Thẳng đến khi Liên Tam rời cung về nhà một lúc lâu, Lưu Diên vẫn cảm giác trong lòng là lạ. Tuy rằng ban nãy đề ra nghi vấn nàng có vẻ rất bình tĩnh, trực tiếp liếc xuống dưới, bàn tay dùng lực hung hăng véo chặt thịt đùi non của hắn, xoắn qua rồi đảo lại.
Bệ hạ niên kỉ hai đời cộng lại sắp 50 tuổi càng nghĩ càng uể oải, một người ngồi trong đại điện trống rỗng ăn dấm chua, triệu ám vệ vào dặn phái thêm nhiều nhân thủ giám thị phủ Sở vương, lúc này hơi an tâm một chút.
Có điều một thân một mình nằm trên long sàng rộng rãi, nhìn nóc giường chạm trổ mâm rồng, Lưu Diên vẫn cảm thấy trống trải khôn cùng —— đến nay hắn chưa suy nghĩ cẩn thận đời này tiểu nha đầu đến cùng định làm gì.
Mắt thấy nàng sắp cập kê, vì hôn sự của nàng cả phủ An quốc công bận rộn, nghe nói trưởng tôn của Thẩm gia ở Tô Châu đã vào kinh, thường xuyên đăng môn thăm hỏi. Thẩm Hi kia hắn quen thuộc, thanh dật tuấn tú, tài hoa hơn người, càng hiếm hơn là quân tử nhân phẩm đoan chính, cương trực, ghét a dua xu nịnh. Khách quan mà nói, ngay cả hắn cũng cảm giác hai người xứng đôi.
Suy nghĩ này khiến cả người hắn khó chịu, lăn qua lộn lại, một đêm chưa chợp mắt.
***
Từ trên xuống dưới phủ An quốc công thấy Liên Tam bình an trở về đều vô cùng vui mừng, chẳng qua mọi người cảm thấy nghi ngờ —— là sao? Lão công gia còn chưa ra mặt cơ mà.
An quốc công có cùng sự nghi ngờ. Ông đặc biệt đến viện của cháu gái, rót một chén trà đậm đặc cho Liên Tam mệt đến mức mắt sắp không mở ra được, đắng đến độ tiểu nha đầu lè lưỡi, nhíu khuôn mặt nhỏ tội nghiệp nhìn tổ phụ, “Tổ phụ, ông muốn hỏi gì cứ hỏi đi…” Con sẽ khai hết, không cần dùng hình với con…
An quốc công buồn cười xoa xoa đầu nàng, trầm ngâm trong chốc lát, cẩn thận hỏi: “Tại sao Quách gia đồng ý ngậm bồ hòn làm ngọt?”
Liên Tam bẻ ngón tay rối rắm, tuy rằng nàng bình thường gạt người không chớp mắt, nhưng đối mặt với tổ phụ, nàng không muốn soạn lời nói dối lừa ông —— tám thành cũng không gạt được ông.
“Hoàn khố Quách gia kia sai gia nô đánh dân chúng vô cớ trước khi con đánh hắn.” Liên Tam mắt to chuyển động nhanh như chớp, “Con nói việc này với Hoàng Thượng.”
An quốc công trầm tư nửa ngày, lắc đầu, “Không đúng. Dù con ra tay trượng nghĩa, tất nhiên hoàng hậu không chịu để yên. Chất nhi của nàng bị đánh, bất kể có nguyên nhân gì, vì chính nàng và Quách gia, nàng đều phải kiếm về mấy phần thể diện.”
Quả nhiên không thể gạt tổ phụ. Liên Tam cụp mắt, lông mi vừa dày vừa dài như hồ điệp bị kinh hách nhẹ nhàng rung động, hơi lắp bắp: “Hoàng Thượng hắn… Hắn tốt với con vô cùng…”
Lòng An quốc công nặng trĩu, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt.
Nửa ngày chưa nghe tổ phụ lên tiếng, Liên Tam không nhịn được ngước mắt, lập tức bị thần sắc lo lắng của lão quốc công dọa sợ. Nàng giữ chặt tay áo tổ phụ, nhẹ nhàng đung đưa, tận lực làm biểu cảm của mình có vẻ đáng tin, “Tổ phụ, con sẽ không vào cung, người yên tâm.”
An quốc công giậm chân thở dài: “Bé ngoan, sao tổ phụ có thể yên tâm về con?!” Nói liền một mạch: “Trong nhà không cần con tiến cung, hoàng cung không phải chỗ thú vị! Con mới mười ba tuổi thôi!”
Liên Tam cũng sợ ảnh hưởng đến sức khỏe ông cụ, vội vàng ôm cánh tay tổ phụ: “Tổ phụ, con thật sự sẽ không tiến cung. Hoàng Thượng đối xử với con như con gái, sao có thể để con gia nhập hậu cung?”
“Thật sự?” Hiển nhiên An quốc công không tin lắm, ông giữ thái độ hoài nghi với tiết tháo của bệ hạ.
“Vâng.” Thời điểm này nói nhiều sai nhiều.
Lão quốc công bước chân nặng nề rời khỏi sân của Liên Tam, đêm hôm vắt trán suy nghĩ trong thư phòng, cuối cùng hạ quyết tâm —— nhanh chóng đính hôn cho Hàm nhi! Nếu không tìm thấy người thích hợp, Tạ An cũng được!
***
Liên Ngữ Tương cũng rất ngạc nhiên với việc Liên Tam bình yên vô sự, nhưng trong bụng nàng nghĩ tới nghĩ lui, không đoán ra duyên cớ. Chỉ có thể suy đoán theo nguyên nhân có thể xảy ra nhất —— Đế hậu nể mặt An quốc công. Đây cũng là suy nghĩ của đa số người trong phủ.
Đối với điều này, Liên Ngữ Tương cảm thấy rất khinh thường.
Theo suy nghĩ của nàng, ở một gia tộc hiển hách, thân là nữ tử, không tài cán làm rạng danh gia tộc thì thôi, an phận thủ thường không bôi đen gia tộc cũng là một loại trách nhiệm. Hưởng thụ ăn sung mặc sướng bao năm, khi quốc công phủ cần nàng xuất lực tất nhiên nàng không chối từ, tương lai hôn sự nếu không chọn được người tâm đầu ý hợp, bối cảnh thông gia không thể quá tệ.
Dù sao việc còn do người, chỉ cần nhân phẩm nàng không quá kém, đối tượng đám hỏi trăng hoa và không chung thủy, với thủ đoạn và năng lực của nàng, dù không có tình cảm vẫn có thể sống ổn, tôn vinh (tôn quý và tự hào) phú quý.
Đương nhiên, đây là kết quả tồi tệ nhất. Liên Ngữ Tương luôn ôm ấp thứ tình cảm của thiếu nữ, nếu vị hôn phu tương lai lưỡng tình tương duyệt và môn đăng hộ đối với nàng thì càng tốt.
Nàng cũng biết trên thế giới này chẳng thể có nhiều chuyện tốt trùng hợp đến thế, nên tranh thủ bây giờ chưa cập kê, nàng siêng năng chạy bên ngoài. Nàng quăng lưới rất rộng, không chỉ Sở vương và Thẩm Hi, còn có rất nhiều công tử thế gia trải qua cẩn thận chọn lựa đều nằm trong phạm vi xem xét của nàng.
Thẩm Hi rất tốt, có điều hình như hắn không có hứng thú với nàng. Liên Ngữ Tương là người thức thời, thấy người ta vô tình, nàng lười sán lại gần —— đối tượng tuyển chọn của nàng còn nhiều mà.
Bây giờ vừa hết năm cũ, ngày mười lăm tháng giêng, nàng tranh thủ ra ngoài xem hoa đăng nên có cơ hội gặp mặt Sở vương.
Sở vương hiếm khi không mặc xiêm y màu lam, đổi sang trường bào màu xanh cổ áo chéo khảm đá, thắt đai lưng khảm ngọc thạch cùng màu, thanh lịch tao nhã. Hắn đứng gần cửa sổ, ánh trăng sáng bên ngoài hắt vào trong, phủ lên người hắn một tầng lụa mỏng, như tiên nhân sắp sửa cưỡi mây bay đi.
Liên Ngữ Tương vòng qua bình phong nhã gian, vừa bước vào thì nhìn thấy cảnh tượng này. Cước bộ nàng ngừng lại, cả người ngơ ngác, cứ như vậy nhìn thẳng vào hắn, trong mắt trong lòng chỉ có một mình hắn.
“Tương nhi đến à? Sao không ngồi?” Lưu Trạch ngoái đầu lại cười, ngữ khí thân mật.
“À, à… Ta ngồi xuống đây.” Trên mặt Liên Ngữ Tương hơi nóng, bối rối tìm ghế dựa ngồi xuống, mặt cúi thấp không dám nhìn hắn.
Lưu Trạch bật cười: “Hôm nay ta rất đáng sợ?”
Sắc mặt Liên Ngữ Tương đỏ ửng, ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt sáng ngời nhìn thẳng hắn: “Không phải, là chàng rất dễ nhìn, ta sợ nhìn ngây người, khiến chàng chê cười.”
“Vậy bây giờ nàng nói thẳng không sợ ta chê cười?” Lưu Trạch cười dài trêu nàng.
Liên Ngữ Tương cắn cắn môi dưới, cười nhẹ nói: “Ta suy nghĩ cẩn thận —— dù bị chàng chê cười thì có sao?” Đôi mắt đẹp lưu chuyển, liếc mắt đưa tình, càng rạng rỡ.
Lưu Trạch chỉ cười không nói, gọi hạ nhân mang điểm tâm lên, tự tay múc một chén chè trôi nước đưa tới tận tay nàng, ôn nhu cười nói: “Hôm nay là tết nguyên tiêu, tết đoàn viên. Ban ngày không thể ở bên cạnh nàng, buổi tối ăn chè trôi nước, coi như chúng ta cùng nhau qua lễ.”
Trong lòng Liên Ngữ Tương ngọt như uống mật, lúc này dù bắt nàng uống độc dược cũng được, huống chi mấy viên trôi nho nhỏ? Nàng đỏ mặt cũng múc một chén cho Lưu Trạch, tự mình để trước mặt hắn, mềm giọng nói: “Chàng cũng ăn đi.”
“Được.”
Khi ăn trôi hai người vẫn im lặng, những cái liếc mắt thường xuyên về phía nhau thể hiện tình cảm nồng nàn chính bọn họ mới cảm nhận được. Đợi ăn xong một chén nhỏ, tình cảm của hai người nghiễm nhiên tăng thêm một bậc.
Nhẹ giọng chậm rãi trò chuyện mấy việc không quan trọng, Lưu Trạch cảm giác không khí ấm áp vừa đủ, làm như vô tình hỏi: “Tương nhi, nghe nói năm ngoái Tam cô nương nhà nàng đánh Quách Hoành Quách gia?”
Liên Ngữ Tương gật đầu, ngữ khí thanh đạm: “Đúng vậy, náo loạn cả ngày, tổ phụ ở nhà đều lo lắng, may mà không sao.”
Lưu Trạch tựa hồ ngẩn người, có chút không tin: “Tam muội của nàng quả thật không sao à? Quách gia luôn ương ngạnh, Quách Hoành ở nhà rất được sủng ái, hoàng hậu nàng sao để yên?”
Liên Ngữ Tương lắc lắc đầu, “Hoàng Thượng nể mặt tổ phụ ta, mới không truy cứu. Hoàng hậu nương nương rộng lượng, chỉ bắt Tam muội muội xin lỗi coi như xong.”
Lưu Trạch cảm thấy nghi ngờ, trầm ngâm trong chốc lát, hắn cười nói: “Cũng đúng, không nhìn mặt mũi lão công gia, cũng phải nể Hàn Thái phi bên trên. Hay nghe nói quận chúa Vĩnh Ninh vào cung làm bạn với Hàn Thái phi, chắc là Thái phi nương nương rất yêu thương nàng.”
Liên Ngữ Tương sửng sốt, mi tâm hơi nhíu, dường như nghĩ tới điều gì.
Sở vương thân thiết hỏi: “Hửm? Tương nhi sao thế?”