Thiên Chi Kiêu Nữ - Mộng Khê Trạch

Chương 2: Chương 2: Xuyên (2)




Cô vô số lần nhắm mắt rồi lại mở ra nhưng trước mắt vẫn là phòng bệnh cái giường màu trắng, mà không phải cái giường Tử Đàn khắc hoa bảo bình cùngcais chăn thêu phù dung quen thuộc.

Bỗng Lý Thiến có một loại cảm giác không có cách nào trở về mà phải tiếp tục sống dưới thân phận Tang Doanh một thế giới hơn ngàn năm sau xa lạ.

Bác sĩ bị Lưu Giai Dung mang tới rất nhanh, nhìn nhìn bệnh lịch của Tang Doanh, lại dặn vài câu liền đi, rõ ràng đã mất kiên nhẫn.

-Doanh Doanh, chỗ này thật sự không hề không thoải mái sao?

-Ân, vẫn thoải mái.

Theo thói quen Tang Doanh vẫn quen cách nói ở Đại Đường, cho nên có vẻ cổ quái, may là Lưu Giai Dung không hề để ý.

-Không có việc gì là tốt rồi, bác sĩ nói qua vài ngày lại kiểm tra một lần, là có thể xuất viện, nghe lời mẹ, từ nay đừng đi chơi nửa đêm mới về được không, chúng ta thành thật tìm một công việc, làm thật tốt, có thể sống là được, nhé!

- Ân

Tang Doanh thản nhiên đáp lời, mặt khác lại từ từ tiêu hóa từ Lưu Giai Dung vừa nói.

Công việc?

Trong ấn tưởng của cô ở kiếp trước, những người phụ nữ nghèo khổ bần cùng mới phải ra ngoài lao động kiếm tiền, những tiểu thư khuê các thì căn bản không cần vì kế sinh nhai mà bôn ba, sinh hoạt cơ bản là giải trí, là yến hội, chơi cầu, tham dự mấy người đàn ông đánh cờ.

Tổ phụ Lý Thiến, Đạo vương Lý Nguyên Khánh từ nhậm chức ở Vệ Châu, cho nên đưa cả nhà cùng đến Vệ Châu, sau này Lý Thiến được thánh sủng, liền định cư ở kinh thành, Đế Hậu chỉ hôn, quan hệ giữa Lý Thiến và hoàng cung càng thêm chặt chẽ, quan hệ với đương kim Võ hậu cũng rất tốt, nhất là đoạn thời gian sau khi hoàng bá phụ chấp chính, người bệnh thường xuyên vắng mặt triều đình, Võ hậu chấp chưởng đại quyền, vi có quan hệ tốt Lý Thiến nước lên thì thuyền cũng lên.

Lúc ấy ở Đại Đường tư tưởng ngày càng tiến bộ, công chúa phu nhân nuôi dưỡng người lại không có gì kỳ lạ, Sau khi trượng phu mất Lý Thiến cũng từng nuôi dưỡng một mĩ thiếu niên trong Vu phủ. Những chuyện này quá bình thường, cho nên việc này trở nên không có gì lạ ở giới thượng lưu, lại thêm Lý Thiến phong hoa tuyệt đại, mạnh vì gạo bạo vì tiền, là nhân vật danh viện được hâm mộ nhất kinh thành, nếu không phải nhiễm bệnh, cũng sẽ không bởi vậy mà hương tiêu ngọc vẫn, ly khỳ tới nơi này.

Nhưng ký ức của Tang Doanh nói cho cô biết, ở trong thế giới này, Đại Đường đã trở thành lịch sử, cũng sẽ không có hoàng đế hoàng hậu tồn tại, phụ nữ cũng phải đi làm việc kiếm tiền duy trì sinh hoạt. Đương nhiên, nếu như nhà có điều kiện thì đó lại là vấn đề khác-thế nhưng hiển nhiên, đó không phải gia cảnh của Tang Doanh.

Sau khi tốt nghiệp Học Viện Nhạc Kịch, cùng bạn học tìm đường ra, có vài người đã công thành danh toại, nghiễm nhiên ở giới giải trí có chút danh tiếng đạt vào loại ngôi sao hạng hai, mà Tang Doanh còn bồi hồi vòng vo ở ghế một diễn viên quèn hạng ba, đừng nói thanh danh, vai diễn còn rất ít, có thì cũng chỉ là phối hợp diễn.

Nguyên bản khối thân thể này để lại một cỗ oán khí nồng đậm, cực kỳ cường liệt khiến Lý Thiến không thể bỏ qua, cỗ oán khí này đến từ sự bất mãn với gia đình, bất mãn với sinh hoạt, cho nên Tang Doanh bức thiết muốn bò lên, muốn vinh hoa phú quý trở thành người trên người.

Về phần triều Đường cách hiên tại bao nhiêu năm lại có lịch sử như thế nào, ngại quá, Lý Thiến tiếp nhận ký ức của Tang Doanh cũng không tìm thấy đáp án rõ ràng, điều này nói rõ đây không phải cái mà tiền thân chú ý tới.

Cảm xúc này có ở thể xác chủ nhân, chỉ là một con hát yêu hư vinh yêu tiền.

Lý Thiến phân tích thân phận hiện tại của mình một hồi, nhất thời cảm thấy tương lai mờ mịt, xuất đầu rất khó.

-Mẹ, mẹ con muốn nghỉ ngơi trước một lát.

Lý Thiến dựa theo ký ức của Tang Doanh, bắt chiếc giọng nói người hiện đại, từng từ một, nói ra không tránh khỏi có chút mất tự nhiên.

-Không làm việc, con muốn đọc sách, mẹ mua cho con một chút tới đi.

-Con còn chưa tốt lên, đóc sách có hao tổn tinh thần không?

Lưu Giai Dung thấy nàng nhíu maỳ lại vội nói:

-Tốt lắm, mẹ mua giúp con muốn xem sách gì?

-Sử, lịch sử đi, còn có một chút địa lý, đều mua cho con, con quên vài chuyện rồi, muốn xem lại nhớ một chút.

Lý Thiến nhíu mày không phải vì mất kiên nhẫn, mà cô đang nghĩ biện pháp để có thể lý giải xâm nhập vào làng giải trí thời đại này, mặc dù có ký ức của Tang Doanh, không đến mức tủ lạnh ti vi bình thường không biết, nhưng những ký ức khác không trọn vẹn lại có phần vô bổ, rất nhiều cô không biết nên tiếp thu từ đâu.

Lưu Giai Dung nghe cô muốn rèn luyện trí nhớ, lại càng thấy đau lòng:

-Có muốn mẹ về nahf lấy sách giáo khoa trước kia đem tới không?

Sách giáo khoa? Lý Thiến vui vẻ, bản thân sao không nhớ tới cái này nhỉ?

-Được, vậy thì sách giáo khoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.