Thiên Chi Kiêu Nữ - Mộng Khê Trạch

Chương 32: Chương 32: Chương 30




Phim truyền hình viết về Lý Thế Dân (Đường Thái Tông là vị Hoàng đế thứ hai của triều đại nhà Đường trong lịch sử Trung Quốc, ông trị vì từ năm 626 đến năm 649 với niên hiệu duy nhất là Trinh Quán) không ít, có khi viết về cuộc đời ông, có khi viết về cách ông trị thế, thậm chí có bộ phim còn hoàn toàn viết về tình yêu, đem một vị vua hùng tài vĩ lược thành một nam chính đầy bá khí phàm là nữ đều muốn có một đoạn duyên tình, đó còn chưa tính, thường thường ở đây sẽ có chút vô lý, chính thất hoàng hậu Trưởng Tôn đều không hề nhường đường cho các “tiểu tam” tre già măng mọc, không để trượng phu sủng ái vật hi sinh, giống như hoàng đế thì tuyệt không có khả năng yêu thương hoàng hậu, hay chỉ cần là hoàng hậu đều phải có tấm lòng hiền lành hào phóng.

Kiếp trước Tang Doanh cũng chưa từng gặp qua vị này, chỉ nghe thiên hạ đồn về Trưởng Tôn hoàng hậu, bởi vì thời điểm cô sinh ra đã là hai năm sau khi hoàng hậu mất. Ông nội cô cũng là một thân vương, là em trai cùng cha khác mẹ với hoàng đế Đường Thái Tông, cho nên cô từ trong miệng ông nội biết được không ít chuyên xưa của Trưởng Tôn hoàng hậu.

Sau khi vào kinh, lúc ấy Võ Hoàng hậu( Võ Tắc Thiên) còn chưa được phong hậu, hoàng hậu lúc bấy giờ là Vương hoàng hậu, xuất thân từ Thái Nguyên Vương thị, một gia tộc cực kỳ hiển hách, còn từng được Thái Tông hoàng đế chính miệng khen ngợi. Dù như thế thì vẫn không ít người thường thường đàm luận Vương hoàng hậu xa xa không bằng tiêu hậu, liên ngày cả bá phụ hoàng đế của cô mỗi khi đến ngày kị của tiên hậu vẫn rất bi thương nhớ nhung người.”

Một người đã qua đời rất nhiều năm mà còn có thể làm cho tất cả mọi người nhớ mãi không quên, có thể thấy đượcmị lực nhân cách của bà, cũng không phải chỉ vài cuốn thánh hiền sử sách là có thể khái quát chính xác, càng không giống như phim truyền hình miêu tả vớ vẩn như vậy.

Muốn viết về Đường Thái Tông thì không thể không nhắc đến Hoàng hậu Trưởng tôn, rất nhiều phim ảnh hí kịch đã bôi đen hình tượng hoàng hậu Trưởng Tôn, thường thường đều xuất phát từ việc muốn làm bộ phim tăng thêm kịch tính, giống như muốn tạo ra một kỳ đà cản mũi mới có thể thể hiện được hết cái tình yêu đế vương vĩ đại cẩu huyết. Nhưng Tang Doanh cố tình không muốn viết như vậy, cô nghĩ muốn viết ra một kịch bản có hoàng hậu Trưởng Tôn không giống bất cứ ai, một người hiền hậu có thể giúp phu quân an ủi binh sĩ ở cửa Tuyên Vũ, lại ở đằng sau chưởng quản hậu cung ba ngàn, tài giỏi có thừa, lại có được sự tự tin vô đối, sức quyến rũ nữ nhân.

Phải biết rằng một người không có đủ tự tin, không phải một người phụ nữ kiêu ngạo thì không thể có khả năng viết ra câu thơ: “ Nơi ở ẩn không cần xa thử hỏi/ Xuất chúng phong lưu cũ nổi danh!”, mà Trưởng Tôn hoàng hậu không có khả năng giống như các bộ phim điện ảnh đã miêu tả, lúc nào cũng đôi cái mặt nạ ôn nhu đoan trang, vì trượng phu phân ưu, đối với phi tần hậu cung thì thân như tỷ muội.

Đối xử bình đẳng với nữ tử hậu cung không phải vì bà sợ mang tiếng, hay phải tuân thủ tam tòng tứ đức, không dám làm trái quy củ mà là ngay lúc đó Trưởng Tonhoangf hậu đã nhận hết sủng ái của Hoàng đế, thân phận của bà đã quá cao, ảnh mắt hướng ra thiên hạ, căn bản không cần khắt khe vài cái phi tân để thể hiện quyền lực hoàng hậu- Đây mới là chân tướng lịch sử.

Cho nên trong kịch bản, tuy rằng Tang Doanh cũng viết đến tranh đấu hậu cung nhưng cũng không phải thể hiện sức quyến rũ đế vương, mà là thủ đoạn quản lý hậu cung của Hoàng hậu, cùng với nội dung ấy lại tiếp tục liên hệ đến chính sự triều đình. Hơn nữa lúc còn trẻ thì Thái Tông hoàngđế cũng có vài lần chinh chiến, gặp phải khốn cảnh thù trong giặc ngoài, thế này mới cấu thành môt kịch bản hoàn chỉnh.

Nhưng cứ viết như thế cũng xuất hiện vấn đề, nếu tình tiết cứ nghiêm túc như vậy, tuy rằng ăn khớp sự thật lịch sử, nhưng lại có vẻ buồn tẻ nặng nề, chỉ sợ không có bao nhiêu người xem, cho nên Tang Doanh cải biến không ít, cho thêm một chút đề tài quần chúng ưa thích.

Ví dụ như ở phương diện các nam nhân vật chính trừ bỏ Thái Tông hoàng đế còn có hai vị đại tướng của ông là Tần Quỳnh và Uất Trì Kính Đức. Trong kịch bản sẽ có không ít ảnh hưởng từ họ đến mối “ Bi tình sử” này. Cách đón ý nói hùa hài hước sẽ thu hút không ít giới trẻ.

lại ví dụ như kịch bản sẽ có một bộ phận tình tiết tranh đấu trong chốn hậu cung, lấy việc lục đục này dành cho hội chị em các bà chủ gia đình thưởng thức.

Tuy nói như vậy có chút không tôn trọng tổ tiên, nhưng mà lịch sử không hề sửa đổi, Tang Doanh tin rằng hoàng đế Thái tông trên trời có linh nhìn thấy con cháu Lý thị đến một ngàn năm sau vất vả kiếm tiền mua nhà nuôi trai khẳng định sẽ tha thứ cho hành vi của cô, nói không chừng còn cao hứng kể cho cô vài chuyện xưa của hoàng ậu Trưởng Tôn.

Lịch bản muốn viết tiếp hẳn sẽ tốn rất nhiều sức, còn cần phải sửa chữa rất nhiều, Tang Doanh mới chỉ đem phương hướng mỗi tập mơ hồ đề ra, định từ giờ cho đến lúc đến tổ kịch “Thanh Thái Tông tình sử” rảnh thì mang theo máy tính viết nhiều một chút, sớm ngày hoàn thành.

Ngày đầu tiên không có phần diễn của tang Doanh nhưng đề phòng tiến độ nhanh trước dự tính Tang Doanh cũng phải trang điểm thật tốt đứng chờ.

Tiêu Duyệt Nhan sắm vai Trang phi, trước bao con mắt đứng cùng các nhân vật phối hợp diễn dung mạo cô không nghi ngờ làm chotatsa cả mội người đều chú ý, hơn nữa cô không hề dựa vào quan hệ hay thân phận mà không coi ai ra gì cho nên nhân duyên trong tổ kịch rất tốt, chỉ có người diễn hải Lan Châu là Bạch Chân Chân nhìn cô ta không vừa mắt, thường xuyên gây sự.

Phương Nhạc Dương sắm vai Đa Nhĩ Cổn cũng là người chuyên nghiệp, anh thấy Tang Doanh liền nhận ra cô chính là Thượng Quan Uyển Nhi diễn cùng mình lúc trước, nhíu mày rồi cư nhiên chủ động tiến lại chào hỏi:

“Cô cũng ở đây? Diễn vai gì vậy?”

“Ô Lan”

Phượng Nhạc Dương còn muốn hỏi gì đó tì Tiêu Duyệt Nhan đi tới

“Tang Doanh, Nhạc Dương”

“Xin chào” Tang Doanh nói.

“Lần trước cậu nói sẽ đóng phim cùng còn tưởng hậu nói giỡn hoa ra là thật, thật tốt quá, tớ còn đang buồn vì không có ai đi dạo phố ăn vặt cùng đây, đợi vài ngày nữa quay xong có thời gian chúng ta đi ra ngoài chút nhé!” Cô vừa mừng vừa sợ nắm lấy tay Tang Doanh.

“Các cô quen nhau?” Phương Nhạc Dương hỏi.

Tiêu Duyệt Nhan cười giải thích:

“Bọn em là bạn học cùng lớp đại học”

Nhìn Tiêu Duyệt Nhan nhiệt tình thì Tang Doanh lại có vẻ trầm tĩnh hơn rất nhiều, tầm mắt Phương Nhạc Dương đảo qua hai người một vòng, bạn học cùng lớp, một người là nữ nhân vật chính, một người chỉ là phối hợp diễn, giống như đã hiểu được cái gì anh ta cười gật gật, nói chuyện với các cô một lúc rồi quay người rời đi.

Mọi người cùng nhau quay phim, sớm chiều ở chung, quan hệ tự nhiên cũng trở nên thân thiết hơn không ít, đây là lý do vì sao ở các tổ kịch sẽ nhiều lần chuyền ra chuyện xấu nam nữ, thậm chí có một ít diễn viên nữ khi quay phim tình cảm rất tốt, xưng chị xưng em, nhưng sau khi diễn thậm chí cả điện thoại cũng không liên lạc đến mọt lần.

Phương Nhạc Dương vừa đi, Tang Doanh liền rút cánh tay mình ra khỏi tay Tiêu Duyệt Nhan, Tiêu Duyệt Nhan hơi nhíu nhíu mi:

“Tang Doanh, cậu không thích tớ sao?”

Tang Doanh cười nhẹ nhàng:

“Ai nói thế?””

Tiêu Duyệt Nhan nói:“ Có lẽ thời điểm ở đại học chúng ta có một số hiểu lầm, nhưng bây giờ đã rất nhiều năm trôi qua rồi, tớ còn tưởng cậu đã sớm quên...”

Tang Doanh gật gật đầu: “ Tôi quả thật đã quên”

Tiêu Duyệt Nhan cười nói:“Vậy là tốt rồi, cậu yên tâm đi, chúng ta là bạn cùng lớp, tớ nhất định sẽ chiếu cố cậu, nào, tớ để trợ lý mua chút ô mai ướp lạnh, cùng nhau uống thôi.”

Tang Doanh kệ cô lôi kéo đi, không có giãy dụa, bến kia vài người đang lấy những túi nước ống lạnh lớn xuống, một nữ sinh trẻ tuổi cao giọng nói:“”Duyệt Nhan mời mọi người uống chút nước ô mai ướp lạnh, mau tới lấy đi, mỗi người đều có phần.”

Hôm nay khí trời quả thật rất nóng, diễn bên trong đã nóng, diễn bên ngoài còn nóng hơn, mọi người nghe có lộc ăn đều hoan hô một tiếng rồi tụ lại, chỉ trong chốc lát đồ uống liền hết.

Bạch Chân Chân và trợ lý cô ta không uống nển may mắn còn hai ly, vì lấy lòng Tang Doanh Tiêu Duyệt Nhan liền đưa cho cô một ly, hai người cầm hai ly nước ngồi tại chỗ ôn lại kịch bản một lần nữa, miễn cho hôm nay đến phiên lại quên thoại.

Không biết vì sao nhưng năm gần đây truyền hình thường hay chiếu nhưng bộ phim cổ trang thâm cung sử, từ Thanh Thái Tổ Cáp Xích cho đến Càn Long hoàng đế đều bị “”đạp hư”” qua, Ung Chính đế bị đạp hư thảm nhất, ở một số phim ảnh hí kịch bị bôi đen vô cùng, dưới không giống nam, trên kông giống nữ thậm chí sinh con ra cũng không giống chính mình.

Kể từ sau khi Tang Doanh đến đây, lịch sử sau Đại Đường đều có hiểu biết không ít, mỗi lần nhìn đến những tiết mục như thế này đều không biết khóc hay cươi, cho dù cô không thích cái triều đại này như thế nào cũng phải thay ông hoàng đế chua xót một phen.

Bọn họ quay phim không phải không phải thời đại của Khanh Ung Càn, mà là Minh mạt Thanh sơ, nhưng mà tình huống vẫn cẩu huyết như thế.

Trên kịch bản Tang Doanh đang xem có ghi các quan hệ:

Tiểu Ngọc Nhi thích Đa Nhĩ Cổn, Đa Nhĩ Cổn thích Trang Phi, Trang phi thích Hoàng Thái Cực, Hoàng Thái Cực thích Hải lan Châu, Hải Lan Châu thích hoàng hậu, hoàng hậu lại thích Hoàng Thái Cực.

Mà vai Tang Doanh sắm vai là Ô Lan lại thích Hoàng Thái Cực, nhưng lại bị Hoàng Thái Cực lợi dụng làm vật hi sinh.

So với bộ thứ nhất mà Tang Doanh từng diễn, thì quả thật đó chính là bộ phim nghiêm túc không thể nghiêm túc hơn.

Ví dụ như người Hải Lan Châu thích cư nhiên không phải Hoàng Thái Cực mà là hoàng hậu. Tuy nói đây là một bí ẩn, ở trong phim cũng không thực xác minh nhưng cách Hải Lan Châu từ đầu đến cuối đều trung thành tận tâm chăm sóc hoàng hậu đều mờ mịt biểu lộ điều đó.

Đối với việc này biên kịch và đạo diễn đều giải thích là do hoàng hậu yêu thương Hải Lan Châu từ nhở, khi hoàng hậu gả cho Hoàng Thái Cực thì hại Lan Châu chịu không ít bắt nạt, cho nên trong tâm hồn cô gái đều cực kỳ khát vọng và nhớ nhng hoànghaauj, vì thế không tiếc công quyến rũ hoàng Thái Cực, ai ngờ Hoàng hậu lại rất thích trượng phu của mình nên rất thất vọng với Hải lan Châu, cho nên không thể không mượn sự sủng ái của Hoàng Thái Cực để đối phó phi tần hậu cung giúp hoàng hậu, thậm chí cuối cùng vì suy nghĩ quá độ, tâm thần suy nhược mà chết, Hoàng Thái Cực quá thương tâm không đến hai năm sau cũng đi theo.

Nếu Lục nhị thiếu ở trong này khẳng định không thể kìm được mà rít gào:Mẹ kiếp là cái loại thiên tài nào nghĩ ra được cái kịch tình chó má vô nghĩa này.

Dù sao thì Tang Doanh cũng không phải Lục nhị thiếu, cho nên cô bình tĩnh không hề áp lực đọc nhanh như gió, ôn lại kịch bản một lần, nhớ lời kịch của mình.

Diễn Thanh triều không thể thiếu thảo nguyên để đạt được hiệu quả, tổ tịch đã đến tỉnh N diễn, bây giờ đang diễn phân cảnht tranh chấp trong hậu cung của Hoàng Thái Cực, đây là cảnh tượng trong hoa viên.

Hôm nay Tiêu Duyệt Nhan và bạch Chân Chân đối diễn.

Trang Phi (Tiêu Duyệt Nhan) phát hiện Hải Lan Châu( Bạch Chân Chân) cư nhiên sau khi vào cungkhoong hề đem lòng mình đặt trên người hoàng thượng, điều này làm cho Trang Phi vừa thương tâm vừa phẫn nộ.

Thương tâm là vì chính mình đối với Hoàng Thái Cực Là Một mối tình thắm thiết, nhưng thần nữ hữu tâm, tương vương vô mộng, người Hoàng Thái Cực yêu không phải là nàng mà là Hải Lan Châu, phẫn nộ là Hoàng Thái Cực sủng ái Hải lan Châu như vậy mà nàng ta trong phúc mà không biết hưởng, suốt ngày đối với Hoàng Thái Cực lạnh lùng thản nhiên.

Vì thế Trang phi cuối cùng không kìm chế được, ở hoa viên cùng tỷ tỷ mình đối mặt, chỉ trích nàng vì quyền thế mới tiếp cận Hoàngt Thái Cực, hơn nữa lợi dụng tình cảm của Hoàng Thái Cực.

-”Tỷ tỷ, ngươi đã vào cung rồi, nên toàn âm toàn ý với hoàng thượng, đừng có cậy sủng mà kiêu, làm cho bệ hạ lên triều vẫn buồn phiền đặt lột nửa chú ý ở trên người ngươi, ngươi có biết hay không, đem qua nhìn bệ hạ ho khan, lòng ta đau biết bao nhiêu.”

Ở bên trong hoa viên, hai nữ nhân gặp nhau mang đến một trận bão táp.

Trang phi nhìn chằm chằm tỷ tỷ mình, thần sắc vô cùng đau đớn.

hải lan Châu cúi đầu chơi đùa khăn thêu, không chút quan tâm nói:“ Một khi muội muội đã đau lòng bệ hạ như vậy, không bằng liền nói với bệ hạ, để bệ hạ biết tâm ý của ngươi, đến nói với ta thì có lợi ích gì?””

Trang phi vì thái độ của nàng ta mà cực kỳ phẫn nộ, nhịn không được mắng:“ Tỷ tỷ thật sự quá độ lượng, người vô tâm vô tình như người, thật không biết bệ hạ vì lý do gì mà đối ngươi khăng khăng một mực, hay là ngươi cũng kế thừa dòng máu quyến rũ chủ nhân của nương ngươi, cho nên quyến rũ...”

Ba một tiếng, sau đó Trang phi kêu thảm thiết.

Đạo diễn: “...”

Tiêu Duyệt Nhan bụm mặt, cũng không có phát tác với Bạch Chân Chân, mà ủy khuất nhìn đạo diễn.

Bởi vì kịch bản quả thật không có cái tìnhh tiết bạt tai này, nghe âm thanh vang dội đó, cái tát này không hề nhẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.