“Móc mắt nha hoàn này ra.” Mắt Liên Ngữ Hàm cong cong bồi thêm một câu, mỉm cười rất khoan dung: “Ta không so đo việc nàng ta nói năng lỗ mãng.”
Mạnh Sơ Tuyết không thể tin nhìn nàng, hoa dung thất sắc, nửa ngày sau cố hết sức dịu giọng nói: “Vị cô nương này, gia nô thất lễ, ta bảo nàng xin lỗi cô, nhưng móc mắt… Cô nương tuổi còn quá nhỏ, đừng lấy huyết tinh ra vui đùa như thế.”
“Ai đùa giỡn với ngươi.” Liên Ngữ Hàm khinh thường liếc nàng, gọi Lý Ung: “Nhanh lên, bắt nha hoàn kia ra đây, móc mắt rồi chúng ta đi.”
Lý Ung chắp tay xác nhận, Lục Tụ đứng trước bạch mã nhanh nhẹn nhấc nha hoàn kia lên, đưa đến trước mặt Lý Ung, mặc hắn xử trí.
Mạnh Sơ Tuyết bị chuỗi biến cố này làm bối rối, thấy bên kia đã có hộ vệ móc chủy thủ ra. Nàng vừa sợ vừa giận, hô lớn: “Dừng tay!” Mặt nhìn về phía Liên Ngữ Hàm không có sự dịu dàng ôn hòa như ban nãy, “Vị cô nương này, ta không biết cô là nữ hài nhi nhà ai, nhưng cô phải biết, đây là nha hoàn Sở vương phủ chúng ta! Nếu nàng ta đắc tội cô, ta xin lỗi cô thay nàng. Nếu cô thật sự bất mãn, Sở vương phủ chúng ta tự khắc có xử phạt, chưa tới phiên cô động thủ!”
Nàng nói rất dõng dạc, ngay cả dư quang Liên Tam cũng chưa cho nàng, thúc giục: “Đừng để ý đến nàng ta, nhanh móc đi.”
“Ai dám!” Mạnh Sơ Tuyết bị nàng làm tức giận, thiếu chút nữa hộc máu, gặp Liên Tam cứng mềm không ăn, nàng ta nổi giận, phất tay để hộ vệ phía sau tiến lên, có vẻ định dùng biện pháp mạnh.
Song phương giằng co, không ai chịu nhường một bước, hai tay nha hoàn kia bị trói chặt, đè trên mặt đất, sớm bị dọa hôn mê bất tỉnh.
Liên Ngữ Hàm đâu có kiên nhẫn giằng co với Mạnh Sơ Tuyết, vung mã tiên lên định vụt, ai ngờ lúc này, một tiếng quát lớn uy nghiêm từ bên cạnh truyền đến: “Mạnh thị lui ra!”
Được, có thêm một người quản chuyện nhàn hạ. Liên Ngữ Hàm cười lạnh một tiếng, thu hồi mã tiên, cổ tay khua vài vòng, nhàn nhã đảo qua phụ nhân trung niên bước xuống từ cỗ kiệu bên kia, không nói gì, lười biếng chờ xem kế tiếp đôi mẹ chồng nàng dâu này định diễn trò gì.
Không sai, trung niên mỹ phụ từ trên kiệu xuống kia là lão vương phi phủ Sở vương, mẹ ruột Lưu Trạch, mẹ chồng của Mạnh Sơ Tuyết.
Nhìn ra, khi còn trẻ lão vương phi Lý thị là một mỹ nhân, đẹp kiểu oai hùng mạnh mẽ, đến tuổi này vẫn chăm chút bảo dưỡng, đoán chừng vì hằng năm ăn chay niệm phật đóng cửa không ra, nên giữa mi mày mang theo một cỗ hiền hoà, hòa tan bớt sự sắc bén trên ngũ quan.
Bà đi thong thả mà ưu nhã, khuôn mặt bình tĩnh không gợn sóng, sợ hãi: “Quận chúa Vĩnh Ninh có lễ. Trắc phi của con ta xuất thân tiểu hộ, rất ít ra ngoài giao tế nên có chỗ đắc tội, mong quận chúa bao dung.”
Nghe tiếng “Quận chúa” kia, sắc mặt Mạnh Sơ Tuyết liền thay đổi, càng về sau nghe câu “Xuất thân tiểu hộ”, nàng càng xấu hổ cắn chặt môi dưới, sắc mặt trắng bệch, lập tức mắt ngân ngấn nước, lăn qua lăn lại, thủy chung không dám rớt xuống —— Liên Ngữ Hàm đoán Mạnh Sơ Tuyết rất sợ bà bà (mẹ chồng) này.
“Về phần nha hoàn kia, “ Giọng lão vương phi vẫn không nhanh không chậm như trước, “Nói năng lỗ mãng với quận chúa, là vương phủ quản giáo không tốt, lão thân tạ lỗi với quận chúa. Nha hoàn kia do quận chúa mang đi, tùy ý xử trí, không cần nể mặt mũi phủ Sở vương mà khoan dung với nàng ta.”
Lúc trước đám hoàn khố và tùy tùng của họ bị một trận đánh, giờ đều co rúc trên mặt đất, không dám động đậy. Nghe lão vương phi chỉ ra thân phận của bản thân, Liên Tam lập tức quét qua bên kia, quả nhiên, mấy tiểu tử giật giật, có tên gan lớn bằng trời thậm chí ngẩng đầu lén nhìn nàng.
Liên Ngữ Hàm mỉm cười, không xuống ngựa, từ trên cao nhìn xuống Lý thị: “Thái phi thật có nhãn lực, liếc mắt nhìn ra thân phận của ta.” Ý vị thâm trường nhìn bà ta mấy lần.
Lý thái phi bất động như núi như trước, chỉ thản nhiên nói: “Mỹ danh của quận chúa, tuy lão thân trong nội trạch cũng nghe thấy.”
Liên Tam hơi cười ra tiếng: “Thái phi tán thưởng, Vĩnh Ninh hổ thẹn không dám nhận.” Chỉ nói hai câu đã đao quang kiếm ảnh so chiêu một hồi.
Lý thái phi hạ mình cực thấp, lại ở trước Tướng Quốc Tự người đến kẻ đi, Liên Tam dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết bà ta có ý định gì. Nhưng Liên Tam cũng không thật sự so đo với hạ nhân, truyền đi quá mất mặt, nên thuận thế để Lục Tụ thả nha hoàn kia về bên Sở vương phủ.
Nàng cười híp mắt nói với Lý thị: “Thái phi là trưởng bối, Vĩnh Ninh là tiểu bối, nhận lỗi ta vạn lần không dám nhận. Chỉ là vừa nãy vị Mạnh trắc phi này đã bảo đại nha hoàn kia tạ lỗi với ta, nay Thái phi lại ra mặt… Nha hoàn này ta không tính toán với nàng ta nữa, sau này ——” mắt môi cong cong bổ sung, “Thái phi cần phải ước thúc hạ nhân trong nhà cho kĩ, vạn nhất lần sau đắc tội là người khác, chưa chắc đã tốt tính như ta đâu.”
Mạnh Sơ Tuyết tức giận đến mức gan đau nhói, hận không thể chỉ vào mũi nàng mắng to —— ngươi có biết xấu hổ hay không? ! !
Nơi này tu vi cao thấp nhận ra được ngay, so sánh với Mạnh Sơ Tuyết sắc mặt kích động, Lý thái phi thủy chung giữ vẻ nhàn nhạt: “Ý tốt của quận chúa Vĩnh Ninh, lão thân nhớ kỹ, trở về chắc chắn nghiêm túc chỉnh đốn lại trong phủ.”
Lão vương phi Lý thị này, thật có ý tứ!
Liên Tam cười càng rạng rỡ, nguyên bản đôi mắt bồ câu đã cong thành Nguyệt Nha Nhi (vầng trăng khuyết), dung nhan xinh đẹp không gì sánh nổi: “Thái phi, vậy chúng ta —— sau này còn gặp lại!” Dứt lời nàng giơ roi thúc ngựa, một thân đỏ rực như lửa, trong nháy mắt rời khỏi tầm mắt mọi người, tôi tớ phía sau nhanh chóng lên ngựa đuổi theo. Đoàn người trùng trùng điệp điệp dần đi xa, chỉ để lại tiếng vó ngựa và bụi mù mịt.
Lý thái phi đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng đỏ tươi như máu, thần sắc thong dong, mâu trung lưu chuyển ánh sáng khó có thể diễn tả thành lời.
“Mẫu thân…” Mạnh Sơ Tuyết lí nhí gọi bà một tiếng.
Lý thái phi hồi hồn, đạm mạc liếc nhìn nàng, cất bước ngồi vào trong kiệu, giọng nói bình tĩnh không nghe ra bất cứ tình cảm nào: “Nằm ở đó là cháu ruột của hoàng hậu, cháu trai đại trưởng công chúa Dương Hạ, con tự giải quyết cho tốt.”
Mạnh Sơ Tuyết giật mình, cúi đầu thuận theo.
***
Tại phủ An quốc công, sớm có người bẩm báo chuyện ở trên đường Liên Tam ẩu đả tiểu công tử Quách gia, đánh người nọ nửa chết nửa sống.
Tất cả mọi người tụ tập cùng một chỗ, An quốc công và Tần lão phu nhân cùng mở miệng, câu đầu tiên là: “Cô nương thì sao? Có bị bắt nạt không?!”
Hàn thị yên lặng ngậm miệng —— bà cũng muốn hỏi câu đó…
Một bên Liên Tam gia cười liếc mắt dò xét bà, trong tay áo không dấu vết nắm tay vợ, nhéo lòng bàn tay trấn an.
Cảm giác bị tất cả chủ tử trong phủ nhìn chằm chằm không dễ chịu, Vương Nhị trở về bẩm báo sau lưng ướt đẫm, đứng mà nơm nớp lo sợ, thành thật đáp: “Tam cô nương đang ở đó, Lý sư phó dẫn hộ vệ trong nhà canh giữ bên cạnh. Nhóm người kia chưa chạm vào một góc áo của Liên cô nương.”
“Người đâu, gọi thêm một số nhân thủ trong nhà, ra ngoài đón cô nương!” An quốc công trầm giọng phân phó, lập tức có quản gia lĩnh mệnh đi xuống. Ông căn dặn xong, lại chuyển hướng Vương Nhị: “Ngươi nói hết một lần mọi chuyện, nói kĩ càng, không được để sót một chi tiết!”
Vương Nhị run run, chân sắp mềm nhũn, cố gắng kể lại tất cả chi tiết từ khi đi ra ngoài đến khi sự việc xảy ra.
“Nói như vậy ——” Tần lão phu nhân nhíu mày, “Cô nương vì nhìn thấy đám hoàn khố kia ỷ thế hiếp người, ẩu đả dân chúng, lúc này mới ra tay?” Cái này có vẻ không đúng lắm.
Hàn thị cũng hiểu cái này không phù hợp với tính cách khuê nữ nhà mình, có chút chần chờ nói: “Này… Cái này không có khả năng…” Lời chưa nói hết, bàn tay bị trượng phu nắm đột nhiên siết chặt. Bà quay đầu nhìn, thấy Liên Tam gia không ngừng nháy mắt: Vợ ơi, đừng phá hủy hình tượng nữ nhi trước mặt bao người chứ!
Tần lão phu nhân nhanh chóng liếc nhìn Hàn thị, tuy bà biết Liên Tam động thủ tám phần vì nhóm người kia cản đường con bé, thậm chí có thể có cả lý do “thần kỳ” như lớn lên quá xấu, ảnh hưởng đến khẩu vị v.v. Nhưng bà rất sáng suốt không mở miệng, mà vin chặt vào cớ “trượng nghĩa ra tay, giải cứu bá tánh bị hoàn khố ức hiếp” thập phần hiên ngang lẫm liệt.
An quốc công cau mày, bộ dáng rất lo lắng: “Hiện tại cô nương ở đâu?”
Vương Nhị lắp ba lắp bắp trả lời: “Khi tiểu, tiểu nhân trở về, cô nương còn, vẫn còn đang đánh…”
“…” Vợ chồng An quốc công không nói gì.
“…” Vợ chồng Liên Tam gia không nói gì.
“…” Liên đại gia, Liên nhị gia, Liên Tứ gia không nói gì.
“Báo ——!” Tiểu tư* truyền lời giống như không muốn sống, chạy như bay vào trong, hoảng sợ hô to: “Cô nương đi về phía cửa Tuyên Võ! Nói là, muốn tự mình đi thỉnh tội với Thánh Thượng và hoàng hậu!”