Thiên Chi Kiêu Nữ - Mộng Khê Trạch

Chương 20: Chương 20: Chương 18




Với mấy anh công tử ăn chơi như Lục Hành mà nói, họ nắm rõ như lòng bàn tay những nhà hàng ẩm thực của từng quốc gia đẳng cấp nhất của thành phố B không khác gì nhà mình, thậm chí đến mức có thể trực tiếp quét mặt (thay vì quét thẻ), người ta vừa nhìn thấy anh ta, chào hỏi ngay lập tức: “Chào cậu Lục, vẫn là phòng bao số 9 ạ?”

Lục Hành trang trọng gật đầu, đi theo sau người phục vụ dẫn đường, chẳng qua hành động làm hàng như vậy trong trường hợp đằng sau đi theo một cô gái mặc quần bò áo thun, hiệu quả đã bị rớt giá đáng kể.

Trong phòng bao sáng sủa rộng rãi, toàn bộ một mặt tường được thiết kế cửa sổ sát đất, nơi đây tọa lạc ở khu CBD trong trung tâm thành phố (CBD là viết tắt của Central Business District – là khu vực trung tâm hành chính và thương mại của một thành phố), từ phía trên nhìn xuống, phân nửa toàn cảnh kiến trúc trong thành phố lọt vào tầm mắt.

Tang Doanh mở thực đơn ra, hào hứng xem.

Món ăn Quảng Đông mãi đến đầu thế kỷ trước mới bắt đầu phát triển, tuy Tang Doanh đã biết được từ trong trí nhớ của thân xác này, nhưng sau khi tới đây vẫn chưa bao giờ nếm thử, nhìn những hình ảnh màu sắc sống động trên thực đơn, không khỏi thấy cơn thèm ăn tăng mạnh, đột nhiên cảm thấy xuyên việt đến đây thật ra cũng có chỗ tốt đấy chứ.

Hai người chọn vài món ăn, nhân viên phục vụ cầm thực đơn ra ngoài, cửa được khép lại, trong phòng rộng như vậy mở nhạc êm dịu, khiến người ta dễ dàng thả lỏng tinh thần lẫn thể xác.

Lục Hành cởi áo khoác, ngả lưng ra sau, “Thế nào, hai vai diễn tôi tìm cho cô không tệ đúng không, trong đó có một phim bom tấn, lại còn là phim Tết nữa, đảm bảo chiếu một phát là nổi luôn! “

Tang Doanh không nhanh không chậm nhấp ngụm trà, trả lời một nẻo: “Chỉ như thế mà anh đã thỏa mãn?”

Thấy anh ta không kịp phản ứng, Tang Doanh lại nói: “Tình hình nhà các anh thông tin trên mạng có đầy đủ, tôi cũng đã đọc gần hết, nhưng đến cùng vẫn không tường tận bằng nghe chính miệng người trong cuộc kể lại.”

Lục Hành lạnh lùng ‘hừ’: “Sao tôi lại phải kể chuyện riêng trong nhà bọn tôi cho cô biết!”

Tang Doanh nhướn mi “Hôm nay anh tới tìm tôi, lẽ nào không phải muốn tôi đưa ra biện pháp giúp à?”

Lục Hành vịt chết vẫn cứ mạnh mồm: “Cô đúng là đánh giá mình quá cao đấy, cậu Lục này dù có nghèo túng, cũng không đến nước phải cần đàn bà giúp! Vả lại cô mà có bản lĩnh thật, sao có thể lăn lộn thành như vậy?”

Tang Doanh không để bụng: “Trước kia đi nhầm đường, tương lai không nhất định cũng sẽ đi nhầm, khả năng giám định tranh của tôi anh cũng thấy đấy, chuyện không nắm chắc trước giờ tôi không dễ dàng mở miệng. Năm đó Lưu Bang chẳng qua cũng chỉ là một tên đình trưởng, có ai nghĩ rằng ngày sau ông ta có thể làm khai quốc hoàng đế chứ?”

Thật ra Quảng Đông cũng có câu tục ngữ, ‘Thà đắc tội lão nhà giàu, chớ khi dễ thiếu niên nghèo, đợi đến ngày thăng quan tiến chức, chẳng tin cả đời khố rách áo ôm’ (Bởi vì tiền đồ của thiếu niên không có giới hạn, nếu cố gắng sớm muộn cũng có ngày đổi đời). Lục Hành làm sao không rõ đạo lý này, có điều mỗi lần gặp cô liền nhịn không được phải chế nhạo một chút, tuy rằng lần nào cũng phải lãnh kết cục vô cùng thê thảm.

Quay trở lại bữa tiệc gia đình lần đó, ông nội gọi một mình anh ta đi theo, hai ông cháu tiến hành một cuộc nói chuyện dài, sau đó ông cụ cho anh ta một tài khoản, trong đó là quỹ do cha mẹ quá cố của Lục Hành là vợ chồng Lục Chấn Dương để lại cho con trai, năm ấy chỉ là để phòng hờ trước, tính lưu lại cho con mình một số tiền để mai sau lớn lên có thể dùng tới, ai biết được trời có mưa gió khó đoán, mấy tháng sau thì vợ chồng Lục Chấn Dương đã ra đi trong một vụ tai nạn máy bay.

Quỹ tiền này ông cụ giữ lấy, lại bỏ thêm một khoản tiền vào trong đó, vốn định chờ sau khi mình mất thì đưa cho Lục Hành một thể, nhưng trong lúc nói chuyện thái độ Lục Hành thể hiện ra đã đả động đến ông cụ nên ông giao lại tài khoản này trước thời hạn cho anh ta.

Tiền trong tài khoản đó mấy năm nay đầu tư một quỹ tiền tệ tăng trưởng ổn định, từ lâu đã tăng lên rất nhiều, bây giờ lấy ra cũng là một số tiền đáng kể.

Lục Hành rất rõ ràng, ông nội sở dĩ sảng khoái như vậy, không chỉ đơn giản là bị anh ta đả động, mà quan trọng hơn là muốn mượn số tiền kia để quan sát và kiểm tra anh ta.

Vì thế người đầu tiên Lục Hành nghĩ đến có thể cùng thương lượng chuyện này, không phải là đám bạn thường ngày tụ tập ăn chơi với anh ta, cũng không phải Trương Gia Hồng hay Phương Duệ Thu, mà là Tang Doanh.

Trương Gia Hồng thực chất cũng là một tên ăn chơi trác táng, nhưng anh ta lại tốt số, tương lai chỉ có mỗi mình anh ta thừa kế tài sản, không phải tranh giành với ai, dù có phá cỡ nào cũng không phá sạch toàn bộ gia sản được. Còn nhà Phương Duệ Thu thì kinh doanh châu báu và trang phục, Lục Hành chẳng muốn chen chân vào hai lĩnh vực đó. Thêm nữa tùy tiện tới hỏi, hai người họ nghĩ rằng anh ta đã quyết định, thế nào cũng đòi giúp một phen, như vậy cũng không thích hợp.

Nghĩ tới nghĩ lui, ngược lại là cô nàng này có vẻ đáng tin hơn.

Thời gian nếu đảo ngược mấy ngày, anh ta sẽ không tin mình lại bàn bạc chuyện nghiêm túc với một người phụ nữ từng bám lấy mình.

Lục Hành nhíu mày, lúc này mới hơi lúng túng kể lại sự việc.

Tang Doanh nghe xong, hỏi: “Vậy đến cùng anh nghĩ thế nào về Lục gia, giành hay không giành?”

Lục Hành có phần bực bội, không trả lời ngay.

Vấn đề này anh ta đã tự hỏi mình không ít lần, lại luôn không tìm được đáp án.

Giành ư, đám người nhà họ Lục, ngoại trừ ông bà nội ra thì không có ai anh ta thấy vừa mắt hết, lúc nhỏ không biết gì còn ngu ngốc đến gần bọn họ, sau đó ‘ăn hành’ vài lần, nghe được rất nhiều tin đồn, anh ta cũng biết Lục gia kinh doanh lớn như vậy, người ngoài còn thấy đỏ mắt chứ đừng nói chi người trong nhà.

Giang sơn ông nội để lại, ai cũng muốn có được, ai cũng muốn chứng minh mình có bản lĩnh đó. Hiện tại ông nội còn sống, ít nhất thì còn nhiều mâu thuẫn vẫn chưa công khai, một khi ông không còn, dự là lập tức sẽ biến thành một cuộc hỗn chiến. Lục Hành thật sự hiểu được, bản thân mình là một đứa cháu ở chi thứ ba, luận về thân phận, bà nội không phải vợ cả của ông, luận về mối quan hệ, cha mẹ cũng không sinh thêm anh chị em cho anh ta, luận về thực lực, anh ta không thể bằng chú hai Lục Chấn Vũ, cũng kém xa mấy người anh chị họ, bọn họ đều đã cắm dùi nhiều năm ở Lục thị, ăn sâu bén rễ rồi.

Nhưng nếu không giành, thú thực anh ta lại có phần không cam lòng, vì cái gì có nhiều anh chị em như thế, chỉ có mình bị gắn mác ăn chơi trác táng?

Tang Doanh không để ý đến mớ suy nghĩ hỗn độn của anh ta, khách quan lên tiếng: “Không cần biết giờ đây anh tính đầu tư cái gì, tốt nhất không nên dính dáng đến Lục gia.”

Lục Hành lầm bầm: “Còn cần cô phải nói, cái chuyện dẫn xác tới cho người ta chà đạp có thằng ngốc mới làm!”

Nếu bây giờ anh ta bước vào công ty Lục thị, nhất định sẽ bị xem như một thằng con ông cháu cha vô tích sự, dùng để tôn lên anh ta đám anh chị họ thông minh tài giỏi.

Anh so với thằng ngốc cũng không hơn là mấy, Tang Doanh nói: “Vậy giờ anh có ý tưởng gì không?”

Kỳ thật Lục Hành cũng không tệ đến mức hết thuốc chữa.

Nếu giờ anh ta là một kẻ tự cao tự đại, không nghe lọt bất cứ đề nghị gì, hoặc là ỷ vào mối quan hệ trước kia với thân thể này, lòng mang ý đồ xấu xa, Tang Doanh tuyệt đối không có khả năng ngồi ở đây nói chuyện với anh ta, cho nên dựa theo mức độ nào đó để xét, Lục nhị thiếu chẳng qua chỉ là cậu ấm nhà giàu lắm thói hư tật xấu, làm dân chơi thì đạt điểm tối đa, còn làm lưu manh thì vẫn chưa đủ tư cách.

Lục Hành cực kì rối rắm suy nghĩ hết nửa ngày trời “Làm ăn uống đi, tôi thấy ngành ăn uống ở thành phố B rất sôi động, nhất là mấy chỗ ở khu CBD này, lân cận toàn là trí thức, dù có khó ăn cũng không sập tiệm!”

Tang Doanh bắt chéo hai tay, trả lời vô thưởng vô phạt: “Làm ăn uống không thành vấn đề, nhưng anh đã làm thì chắc chắn không thể quá thấp cấp, bằng không nếu mở tiệm bán đồ ăn nhanh các loại, truyền ra ngoài Lục Hành anh sẽ trở thành trò cười, người khác sẽ không vì anh kiếm được tiền mà coi trọng anh, Lục gia lại càng không.”

Thói xấu của quý tộc thế gia không ít, không thể xét theo lẽ thường, Trung Quốc hiện đại tuy rằng không có thế gia và quý tộc chân chính, nhưng về tâm lý thì cũng tương tự.

Lục Hành nghiêm túc suy nghĩ, quả thật bị Tang Doanh nói trúng hết. Nếu người Lục gia mà biết, chắc chắn sẽ không khen ngợi anh ta, ngược lại còn nói Lục Hành đã khiến Lục gia phải xấu mặt, truyền thông bên ngoài sẽ tung tin là Lục gia khai trừ Lục nhị thiếu, nên anh ta mới không thể không ra ngoài mở nhà hàng kiếm tiền.

“Vậy đi theo con đường cao cấp, kinh doanh nhà hàng cao cấp, ví dụ như căn phòng hiện giờ chúng ta đang ăn, tôi cảm thấy rất được!”

“Loại nhà hàng cao cấp này đâu thiếu gì, miễn anh có tiền thì muốn ăn món của nước nào mà chẳng có chứ, trái lại nếu không có đặc điểm nổi bật thì không làm nên tên tuổi được.”

“Thế này không được, thế kia cũng không được, không lẽ ý tưởng của cô còn có thể hay hơn tôi chắc?” Lục Hành trừng cô, xù lông theo thói quen.

Tang Doanh dùng cách nói chuyện nhẫn nại dụ dỗ tha thiết như với các em nhỏ, “Chúng ta không ngại kéo dài ý tưởng chút nữa.”

Cô dùng chủ ngữ là chúng ta, mà không phải anh hay tôi, tỏ ý cô thật sự đặt mình vào góc độ của Lục Hành để suy xét vấn đề, dù chi tiết này trong cách nói chuyện rất nhỏ, nhưng người nghe sẽ có cảm giác khác biệt.

“Kéo dài thế nào?”

“Ý tưởng đi theo con đường cao cấp khả thi đấy, người có tiền rất nhiều, hơn nữa chỉ sợ người khác không biết họ có tiền, hiện nay không phải rất nhiều người có xu hướng thích bàn chuyện làm ăn trên bàn cơm tại các câu lạc bộ cao cấp sao?”

“Ý của cô là mở câu lạc bộ cao cấp theo phong trào?” Lục Hành lắc đầu, “Mấy chỗ như vậy nhiều lắm, thậm chí có người còn có khu nghỉ dưỡng riêng nữa kìa.”

“Tôi đã từng xem rất nhiều tài liệu về các câu lạc bộ cao cấp, chủ yếu là càng xa xỉ càng tốt chứ chưa có đặc điểm gì đáng nói, hơn nữa hiện nay phong cách văn hóa Trung Hoa lại tái xuất hiện, kiến trúc phong cách châu Âu đã không còn thịnh hành, dựa theo tình huống mấy năm nay các buổi đấu giá càng ngày càng trở nên nóng sốt là có thể nhìn ra mánh khóe.”

“Thế đặc điểm cô muốn nói ở đây là gì?” Lục Hành không nhận ra dòng suy nghĩ của mình đã bị dẫn dắt.

Tang Doanh giơ ngón tay trắng như ngọc ra chấm ít nước trà, viết một chữ ‘Đường’ khí thế hào hùng trên mặt bàn.

“Trong các triều đại của Trung Quốc, đời Hán và đời Đường hưng thịnh nhất. Trong đó đời Đường được biết đến rộng rãi nhất, vào thời Đường Cao Tông, Đại Đường đã là quốc gia có lãnh thổ rộng lớn nhất, quốc lực hùng mạnh nhất trên thế giới, tiếp đến là phía Tây có con đường tơ lụa, phía Đông có Khiển Đường Sứ (Vào thời Đường, Nhật du nhập mạnh mẽ nền văn minh Trung Hoa bằng cách cử sứ thần đến nhà Đường 20 năm một lần, các sứ thần được gọi là Khiển Đường Sứ), mang nền văn minh của Đại Đường truyền khắp bốn phương. Cho đến hôm nay, tôi được biết ngay cả khu vực tập trung người Hoa sinh sống ở nước ngoài cũng được gọi là ‘Đường nhân nhai’ (là phố Tàu, tiếng Anh là Chinatown, người Quảng Đông ở nước ngoài tự xưng “Đường nhân” nghĩa là người Đường nên phố Tàu tiếng Anh là Chinatown thì họ gọi là “Đường nhân nhai”, đây là cách gọi phổ biến). Khi cô cất tiếng nói, không khỏi toát lên niềm kiêu hãnh và tưởng niệm. “Vì lí do đó, nếu muốn dùng phong cách văn hóa Trung Hoa làm điểm đặc sắc, tốt nhất nên chọn thời Đường.”

“Câu lạc bộ này xây dựng thế nào, chắc trong lòng anh cũng đã có dự tính. Có thể hoàn toàn chỉ là một nơi giải trí, uống trà, nghe đàn, đánh cờ, giám định đồ cổ, thư họa, đàm phán chuyện làm ăn, chỉ nhấn vào một từ ‘yên tĩnh’. Nếu cảm thấy không đủ có thể thêm vào yếu tố ẩm thực, bỏ công sức đầu tư vào dụng cụ và tỳ nữ, tạo ra nét đặc biệt là ẩm thực quý tộc nhà Đường. Hiện nay tuy có rất nhiều nhà hàng đặc sắc, cũng có khách sạn đi theo phong cách võ hiệp, nhưng nếu nói đến phong cách thời Đường, hình như vẫn còn rất ít.”

Tính hấp dẫn của giọng nói không chỉ ở chất giọng, mà còn ở ngữ điệu, tốc độ, phong thái của người nói. Trải qua việc rèn luyện trong khoảng thời gian này, hơn nữa với thân phận và sự từng trải vốn có của Tang Doanh, giờ đây chỉ cần cô nói chuyện, người khác đều sẽ bất giác tĩnh tâm lắng nghe.

Lục Hành nghe xong thì ngẩn người ra. Chính chủ như anh ta còn không suy nghĩ tỉ mỉ bằng cô nữa.

“Cô đã sớm nghiên cứu qua phải không?”

“Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, tôi chỉ là muốn hợp tác với anh.”

“Hợp tác gì?”

“Nếu đồng ý làm theo ý tưởng của tôi, tôi hy vọng có thể có cổ phần.” Tang Doanh cũng không vòng vo.

Lục Hành như đang nhìn thấy người ngoài hành tinh, “Góp vốn? Cô á? Cô có thể lấy ra bao nhiêu tiền?”

Ngón tay Tang Doanh khẽ vuốt miệng cốc, “Các anh không phải có cách nói góp vốn bằng tài sản vô hình hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.