hai người giao cùng một chỗ có hơi cộm cộm đau đau, nhưng cái đau kia mang theo vô tận hạnh phúc.
Cách đó không xa là một cây phong lá đỏ đến chói mắt, cơn gió thổi qua, lá cây rào rạt giống như lời chúc phúc của Thanh Phong.
“Nói chuyện đóng cửa tắt đèn của chúng tôi, các cậu cũng đừng mơ mà nhảy vào giúp vui!”
“Hứ!”
Dưới ánh mặt trời, đám đông băng qua đường đến chụp ảnh dưới tán phong; Kỷ Vân Phàm cùng Kỳ Phong đứng giữa đám người mà nhìn vào mắt nhau, trên mặt tràn ngập hạnh phúc.
— Toàn văn hoàn —