Dù cho trong nội tâm không kiêu căng, lúc Trúc Thuyên muốn sớm rời đi, Liễu Ly vẫn lấy đại cục làm trọng, hướng Thái Tử Trúc Tranh khai báo một phen, cùng Trúc Thuyên trở về Linh hải khách quán.
Linh hải khách quán chiếm diện tích có phần rộng rãi, ngoại trừ chủ viện dùng bên ngoài, lại chia làm bốn cái sân nhỏ Đông Nam Tây Bắc.
Sứ giả Đông Xu vừa đến kim kinh đã vào ở Đông viện.
Đông viện lại song song chia làm bốn cái tiểu viện, Trúc Tranh, Liễu Ly cùng Trúc Thuyên tất cả ở trong một cái tiểu viện, còn dư lại cái nhà kia thì tùy tùng thị vệ đi vào ở.
đã đến cửa sân trước, Liễu Ly như trước bảo trì phong độ, xuống ngựa, đem ngựa giao cho gã sai vặt, chính mình giúp đỡ Trúc Thuyên xuống xe ngựa.
Trúc Thuyên bị hắn nâng xuống xe ngựa, Liễu Ly đang muốn quay về sân nhỏ của mình, ống tay áo của lễ phục lại bị Trúc Thuyên kéo lại.
trên mặt ngọc của Trúc Thuyên giống như lộ ra một tia hồng đào, mắt hoa đào như là phủ kín tầng một hơi nước, đen bóng sáng, ngập nước, bị ánh sáng đèn lồng vẽ tỉ mỉ hoa cỏ treo trên cao trước cửa sân, lộ ra nhìn rất quái dị.
Liễu Ly tuy rằng hơn hai mươi tuổi, tuy nhiên lại cùng sư phụ Liễu Liên giống nhau, ở chuyện nam nữ thích sạch sẽ, là đồng nam tử. hắn nhìn thấy loại thần thái này của Trúc Thuyên, tất nhiên là không biết làm sao, lắc nhẹ ống tay áo, bỏ qua Trúc Thuyên trở về chính viện của mình.
Trúc Thuyên lần nữa kéo hắn lại, hô hấp của nàng dồn dập, sắc mặt ửng đỏ, thái dương hiện ra từng hột mồ hôi nhỏ: “Liễu Ly, gọi Chu Khanh tới đây! Nhanh!”
Liễu Ly kinh ngạc nhìn nàng, không biết nàng gọi thị vệ kiêm nam sủng của mình làm cái gì.
Trúc Thuyên dường như nóng đến chịu không được, đem cổ áo lễ phục quận chúa kéo ra, lộ ra quần áo trong màu trắng, lại giật giật quần áo trong, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, nàng một bên hoạt dộng một bên thấp giọng quát nói: “Nhanh một chút! Ta, ta sợ là trong … rồi!”
Liễu Ly bừng tỉnh đại ngộ, lập tức cảm thấy tình cảnh trước mắt không nói ra được dơ bẩn, quả thực buồn nôn muốn chết, hắn lần nữa bỏ qua Trúc Thuyên liền muốn rời đi.
Trúc Thuyên dựa vào xe ngựa, thân thể uốn éo, con mắt ngập nước, khóe miệng đỏ au: “Sợ là ta và tâm can của ngươi... Trong cung uống chung rượu... Có vấn đề!”
Liễu Ly nghe liên lụy tới Triệu Đàn, lập tức dừng bước, nhìn chằm chằm vào Trúc Thuyên: “Triệu Đàn cùng ngươi uống chung hay sao?”
“Vâng... Đúng vậy a...” Trúc Thuyên tựa hồ đang cố gắng đè nén chính mình, ngẩng đầu, dùng ống tay áo che ở bộ ngực đầy đặn, nghiêng thân thể ở trên xe ngựa, “Nhanh... Mau gọi Chu khanh tới đây!”
Liễu Ly nhìn thoáng qua bên cạnh, xa phu kinh sợ cúi đầu không dám nhúc nhích, nén tức giận nói: “Còn không đi gọi Chu thị vệ tới đây!”
Xa phu sửng sốt một chút mới tỉnh hồn lại, chạy té khói vào gọi Chu khanh.
Nghĩ đến Triệu Đàn cũng trúng xuân dược, Liễu Ly không khỏi nóng như lửa đốt, lại cố gắng khắc chế chính mình, mặt không thay đổi đứng ở nơi đó, chờ Chu khanh tới đây —— Trúc Thuyên sẽ không có khả năng, cũng là tỷ tỷ của mình!
Khi thấy thân ảnh Chu khanh mặc hắc bào xuất hiện, Liễu Ly lập tức rời đi, chạy như bay vào viện mình.
Nhanh chóng cởi bỏ lễ phục, ném lên giường, Liễu Ly tiện tay sờ lên một kiện áo choàng hơi mỏng màu đen mặc lên người, cực kỳ nhanh quấn nhuyễn đao màu đen, đẩy cửa mà ra.
đi ra ngoài, hắn tỉ mỉ che đậy cửa phòng, cài then cửa sân từ bên trong, lúc này mới vượt tường mà đi.
Thân hình Liễu Ly nhanh như chớp, chạy như bay trong kinh thành. Gió rét gào thét bên tai hắn, mặt hắn không che không dấu bị đâm vào đau nhức.
hắn vô thức cảm thấy đây là một âm mưu nhằm vào Triệu Đàn, nghĩ đến đây, Liễu Ly liền cảm thấy đầu đau muốn nứt, một cỗ khí tức tích tụ ở trong thân thể của hắn không ngừng bành trướng, trái tim như đang bị ác lực hung ác đè ép đau đớn ——Bánh Hấp nhỏ của ta, đáng thương đáng yêu, ngàn vạn không nên bị * hại! Nếu là... Ta sẽ đem người nọ bầm thây vạn đoạn!
Liễu Ly ở phủ Nam An Vương Kim kinh nhiều năm, thật sự là thuộc như cháo, ở đâu là sơ hở của hộ vệ hắn nhìn thấy tận mắt, một phút đồng hồ sau, hắn rút cuộc chạy tới Lê Hương viện của Triệu Đàn.
đã qua giờ Tý rồi, toàn bộ Vương Phủ lâm vào trong bóng tối.
Lê Hương viện một mảnh yên tĩnh, chỉ có đèn lồng treo sau hành lang tản mát ra ánh sáng mờ nhạt.
Đứng ở trước phòng ngủ Triệu Đàn, Liễu Ly cố gắng ức chế chính mình rung động.
hắn nhắm mắt lại, điều động toàn bộ giác quan lắng nghe động tĩnh trong phòng ngủ Triệu Đàn.
Trong phòng mơ hồ truyền đến tiếng thở hổn hển, tiếp theo đó là vài tiếng rên rỉ, Liễu Ly nghe được thanh âm Triệu Đàn, tim đập của hắn bởi vì sợ hãi cùng lo lắng mà đánh trống reo hò, hơi thở của hắn bắt đầu hỗn loạn, hắn cố gắng kềm chế xúc động mà đá văng cửa chính ra, Liễu Ly vận công dời đi then cửa.
hắn bước nhẹ, chậm rãi đi vào phòng ngủ Triệu Đàn.
Trong phòng ngủ cũng không có nha hoàn hầu hạ.
Trong phòng bịt kín tràn đầy lấy một cỗ mùi thơm kỳ dị, Liễu Ly cảm thấy một hương thơm vừa ngấy vừa mập mờ, nhưng lại lại cảm thấy dễ ngửi không nói lên lời.
Triệu Đàn rủ màn xuống dưới, đèn trên kệ ở góc giường đàn mộc khảm một viên Dạ Minh Châu, tản mát ra vầng sáng yếu ớt, xuyên thấu qua màn trướng lụa trắng hơi mờ, làm cho bông hoa lê khắc trên giường đàn hương trở nên tinh xảo đặc sắc, bên trong màn hết thảy đều mông lung mà rõ ràng như vậy —— trên giường đơn lụa mềm mại đỏ thẫm, Triệu Đàn trần truồng * khó nhịn mà giãy dụa, thân thể tuyết trắng tựa hồ hiện ra sáng bóng như ngọc.
Trong đầu Liễu Ly ầm một cái, từ mặt đến lỗ tai giống như lửa thiêu, hắn dời đi con mắt.
Sau một lúc lâu, Liễu Ly đang muốn quay người rời đi, lại nghe thấy màn trong truyền đến tiếngTriệu Đàn —thấp gọi “Hồ ly ca ca... Hồ ly ca ca...”
Chân của hắn tựa hồ bị đính tại này trong, rút cuộc đi không được.
Liễu Ly mới phát hiện, nguyên lai cái mùi hương kia là mùi thơm của cơ thể Triệu Đàn, mùi hương càng ngày càng nặng, làm lòng của hắn điên cuồng nhảy dựng lên.
âm thanh mềm mại của Triệu Đàn truyền đến: “Hồ ly ca ca... Hồ ly ca ca...”
không biết qua bao lâu, Liễu Ly rút cuộc cất bước đi về giường, ngón tay thon dài chần chừ một chút, rút cuộc vung lên màn trướng lụa trắng.
Triệu Đàn híp nửa mắt to, trong mắt tựa hồ che một mảnh hơi nước, nước mắt dịu dàng sắp chảy ra, ngọc thể nàng khó nhịn mà giãy dụa, trên thân thể tuyết trắng đã lộ ra màu phấn hồng, cứ như vậy ngang dọc ở trước mắt Liễu Ly.
Nàng thấy Liễu Ly, cặp môi đỏ mọng có chút mở ra, răng trắng như tuyết cắn môi dưới, giống như có lẽ đã cắn ra một giọt máu.
không biết lúc nào đã phát dục thành thân thể thiếu nữ thon dài đầy đặn thành thục, lồi lõm hấp dẫn. Trước ngực nàng rịn ra một tầng mồ hôi, vòng eo hết sức nhỏ, bụng dưới bằng phẳng, bờ mông đầy đặn theo thân thể khó nhịn mà ở trên giường đơn uốn éo ma sát.
Liễu Ly thấy thân thể của nàng càng ngày càng hồng.
Đại khái là một nguyên nhân rất khó khăn, Triệu Đàn bỗng nhiên nắm lấy đỉnh phấn hồng của mình mà véo, một bên véo một bên áp lực mà khóc, hô “Hồ ly ca ca... Hồ ly ca ca... Ngưa ngứa... Ngứa chết rồi... Giúp ta một chút...”
Thấy tình cảnh này, nghe Triệu Đàn thút thít nỉ non nỉ non, Liễu Ly cảm thấy một cỗ khô nóng từ dưới bụng chạy qua toàn thân, con mắt dính trên người Triệu Đàn không dời đi được.
hắn tựa như gặp ma ở bên giường ngồi xuống, thò tay chụp lên bộ ngực mềm mại của Triệu Đàn.
Tỷ tỷ Trúc Thuyên như thế, hắn cảm thấy buồn nôn; thế nhưng là Triệu Đàn như thế, hắn cảm thấy đáng thương.
bộ ngực Triệu Đàn non mịn mềm nhẵn, Liễu Ly vừa mới cầm chặt, tựa hồ như có một dòng điện xẹt qua, hắn nhắm mắt lại, nắm đỉnh nho nhỏ này. hắn vừa bóp, Triệu Đàn lập tức phát ra một tiếng thở dài: “A, hồ ly ca ca...”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Canh [1] a ~
Thân ái, nhớ rõ nhắn lại a ~