Thiên Chi Kiều Nữ - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức

Chương 57: Chương 57




Tiểu Trúc phân phó người chuẩn bị ngựa xe, Tiểu Tùng mang theo hai tiểu nha đầu hầu hạ Triệu Đàn dùng đồ ăn sáng.

Triệu Đàn mang theo Tiểu Tùng cùng Tiểu Trúc lên xe ngựa, phát hiện người phu xe cũng không phải phu xe Đinh Thất thường ngày, mà là một xa phu lạ mặt, liền tùy ý hỏi Tiểu Trúc một câu: “ Đinh Thất đâu rồi?”

Nàng nhớ rõ Đinh Thất là thân tín của hồ ly ca ca, võ công cao cường, là hồ ly ca ca đặc biệt an bài tới đây cừa đánh xe cũng vừa bảo vệ mình, như thế nào đột nhiên thay đổi người?

Tiểu Trúc một bên nhanh nhẹn mà dàn xếp Triệu Đàn ngồi xuống, một bên trả lời: “Đinh Thất hôm nay bị bệnh, nằm ở trên giường không đứng dậy nổi, nô tài sẽ gọi Hồ Bát cho đi qua!”

Triệu Đàn nghe xong, vội hỏi: “ Mời đại phu cho Đinh Thất chưa?”

“đã mời phủ y Hàn Đại phu đi qua!”

Triệu Đàn lúc này mới yên lòng lại.

Ngồi ở đối diện Tiểu Tùng hỏi một câu: “Quận chúa hôm nay đột nhiên đi ra ngoài, Liễu công tử cũng không biết, sợ là không có an bài hộ vệ cho ngài, có muốn hay không nô tài an bài một chút?”

Tiểu Trúc ở một bên nở nụ cười: “Nếu như đi tắt, xe lại chạy nhanh một chút, từ Vương Phủ đến trạng nguyên phường.” một phút đồng hồ đã đến!”

Triệu Đàn suy nghĩ một chút, nói: “Đường đường Đế Đô có cái gì không an toàn; hơn nữa, chúng ta từ ngõ nhỏ Dã Kê Tháp đi trạng nguyên phường, lộ trình cũng không xa!”

Tiểu Trúc lúc này mới vén rèm xe lên, dùng thanh âm thanh thúy dễ nghe nói với xa phu Hồ Bát: “ Hồ Bát, quận chúa phân phó, đi tắt ngõ nhỏ Dã Kê Tháp!”

“Vâng!” Hồ Bát đáp ứng.

“Giá!” một tiếng, tiếp theo là thanh âm cây roi.

Xe ngựa tăng thêm tốc độ hướng ngõ nhỏ Dã Kê Tháp chạy tới.

Liễu Ly buổi sáng khi...tỉnh lại, Triệu Đàn còn đang ngủ say, vùi đầu ở trước ngực hắn, cả thân thể co lại thành một đoàn co rúc ở trong lòng ngực của hắn.

Liễu Ly tay trái từ phần gáy Triệu Đàn, dọc theo phần gáy xuống, phần lưng, bờ mông, đùi, bắp chân, mãi cho đến chân, vuốt ve Triệu Đàn.

Triệu Đàn trên người mềm mềm, sờ tới sờ lui thoải mái cực kỳ.

Có người đẹp trong ngực, Liễu Ly quả thực không muốn rời giường.

hắn lần nữa đem Triệu Đàn cuộn mình thành một đoàn ôm sát, nhẹ khẽ vuốt vuốt lưng của nàng.

Lại hưởng thụ lấy trong chốc lát, hắn rút cuộc quyết tâm rời giường.

Hôm qua nhận được tin báo của ám vệ, mật thám Đông Xu ở phụ cận kim kinh xuất hiện, hắn nên đi gặp đại thái giám Tần Ngọc Y người chịu trách nhiệm Thanh y Vệ, nói chuyện việc này, biết rõ ràng mục đích mật thám Đông Xu. Buông ra Triệu Đàn, Liễu Ly vén chăn lên đứng dậy xuống giường.

Ly khai phòng ngủ, Liễu Ly lại quay đầu lại nhìn thoáng qua Triệu Đàn.

Triệu Đàn khuôn mặt hồng hồng, nghiêng thân thể đang ngủ say, thoạt nhìn ngây thơ đáng yêu, tựa như một Tiểu Trư.

Trước khi ra cửa, Liễu Ly nói rõ Tiểu Tùng Tiểu Trúc: “không nên quấy rầy quận chúa nghỉ ngơi, đợi quận chúa tỉnh, nói cho nàng biết ta đi Thanh y Vệ gặp Tần công công rồi, cho nàng không nên lo lắng, ta giờ Thân trở lại đón nàng đi ra ngoài dùng cơm tối!”

Tiểu Tùng Tiểu Trúc vội vàng đáp ứng nói: “Vâng, công tử!”

Ngồi trên lưng ngựa, Liễu Ly trong nội tâm còn đang suy nghĩ buổi tối mang Triệu Đàn đi nơi nào ăn cơm. hắn muốn: Triệu Đàn là một tiểu quỷ tham ăn, nếu không, mang nàng đi trạng nguyên phường Nam Dương mới mở ăn cua cay?

Xe ngựa Triệu Đàn rất nhanh đi tới ngõ nhỏ Dã Kê Tháp.

Nàng vén rèm lên, muốn nhìn nhà Tần Chi nương năm đó một chút.

Đáng tiếc xe ngựa chạy nhanh, nơi ở cũ của Tần Chi nương chợt lóe lên, căn bản cũng không có nhìn rõ ràng. Triệu Đàn hồi kinh, chợt nghe nói trượng phu Tần Chi nương bị điều đến đông biên cương thủ phủ làm đầu mục bắt người, cả nhà các nàng đều đi theo, về sau sợ là không gặp lại.

Ngõ nhỏ Dã Kê Tháp có hình dạng cái còi, càng đi vào trong càng hẹp, qua địa phương rất hẹp, vượt qua là đại lộ rồi.

Đến chỗ quẹo, Triệu Đàn thấy Tiểu Trúc ngồi đối diện mình từ trên bàn nhỏ ở thùng xe cầm lên cái chặn giấy bẳng ngọc thạch, liền thuận miệng hỏi một câu: “Cái cái chặn giấy này như thế nào để ở trong xe?”

Tiểu Trúc cười tủm tỉm nói: “Quận chúa, là nô tài để đấy!”

Triệu Đàn còn chưa kịp nói chuyện, Tiểu Trúc liền giơ lên cái chặn giấy nhẹ nhàng linh hoạt mà hướng Triệu Đàn đập xuống.

Triệu Đàn đầu bị đập một cái, bắt đầu không có cảm giác, tiếp theo mới cảm giác được một hồi đau nhức từ đỉnh đầu hướng ra phía ngoài, té xỉu, nàng nhìn thấy Tiểu Trúc cười híp mắt dùng cái chặn giấy ngọc thạch đánh tới, há mồm muốn kêu Tiểu Tùng, máu đỏ tươi từ cái trán trắng nõn chảy xuống, nàng từ trên chỗ ngồi phía dưới té xuống.

Triệu Đàn khi...tỉnh lại, phát hiện mình ở trong một chỗ tối thui. Trong miệng nàng bị nhét đồ vật, tứ chi đều bị trói lại, dây thừng siết chặt vào bên trong thịt của nàng, đau muốn chết.

Phía dưới Thân thể của nàng cứng ngắc, theo xe lắc lư, thân thể khẽ vấp, không phải đụng mảnh gỗ, chính là đụng vào người bên cạnh.

Triệu Đàn đã kết luận mình là trên xe ngựa, bất quá không phải trong xe ngựa, mà là thùng xe phía dưới xe ngựa —— bởi vì cái loại cảm giác lắc lư này là ở xe trong ngựa xe sẽ không cảm giác được.

Triệu Đàn sau khi tỉnh lại liền mở to mắt, cho tới bây giờ, giống như xe ngựa đã chạy thật lâu rồi, thế nhưng là trước mắt vẫn là một mảnh hắc ám.

Nàng có thể nghe thanh âm bên ngoài, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.

Vừa bắt đầu tỉnh lại hẳn là đi qua một ngôi chợ bán thức ăn, bởi vì có thanh âm rao hàng cá chép rau cỏ cây đào mật; kế tiếp thân thể của nàng hướng về bên trái, nàng có thể đoán được xe ngựa hướng quẹo phải rồi cái ngoặt; tiếp theo chợt nghe phụ cận truyền đến đến các loại thanh âm ầm ĩ, có thanh âm bánh xe chuyển động lộc cộc, có thanh âm móng ngựa nhẹ nhàng ngượng ngùng, có thanh âm xa phu hoặc là các kỵ sĩ “Giá” hoặc là “Xuyyyyyy” chỉ huy ngựa, có thanh âm mọi người trên ngựa hoặc là trên xe lớn tiếng hàn huyên... Đây là trên đường cái, hơn nữa là đường cái tây thành kim kinh phồn hoa nhất—— bởi vì Triệu Đàn đã nghe được có người ở nói “đi, đi Hào Hương Cư ăn hải sản đi!”

Hào Hương Cư ở tại tây thành kim kinh, cách Kinh Thành Tây Môn không xa!

Triệu Đàn biết rõ đã tới cửa thành phía Tây rồi, xe ngựa ra khỏi thành, nếu như mình tạo ra tiếng động, nói không chừng có thể gây chú ý cho người trông coi cửa thành cũng nên.

Ôm cái hy vọng mong manh này, Triệu Đàn bắt đầu dùng sức giằng co.

trên người nàng,trên cánh tay, trên cổ tay, trên đùi, trên bàn chân, trên mắt cá chân đều bị dây thừng quấn quanh, nàng khẽ động, dây thừng càng siết chặt, đau đến tay chân của nàng đều không có tri giác, thế nhưng là, xe ngựa vẫn là vững vàng mà đi tới, đầu hơi hơi lắc lư một hai cái.

Bên cạnh nàng chính là cái người kia, từ nàng tỉnh lại không hề động đậy.

Tốc độ xe ngựa tựa hồ chậm lại, Triệu Đàn kết luận xe ngựa đang đi ngang qua cửa thành, nàng dùng sức kịch liệt đung đưa, thế nhưng là xe ngựa như trước chẳng qua là dịch chuyển rất nhỏ.

Lúc xe ngựa bắt đầu tăng tốc độ nhanh hơn, Triệu Đàn ý thức được xe ngựa đã thuận lợi qua được cửa thành phía Tây.

Nàng bắt đầu suy nghĩ, rút cuộc là người nào chủ sử đây? Chính mình đắc tội với ai đây? Tiểu Trúc xem ra là đồng mưu rồi, thế nhưng Tiểu Trúc là ám vệ cô nhi Nam An Vương phủ thu dưỡng, được huấn luyện từ nhỏ, từ mười hai tuổi đến bên người nàng, đã sáu năm rồi, là ai đã bỏ ra thời gian dài như vậy, chỉ vì để bắt một quận chúa vô dụng như mình?

Triệu Đàn không nghĩ ra được.

Lúc này, nàng ý thức được người bên cạnh kia từ khi nàng tỉnh lại đến bây giờ, không hề động đậy, cũng không có phát ra thanh âm.

Triệu Đàn cố gắng di động thân thể, đụng đụng người nọ bên cạnh, người nọ không có phản ứng. Triệu Đàn mặc trên người áo mùa xuân đơn bạc, đụng vào đối phương, có thể cảm nhận được trên người đối phương không có bị dây thừng trói.

Người nọ cũng không có phản ứng.

Triệu Đàn dùng sức hít hà, nàng nghe thấy được một cỗ hương vị kỳ quái—— có chút tanh, có chút thối, có chút ngọt, có chút hương, tổng hợp cùng một chỗ, là một loại trăm vị hương vị trần tạp.

Trong đó mùi thơm này tương đối đặc thù, nhưng mà Triệu Đàn rất quen thuộc —— đó là hương vị tinh dầu hương Bạc Hà Hứa đại phu bán cho nàng, là Hứa đại phu tự tay điều chế, trên cái thế giới này chỉ có một phần, mà nàng, cho Tiểu Tùng.

Triệu Đàn trong nội tâm một hồi sợ hãi.

Xe ngựa ngừng lại.

Đứng ở gầm xe vừa tối vùa hẹp, Triệu Đàn đã nghe được thanh âm sóng nước kênh đào, nghe thấy được gió thổi qua kênh đào mang theo mùi cá tanh.

“Kata” một tiếng, tựa hồ là thanh âm của cái gì bị mở ra, tiếp theo, Triệu Đàn cảm giác hòm gỗ nhốt mình bị người giơ lên. Bởi vì một bên cao một bên thấp, người nọ nằm ở bên cạnh Triệu Đàn, cánh tay thoáng cái rơi trên mặt Triệu Đàn.

Triệu Đàn cảm thấy lành lạnh, không có hơi thở. Nàng rốt cuộc hiểu rõ, người bên cạnh này, không, cỗ thi thể này, là Tiểu Tùng.

Đại não nàng thoáng cái trống rỗng.

Hòm gỗ tựa hồ bị người mang lên thuyền, đỉnh đầu Triệu Đàn hướng xuống thái, hơn nữa bị nghiêng qua một bẹn. Váy áo Tiểu Tùng đụng vào của nàng, tơ lụa man mát lướt trên làn da của nàng.

Triệu Đàn thích mùa hè mặc tơ lụa bởi vì chẳng những thông khí mát mẻ, hơn nữa lướt trên thân thể nghe man mát, rất thoải mái.

Lúc này, nàng thầm nghĩ Tiểu Tùng hôm nay mặc váy là tơ lụa tố sắc mặt may thành váy tám mảnh, mép váy thêu lên hoa nhỏ màu tím

Triệu Đàn nằm trong rương bị người ta dùng lực ném đi, ném xuống đất, phần lưng của nàng bị va xuống đất thật là đau.

Chân Tiểu Tùng bị gãy..., sau đó hết thảy đều kết thúc, rơi vào trên đùi của nàng, lạnh buốt, cứng ngắc.

Triệu Đàn rút cuộc may mắn mà hôn mê bất tỉnh.

Với tư cách là thái giám vị trí quyền hạn tối cao lớn nhất vương triều Đại Kim, Tần Ngọc Y luôn luôn bề bộn nhiều việc. hắn đã là tổng quản thái giám Hoàng Cung Đại Kim, lại là Đại Thống Lĩnh Thanh y Vệ, hay vẫn là người phụ trách bên trong kho của Hoàng Đế, đồng thời còn cùng nhau giải quyết quản lý chuyện của phủ tông nhân Hoàng tộc, lại càng không cần phải nói tới tư cách thân tín của Thiên Hạo Đế, hắn gặp thời cùng với Thiên Hạo Đế, hắn không vội thì ai vội?

Lúc Liễu Ly đến Thanh y Vệ, Tần Ngọc Y không có ở đây, hắn đi nội cung rồi.

Lúc tiểu thái giám phi mã tiến cung, bẩm báo Tần Ngọc Y nói Liễu Thống lĩnh Nam An Vương phủ cầu kiến, Tần Ngọc Y lập tức trở về Thanh y Vệ gặp Liễu Ly.

Liễu Ly không thích nói chuyện dài dòng, hắn đi thẳng vào vấn đề nói rõ ràng ý đồ đến đây, cũng lấy ra tin báo ám vệ gởi tới.

Tần Ngọc Y cũng nghiêm túc, lúc này sai người lấy ra tin báo Thanh y Vệ báo lên, giao cho Liễu Ly.

Hai người trao đổi một hồi cũng không có phát hiện mục đích mật thám Đông Xu tới đây—— bọn hắn lại không thể tiếp cận Hoàng Cung, có hay không đi dụ dỗ trọng thần Đại Kim, chẳng qua là đi tới kim kinh, mỗi ngày vây quanh võ đài đông thành.

Liễu Ly nhíu mày nghĩ đến: võ đài, đông thành võ đài... Chẳng lẽ là mật thám Đông Xu giương đông kích tây?

Nhìn hắn Tần Ngọc Y.

Tần Ngọc Y cũng nghĩ đến, lập tức nói: “ Võ đài Đông thành cách cửa thành không xa, chẳng lẽ mục tiêu của bọn hắn là ở ba cái cửa thành còn lại?”

Lúc này thời điểm, huynh đệ Tô Ngưng Tô Dung mặc đồng phục Thanh y Vệ—— đồ đen giày đen đi đến, hướng Tần Ngọc Y cùng Liễu Ly chào.

Liễu Ly sững sờ: “Các ngươi hôm nay không đi cùng quận chúa?”

Tô Dung vội nói: “Hôm nay huynh đệ chúng ta nghỉ phép, nên Thủy Thập Tam cùng Thủy Cửu bảo hộ quận chúa!”

Liễu Ly nghe vậy, đột nhiên cảm thấy tim đập rộn lên, giống như có chuyện gì muốn phát sinh. hắn chắp tay, đứng dậy liền rời đi.

Lên ngựa, hắn phát ra ba cái mệnh lệnh, thứ nhất chính là sai người cầm lấy yêu Bài ám vệ đến bốn cái cửa thành ngăn lại những xe ngựa ra khỏi thành, đầu thứ hai chính là điều tra hướng đi mật thám Đông Xu. ở võ đài

Lúc đội ngũ ám vệ đi đến bốn cửa thành Đông Tây Nam Bắc, bởi vì gió mạnh sóng cả mãnh liệt trên sông, một chiếc thuyền cực kỳ bình thường đã thuận buồm xuôi gió, đi đến khu vực Thượng Dương rồi phủ.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: không có người nhắn lại, cảm giác thật cô đơn ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.