Thiên Chi Kiều Nữ - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức

Chương 66: Chương 66




Sau giờ ngọ vào đầu mùa thu, nắng gắt cuối thu vẫn tàn sát bừa bãi, âm thanh ve kêu hiiihi...i-it... từ trên cây hòe bên ngoài y quán truyền tới, đại phu Trương Vân Cẩm của y quán lớn nhất trấn Lạo Hà đang ngủ trưa trong phòng ngủ phía sau y quán, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.

Ở phía trước là thanh âm gã sai vặt Thu Sinh trông coi y quán từ bên ngoài truyền đến: “Tiên sinh, Lý Chính mang theo mấy vị quân gia tới đây xin gặp ngài!”

Trương Vân Cẩm bởi vì y thuật cao minh, luôn luôn có chút ngạo mạn. Vốn đang ngủ say, hắn thật không muốn rời giường, thế nhưng nghe được chính là đang mang theo mấy vị quân gia đến, lúc này mới đứng dậy mở cửa, tắm rửa đơn giản một cái liền mang theo Thu Sinh đi ra y quán.

Đứng đầu là một vị kia quan gia tuổi không lớn lắm, nhìn qua vẫn chưa tới ba mươi tuổi, thế nhưng làm việc cẩn thận, đối với Trương Vân Cẩm đã tiến hành kiểm tra kỹ càng.

Kiểm tra xong, quan quân lấy ra một cái thước cuộn, ở một bên trên vách tường phạm vi một cái khoảng cách, khắc lại cái ấn ký, sau đó cười với Trương Vân Cẩm: “Trương đại phu, mời!”

Trương Vân Cẩm làm nghề y nhiều năm, chưa bao giờ gặp qua khách nhân phiền toái như thế, trên mặt lập tức có chút không kiên nhẫn, vừa mở miệng nói: “Các ngươi đến cùng —— “

“Khục khục ——” Lý Chính cố ý ho khan hai tiếng, liếc mắt Trương Vân Cẩm một cái. Trương Vân Cẩm lúc này mới đem lời chất vấn nuốt xuống, ngoan ngoãn đứng bên cạnh vách tường có khắc ấn ký.

hắn vóc người khá cao, thoáng cái cao hơn cái kia ấn ký không ít.

Vị quan quân kia nhìn kỹ một chút, gật đầu nói: “Mời vị tiểu ca kia tới đây a!”

Thu Sinh tỏ ra sững sờ, Trương Vân Cẩm dùng sức đẩy một cái, hắn đã bị đẩy tới.

Thu Sinh năm nay mới mười hai tuổi, trổ mã hơi chậm chạp, cự ly này cách cái ấn ký còn có chút khoảng cách.

Quan quân nhìn nhìn, nhẹ gật đầu.

thật vất vả kiểm tra xong, vị quan quân đứng đầu kia lúc này mới vuốt cằm nói: “Trương đại phu, tại hạ xin phép dẫn đường phía trước!”

Trương Vân Cẩm vội hỏi: “Ta muốn vào đổi bộ y phục!”

Quan quân vuốt cằm nói: “Tại hạ thuận theo người vào đi thôi!”

Trương Vân Cẩm trở về hậu viện, phát hiện vị quan quân kia thật sự mang theo hai người quân sĩ cùng đi theo. hắn tiến vào phòng ngủ, vị kia quan quân cười mà không nói, cũng đi vào theo.

Trương Vân Cẩm cảm thấy cái người này thật là quái dị. hắn vội vàng thay áo ngoài, mang theo gã sai vặt Thu Sinh đi theo vị quan quân Lý Chính, một đoàn người đi khách sạn Trịnh gia trên thị trấn.

Khách sạn Trịnh gia được bị bao toàn bộ, bốn vị binh sĩ đang mặc áo giáp màu đen đứng giữ ở cửa lớn, cùng vô số binh sĩ khác với trang phục đồng dạng đứng yên dọc theo tường vây hộ vệ.

Trương Vân Cẩm kiến thức rộng rãi, đã nhìn ra những thứ này là tinh vệ Nam An Vương phủ rồi, hắn đoán được người cần mình xem bệnh địa vị nhất định không thấp, thái độ lập tức kính cẩn hẳn lên.

một đoàn người đi đến bên trong cửa sân liền ngừng lại, người quan quân trẻ tuổi kia chắp tay nói: “Xin chờ tại hạ bẩm báo!”

Chân hắn bước nhanh tiến vào nội viện.

một lát sau, quan quân trẻ tuổi đi ra, nói: “Trương đại phu, mời!”

Trương Vân Cẩm mang theo Thu Sinh theo hắn đi vào.

Trương đại phu đi vài bước, nhìn lại, Lý Chính vẫn còn đợi tại đó.

Trịnh gia khách sạn Trương Vân Cẩm không biết đã tới bao nhiêu chuyến, nhưng chưa từng thấy khách sạn lại có thể có hoa cỏ rực rỡ và cây cảnh xanh um chỉnh tề sạch sẽ như thế này.

đi đến bên ngoài phòng khách, quan quân trẻ tuổi trầm giọng nói: “Bẩm báo thống lĩnh, Trương đại phu đã đến!”

Trương Vân Cẩm ngẩng đầu, nhìn thấy từ trong khách sạn đi ra một vị thanh niên thoạt nhìn 24~25, dáng người cao gầy, quần áo trắng Thanh Hoa, đợi thấy rõ mặt người thanh niên, Trương Vân Cẩm không khỏi ngây ngẩn cả người —— trên thế giới này lại có nam tử xinh đẹp như vậy?

Quan quân trẻ tuổi đúng là Trần Tứ, hắn biết rõ thái độ người bình thường lần đầu tiên nhìn thấy Liễu Thống lĩnh, vội lặng lẽ chọc Trương Vân Cẩm một cái.

Thanh niên tĩnh mịch mắt hoa đào híp một cái, đôi mắt như nước sóng đảo qua mặt Trương Vân Cẩm, mang theo một cỗ lãnh ý. Trương Vân Cẩm rùng mình, lúc này mới có phản ứng, luống cuống tay chân hành lễ nói: “Tiểu nhân bái kiến đại nhân!”

Thanh niên không nói nhảm, nói thẳng: “Tiên sinh, mời!”

Thanh âm của hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, dường như băng sơn tuyền chảy, nước trong và gợn sóng.

Trương Vân Cẩm luôn luôn có chút ngạo nghễ, nhưng ở trước mặt hắn có chút cảm giác tự ti mặc cảm, nghe hắn bắt chuyện, vội vàng nghiêng thân thể ở trên ghế dành cho khách ngồi xuống.

Đợi Trương Vân Cẩm ở ở trên ghế dành cho khách ngồi xuống, thanh niên mới ở ghế chủ nhà ngồi xuống.

Quan quân trẻ tuổi sai người dâng trà xanh lên, khom người hành lễ, lặng lẽ đi ra.

Trương Vân Cẩm bị Trương Vân bị sự rực rỡ của Liễu Ly thu hút, ngây ngốc ngồi ở chỗ đó, không nói một lời. Gã sai vặt Thu Sinh cúi đầu đứng ở phía sau hắn, ánh mắt cũng không nhịn được nữa lén nhìn vị thanh niên áo trắng này.

Người thanh niên áo trắng tựa hồ đã quen với việc người khác chú ý tướng mạo của hắn, cũng không thèm để ý, hắn nhìn qua Trương Vân Cẩm, chậm rãi nói: “Phu nhân tôi nguyệt tín hai tháng chưa đến, muốn mời tiên sinh chẩn đoán bệnh!”

Trương Vân Cẩm biết rõ những gia đình giàu có quy củ rất nhiều, đang muốn chỉ thị Thu Sinh lấy ra bộ tia treo bắt mạch, vị áo trắng thanh niên kia lại nói: “không cần tia treo, tiên sinh xin mời đi theo ta!”

hắn đứng dậy đi đầu, hướng sau tấm bình phong mà đi.

Trương Vân Cẩm cũng biết chút ít võ thuật, nhìn thấy bước chân hắn nhanh nhẹn, hình như có võ công cao thâm, bởi vậy càng thêm cẩn thận, nháy mắt kêu Thu Sinh nhanh lên, tiến vào sau tấm bình phong.

Sau tấm bình phong là một giường La Hán, một thiếu phụ mỹ mạo, dung nhan giống như hoa, đang dựa vào một tấm đệm bằng gấm thêu hoa cỏ xanh nhạt, bên cạnh cũng không nha hoàn mụ mụ cùng tùy tùng.

Trương Vân Cẩm có chút kinh ngạc, hành lễ.

Cái thiếu phụ mỹ mạo kia màu da rất trắng nõn non mịn, một đôi mắt sáng, cười nói: “Tiên sinh mời ngồi!”

Trương Vân Cẩm ngồi xuống, Thu Sinh này rất lanh lợi...mà bắt đầu, mở ra y rương, lấy ra cái đệm Trương Vân Cẩm dùng để xem bệnh, đặt ở bên giường.

Người thanh niên áo trắng chuyển tú đôn đặt ở trước giường La Hán, bắt chuyện với Trương Vân Cẩm, mình thì ở giường La Hán bên ngồi xuống, duỗi tay nắm chặt thiếu phụ tay mỹ mạo kéo qua, đặt ở trên đệm.

Trương Vân Cẩm vừa bắt mạch, vừa liếc áo trắng thanh niên, phát hiện ánh mắt của hắn đều ở trên người thiếu phụ mỹ mạo, không hề chớp mắt một cái.

một phút đồng hồ sau, đợi chính thức xác định, Trương Vân Cẩm lại hỏi thăm vài câu.

Thiếu phụ mỹ mạo tựa hồ rất ỷ lại thanh niên áo trắng, lúc trả lời đều nhìn vị trí thanh niên áo trắng, đợi thanh niên khẽ vuốt càm rồi mới mở miệng trả lời.

Trương Vân Cẩm lại cười nói: “Chúc mừng công tử, tuy rằng mạch giống như yếu ớt, nhưng tiểu nhân có thể xác định, là phu nhân có tin vui!”

Thanh niên áo trắng tựa hồ rất vui mừng, thoáng cái đứng lên, mặt mày đẹp đẽ như vẽ nhưng trong trẻo lạnh lùng thoáng cái như gió xuân thổi qua, đuôi lông mày, khóe miệng đều là đè nén không được vui mừng. hắn muốn đi về trước một bước, Trương Vân Cẩm vội lui về sau cho hắn đi qua.

Thanh niên áo trắng duỗi tay nắm chặt tay thiếu phụ mỹ mạo, đưa lưng về phía Trương Vân Cẩm cùng Thu Sinh, cúi đầu làm cái động tác, sau đó đứng dậy quay đầu lại, nói: “Cảm ơn Trương tiên sinh, mời!”

Liễu Ly mang theo đại phu đi ra, Triệu Đàn bảo trì tư thế cũ, vẫn không nhúc nhích, tựa hồ đang ngẩn người. Nàng cảm giác mu bàn tay mình còn có dư vị nóng hổi.

Vừa rồi, hồ ly ca ca hôn một tay của nàng, sau đó, một giọt nước rơi xuống dưới, đã rơi vào tay của nàng—— hồ ly ca ca rơi lệ sao?

Đưa Trương đại phu về, Liễu Ly bước nhanh trở về phòng khách.

Chuyển qua bình phong, hắn nhìn Triệu Đàn đang ngẩn người.

“Triệu Đàn ——” Liễu Ly nhẹ giọng kêu.

“Hồ ly ca ca...” Triệu Đàn ngẩng đầu nhìn hắn.

Liễu Ly đi qua, ôm lấy Triệu Đàn: “Triệu Đàn, thật tốt!”

hắn cảm thấy cái mũi cay cay, con mắt ướt sũng. Nhớ tới trong bụng Triệu Đàn đã có cốt nhục của mình, cái loại cảm giác này quả nhiên là không cách nào dùng ngôn ngữ phác hoạ. Chẳng biết tại sao, trong đầu Liễu Ly chợt nhớ đến mình lúc nhỏ ăn xin ở Diên Khánh phường Nhuận Dương.

hắn nói giọng khàn khàn: “Triệu Đàn, ta sẽ bảo hộ mẹ con các ngươi!”

“Ân.” Triệu Đàn ôm lấy hắn.

Cũng không lâu lắm, Trương Vân Cẩm mang theo Thu Sinh theo Lý Chính đi ra, trong túi tay áo để một tấm ngân phiếu mà công tử áo trắng ban thưởng.

Trong lòng của hắn vô cùng vui mừng, có cái tấm ngân phiếu này, c mình hoàn toàn có thể không cần kinh doanh nửa, mặc kệ hết thảy về dưỡng lão với ông bà!

Đêm khuya giờ Tý, cửa sổ phòng ngủ Trương Vân Cẩm bị từ từ mở ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.