Thiên Chi Kiều Nữ - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức

Chương 59: Chương 59




Triệu Đàn đã tỉnh lại.

Nàng muốn mở to mắt, tuy nhiên lại không mở ra được.

Nàng ngay cả khí lực mở to mắt cũng không có.

Triệu Đàn có thể cảm nhận được mình nằm ở trên một cái tấm phảng cứng, bây giờ hẳn là đầu hạ rồi, thế nhưng chung quanh rất ẩm ướt, làn da của nàng lạnh đến phát đau.

một hồi tiếng bước chân từ cao xuống thấp dần dần truyền tới, ở trước người của nàng ngừng lại.

Miệng Triệu Đàn bị người dùng ngón tay nạy ra, ngay sau đó, một giọt chất lỏng nhỏ xuống, hình như là sữa trâu, rất thơm.

một vật thể giống như một cái thìa cứng rắn tiến vào trong miệng của nàng, lật một cái, lại là sữa trâu.

Người nọ một tay căng miệng nàng ra, một tay đang dùng thìa đổ sữa trâu vào trong miệng nàng, miệng của nàng bị dịch sữa tràn đầy, thế nhưng Triệu Đàn không nuốt xuống được, toàn bộ cơ thể của nàng không nhúc nhích được nữa.

Tay của người kia chỉ vừa rời đi, sữa trâu dọc theo khóe miệng Triệu Đàn chảy ra, chảy vào lỗ tai của nàng, cổ của nàng.

Triệu Đàn có thể cảm nhận được sữa trâu ấm áp ở trên da thịt uốn lượn, ấm áp, nhanh chóng, giống như... Giống như... Giống như cảm giác hồ ly ca ca hôn môi của mình.

Nàng rút cuộc nhớ tới.

Dọc theo con đường này, nàng một mực tránh cho nhớ tới hồ ly ca ca, bởi vì hồ ly ca ca đại biểu cho hạnh phúc, cuộc sống vô ưu vô lo.

Nàng thường thường khi dễ Sủi Cảo ca ca, thường thường cố tình gây sự, thường thường vì hồ ly ca ca một câu, một ánh mắt bực bội, khổ sở... hiện tại, nàng rốt cuộc hiểu rõ, mình trước kia, nguyên lai là như vậy hạnh phúc...

Triệu Đàn ý thức dần dần lơ lửng, đây đều là mộng a, hồ ly ca ca đang chờ nàng đây...

Khổ như vậy, đáng sợ như vậy, đây đều là mộng a...

Tiểu Trúc nhìn Triệu Đàn đã hôn mê, nhìn tay bưng bát của mình lại một chút, ngẩn người, cầm chén thả trên mặt đất, ở bên giường ngồi xuống.

hắn kỳ thật không gọi là Tiểu Trúc, tựa như Hồ Bát không gọi là Hồ Bát.

Thế nhưng từ khi hắn hành hạ Tiểu Trúc xuất ngoại thăm người thân đến chết, chính mình giả trang thành Tiểu Trúc, đã bị gọi là “Tiểu Trúc” hơn hai năm rồi.

hắn hai năm qua mai phục bên người Triệu Đàn, sở dĩ không có bị phát hiện, đại khái là bởi vì vị quận chúa này chỉ quan tâm chính nàng, trong ánh mắt nàng chỉ có vị hồ ly ca ca kia, cho tới bây giờ không hề nhìn đến người nào! Mà vị bảo bối hồ ly ca ca kia của nàng, trong ánh mắt cũng chỉ có nàng, chưa bao giờ chịu nhìn đến bất kì nữ nhân nào.

Phì, hồ ly ca ca! Buồn nôn muốn chết, chỉ có cái nữ nhân này mới gọi ngươi như thế thôi

Tiểu Trúc nhìn Triệu Đàn mê man, hướng trên mặt đất nhổ một cái.

Rất nhanh, hắn liền ý thức được, giả bộ nữ nhân quá lâu, động tác này thật là giống nũ nhân đang tức giận a!

Nhìn Triệu Đàn hôn mê bất tỉnh, hắn bắt đầu ngẩn người.

một lát sau, hắn đem chăn màn cuốn thành một đoàn, lót sau lưng Triệu Đàn, sau đó xoay người bưng bát lên, múc một muỗng sữa, cạy miệng Triệu Đàn, đổ sữa vào.

Lần này, rút cuộc rót được.

Tiểu Trúc có chút vui vẻ, lại có điểm ác ý: quận chúa của ta, ngươi muốn chết, không dễ dàng như vậy đâu!

Lại một trận tiếng bước chân từ trên xuống dưới, Hồ Bát đi xuống.

Nhìn hắn Tiểu Trúc đang dùng thìa nạy miệng Triệu Đàn ra, muốn mở miệng ngăn cản, suy nghĩ một chút, lời nói nuốt xuống, dời đi con mắt không nhìn bên này nữa.

hắn ở trong vương phủ, ngẫu nhiên cũng sẽ thấy Triệu Đàn.

Khi đó Triệu Đàn, Minh Châu quận chúa vương triều Đại Kim, ngàn vạn sủng ái, có thể nói kim chi ngọc diệp thiên chi kiều nữ, dáng người cao gầy tràn ngập sức sống, tinh quần áo xảo rất nhiều trang sức, xinh đẹp trên mặt thường thường cười yêu kiều... Hôm nay, lại trở thành một người tái nhợt, vô lực xương bọc da, mê man bất tỉnh...

Tiểu Trúc một bên bận việc, vừa nói: “Tình huống bên ngoài thế nào?”

Hồ Bát nhìn hắn, nói: “Liễu Ly hóa trang thành một người thư sinh trung niên, lúc này đã đi đến miếu thành hoàng thành tây, hắn vào quán rượu Thái Bạch đầu phố, đến bây giờ còn không có đi ra, ta sai người canh giữ ở bên ngoài!”

Tiểu Trúc cuối cùng đem hơn phân nửa bát sữa toàn bộ rót vào trong cổ họng Triệu Đàn, chuyển hướng Hồ Bát: “Lão bà hắn bị chúng ta bắt tới đây, hắn còn có tâm tư đi quán rượu? Cái này nhất định có ẩn tình ở bên trong, phái thêm mấy người đi trông coi!”

“Được!” Hồ Bát quay người đi ra.

hắn và Tiểu Trúc, tuy rằng trên danh nghĩa là cùng cấp, nhưng rõ ràng Tiểu Trúc được chủ tử tín nhiệm hơn, những người này liền mơ hồ coi Tiểu Trúc là chủ.

Ly khai khỏi phòng tối dưới mặt đất, Hồ Bát nghĩ tới, Tiểu Trúc nguyên lai tên là Chu Kỳ a, hắn cũng gọi sai rồi!

đi đến miếu thành hoàng kinh đô tây thành, Liễu Ly trong hình dáng một thư sinh trung niên một thân áo bào xám không hề báo hiệu mà thay đổi thân thể, đi vào quán rượu Thái Bạch đầu phố.

một lúc lâu sau, một thư sinh trung niên mặc áo bào xám mang theo một cái gã sai vặt, từ trong Thái Bạch đi ra, hướng phố Vinh Hoa đi đến.

hắn đi rất chậm, tựa hồ có tâm sự, chậm rì rì mà đi, hận không thể đi từng bước một.

Gã sai vặt không có tim không có phổi mà nghiêng mắt nhìn loạn bốn phía, thỉnh thoảng còn chạy lên đến hái lá liễu ven tường.

Lúc này, màn đêm sớm đã phủ xuống.

Đây là một buổi tối không có trăng sáng, mặc dù là mùa hạ, nhưng gió đông bắc từ biển Đông Xu ào ào thổi đến, càng thổi càng mạnh, trong gió dần dần rớt xuống từng giọt mưa, dần dần ùn ùn kéo đến.

Ngoài hoàng cung Đông Xu, trong Hiệt anh Điện, tân hoàng Đông Xu Thái An Đế Trúc Tranh đã ở tẩm điện ngủ rồi.

Năm đó tẩm điện tối tăm phiền muộn, sớm đã thay đổi bộ dáng, màn che hoa hoa lệ lệ nặng trịch đã sớm không thấy tăm hơi, đổi đi là từng tầng lụa mỏng phiêu dật màu trắng.

Mưa gió mới tới, thái giám trực đêm lặng lẽ đi đến, ý định đóng lại cửa sổ.

Giường rồng tầng tầng lụa mỏng truyền đến thanh âm Thái An Đế: “không nên đóng!”

“Vâng, bệ hạ!” Thái giám lặng lẽ lui ra ngoài.

“đi ra ngoài!”

“ Vâng, bệ hạ!”

Thái giám cẩn thận từng li từng tí mà lui xuống.

Trúc Tranh đã sớm đi ngủ rồi, thế nhưng vẫn chưa có ngủ.

Phụ hoàng Phúc Toàn Đế của hắn cả đời đều ưa thích đóng chặt cửa sổ mà ngủ, mà hắn thì trái lại, từ khi trở thành Hoàng Đế, vẫn luôn là mở rộng cửa sổ mà ngủ!

hắn nằm ở trên giường rồng rộng thùng thình không có giới hạn, trợn tròn mắt muốn tâm sự. Lụa mỏng mềm mại màu trắng bị gió thổi tung, không ngừng giơ lên lại rơi xuống, trong gió có hương hoa trong hoa viên, lại có mùi tanh của bùn đất ẩm ướt, còn có hương hoa bách hợp trong tẩm điện.

Trúc Tranh trở mình, trong nội tâm vui sướng cực kỳ: rút cuộc không còn nghe thấy cái mùi thảo dược Long Tiên Hương quái dị kia nữa!

Vì ngày hôm nay, hắn nhịn lâu như vậy!

Trước mắt hắn, tựa hồ chỉ có một tai hoạ ngầm, chính là Úy Vương Trúc Sanh giả chết để thoát thân kia.

Trúc Tranh nghĩ đến đây, vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Trúc Sanh dĩ nhiên là một người không màng giang sơn, thích chưng diện, là người si tình, dễ dàng buông tha cho ngôi vị hoàng đế, đến Kim Quốc đi làm tùy tùng cho Nam An Vương, làm Vệ Thống lĩnh, chỉ vì nữ nhân gọi là Triệu Đàn!

Trúc Tranh bái kiến Triệu Đàn, mẫu hậu hắn đã từng bức hắn đi Đại Kim cầu thân Minh Châu quận chúa. hắn cảm thấy nàng chỉ bình thường mà thôi.

hắn lại trở mình, nghĩ tới di của chiếu Phúc Toàn Đế.

Mình leo lên đế vị, trở thành ngôi cửu ngũ chí tôn, thế nhưng là, chỉ cần Trúc Sanh bất tử, hắn liền vĩnh viễn danh bất chính, ngôn bất thuận.

Cái di chiếu kia đến cùng bị Ngô Quảng Lâm giấu đi nơi nào đây? Là ở chỗ Trúc Sanh? Hay là chỗ Bạch Thái phi?

Chu kỳ làm việc quả nhiên là càng ngày càng hỏng bét rồi!

Trúc Tranh càng nghĩ càng phiền não, càng không có buồn ngủ, càng nghĩ càng hăng say.

Mưa gió càng lúc càng lớn, nến bên trong tẩm điện đều bị thổi tắt, bên ngoài đen kịt một mảnh.

Cửa sổ ở tẩm điện phía nam hiện lên một cái bóng đen, rất nhanh biến mất ở bên trong lụa trắng tung bay phất phơ.

Phát giác được nguy cơ tiến đến, vừa muốn kéo chuông báo động, một lưỡi đao lạnh như băng đã kề bên cổ của hắn, một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ trên mặt của hắn.

Khuôn mặt tuấn mỹ của Trúc Sanh cách hắn rất gần, hắn thậm chí thấy được trang phục màu đen ướt đẫm của Trúc Sanh.

“Ta cần dùng ngươi để đổi về thê tử của ta, cho nên, ngươi cho ta sống yên ổn một chút!” thanh âm Liễu Ly trầm thấp lạnh thấu xương như đao phong, mang theo hàn ý lành lạnh.

Thân thể Trúc Tranh hơi giật giật, cổ tay Liễu Ly nhẹ nhàng đong đưa, cổ của hắn bị rạch một cái, máu tươi chảy ra, uốn lượn rơi xuống.

Trúc Tranh không dám manh động.

một phút đồng hồ sau, Liễu Ly một thân hắc y vác trên lưng lấy bao vật phẩm, giống như thạch sùng từ cửa sổ nhảy lên, dọc theo vách tường đi ra ngoài.

Màn đêm buông xuống, Tiểu Trúc chỉ thị thuộc hạ chuẩn bị một chén cháo nấu nhừ bưng vào trong phòng mình.

Thuộc hạ lui ra, Tiểu Trúc bưng cháo loãng tiến vào phòng mình cất bước tới giường, đóng lại cửa giường, xốc lên ván giường, tiến vào mật thất dưới mặt đất.

Trong mật thất rất tối, bởi vì không khí lưu động không dễ, không khí ẩm ướt âm lãnh lại không sạch sẽ, chỉ ở trên vách tường khảm một ngọn đèn nho nhỏ, tản ra ánh sang mờ nhạt.

Triệu Đàn vẫn mê man như trước.

Tiểu Trúc đi qua, nhét chăn màn ở sau lưng Triệu Đàn, nâng lên cằm của nàng bắt đầu cho ăn cháo loãng.

Triệu Đàn đang hôn mê, một ít nước canh dọc theo khóe miệng của nàng chảy ra.

Tiểu Trúc chần chừ một chút, vẫn là từ tay áo trong rút ra một cái khăn lụa, xoa xoa khóe miệng Triệu Đàn. Lau xong, hắn lại ý thức được hành vi nữ nhân của mình, chán ghét mà đem khăn ném xuống đất, dùng giày giẫm lên.

Tiểu Trúc mới từ trong mật thất đi ra, Hồ Bát liền đi nhanh tiến đến bẩm báo: “Liễu Ly giả trang thành thư sinh trung niên lại đến đầu phố Vinh Hoa, dừng lại, đi vào một cái quán trà nhỏ ven đường, rót một bình trà bắt đầu uống trà!”

Tiểu Trúc suy nghĩ một chút, hỏi: “Từ lúc hắn ra khỏi Thái Bạch đến bây giờ, tổng cộng thời gian dài bao lâu?”

Hồ Bát tính nhẩm một cái, nói: “Ít nhất ba canh giờ rồi!”

Tiểu Trúc trong lòng biết không ổn.

Ở bên người Triệu Đàn ẩn núp hai năm qua, hắn biết rõ một sự kiện, chính là võ công Liễu Ly sâu không lường được, ngoại trừ Liễu Liên cùng Tam ca Triệu Dương, đương thời hầu như không có người giỏi hơn. Liễu Ly từng là Úy Vương Đông Xu, hắn quen thuộc địa hình kinh đô, đối với nội cung cũng rất quen thuộc, nếu là hắn lẻn vào trong cung, bắt Thái An Đế...

Tiểu Trúc trong nội tâm nhanh chóng tính toán, mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường nói: “Ngươi tự mình đi nói cho những người kia giám sát thật kỹ lấy!”

“Vâng!”

Hồ Bát lui xuống, mang theo mấy người đi ra.

Dựa theo bố trí của Tiểu Trúc, phố Vinh Hoa này đã biến thành một cái cứ điểm có đi không về, Triệu Đàn chính là mồi nhử, chỉ còn chờ Liễu Ly mắc câu thôi. Ai biết Liễu Ly một đường nhanh như chớp đuổi đi theo, lại thủy chung chỉ ở bên ngoài xem xét, căn bản không mắc mưu!

Tiểu Trúc đi vào phòng ngủ.

hắn tùy ý cầm mấy thứ vật phẩm, sau đó tiến vào mật thất.

Tiểu Trúc vô cùng tỉnh táo, hắn dùng chăn mỏng bao Triệu Đàn đang hôn mê lại, cột vào lưng mình, sau đó ấn mở cái nút, mở ra một cửa ngầm khác, một cái cửa ngầm cực kì nhỏ hiện ra.

Tiểu Trúc lưng đeo Triệu Đàn, bò qua cửa ngầm.

hắn bò chừng hai trượng, thò tay ở bên trái trên vách đá lục lọi trong chốc lát, chạm tới một cái nhô lên, dùng sức ấn một cái.

Cửa ngầm tự động đóng lại.

Cái cửa này có lẽ quá chật, Tiểu Trúc chẳng qua là cân nhắc đến tình huống mình mập ra, không nghĩ tới hôm nay vừa vặn dùng tới —— hắn và Triệu Đàn đều là cực kỳ thon thả đấy, hắn là vốn là gầy, Triệu Đàn là bị hắn bỏ đói nên gầy.

Nghĩ tới đây, Tiểu Trúc rất muốn cười.

hắn đoán được Liễu Ly áp dụng chính là minh tu sạn đạo (*giả bộ đã sửa xong con đường đang bị hư) hoạt động ngầm chi kế, thể hiện là đang vây quanh tòa nhà phố Vinh Hoa, trên thực tế sợ là đã lẻn vào trong cung bắt Thái An Đế đi rồi.

Tiểu Trúc cảm giác mình nhất định đã đoán đúng.

không có người nào có thể hiểu được Triệu Đàn đối với Liễu Ly có bao nhiêu quan trọng.

hắn cười lạnh một tiếng.

Muốn dùng Thái An Đế đổi Triệu Đàn, phải xem hắn có đồng ý hay không đã.

Tiểu Trúc hiện tại không rõ ý nghĩ của mình, hắn chỉ biết là, nếu là để cho Triệu Đàn chạy rồi, đời này sợ là khó có thể thấy được nữa.

Hơn nữa vào trực giác, hắn cảm thấy Liễu Ly có bản năng khát máu, chẳng qua là bị tận lực chế trụ thôi.

Nếu là ném đi Triệu Đàn, Liễu Ly không có cố kỵ, cái mạng nhỏ của mình làm sao có thể bảo vệ?

Đông Phương đại lục Tam quốc ở bên trong, chỉ có Đông Xu gần biển rộng.

Hôm nay đêm đã khuya, mưa to gió lớn từ trên biển mà đến, xen lẫn sấm sét vang dội, tập kích xung quanh kinh đô.

Thầm nghĩ ngay cửa ra vào ở tây thành là một cái bờ sông nhỏ.

Tiểu Trúc chui ra khỏi miệng, lại đang trong mưa gió, lúc này mới lưng đeo Triệu Đàn bay nhảy ra, lập tức biến mất trong đêm mưa đen như mực.

Hồ Bát đội mưa đi vào quán trà.

Trong tay bọn họ có Triệu Đàn, có cái gì mà phải sợ cơ chứ?

Liễu Ly trong vai trò thư sinh trung niên đang ngồi dựa vào trước bàn, bưng lấy chén trà nhàn nhã mà thưởng thức.

Hồ Bát đi tới, hắn ngồi xuống đối diện.

hắn cũng muốn một bình trà, chậm rì rì uống vào.

Phía ngoài mưa gió càng lúc càng lớn, tiếng sấm càng lúc càng vang, thỉnh thoảng sẽ truyền đến âm thanh nhánh cây bị đánh gãy “Rặc rặc“.

Trong quán trà không có ai, chỉ có hai cái khách nhân ——thư sinh trung niên cùng Hồ Bát.

Giờ Tý, gã sai vặt của thư sinh trung niên chạy vội đến, đến gần bên tai thư sinh trung niên nói mấy câu.

Trung niên thư sinh mỉm cười nhìn Hồ Bát: “Hồ Bát, Thái An Đế ở chúng ta trong tay, cần Minh Châu quận chúa để đổi a!”

Dứt lời, hắn đứng dậy rời đi.

Hồ Bát thân thể cứng ngắc —— đây không phải thanh âm Liễu Ly, đây là thanh âm Liễu Liên!

Phải tranh thủ thời gian đi nói cho Tiểu Trúc!

Hồ Bát bất chấp mưa gió bên ngoài, phủ thêm áo mưa vải dầu, liền xông ra ngoài.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: lễ Giáng Sinh vui vẻ a ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.