May mắn vợ chồng Yến Cầu vì vướng một số việc nhỏ nên chưa khởi hành, lúc này đang ở phủ Hoài Nam. Sau khi Thẩm Dung Dư rời khỏi, Liên Tam ngồi một mình cẩn thận cân nhắc lại, cảm giác việc này nên để Lưu Diên ra mặt tương đối thích hợp. Đầu tiên, Yến Cầu là tâm phúc của Lưu Diên, Lưu Diên ra lệnh, tất nhiên hắn vâng theo; thứ hai, chuyện liên quan đến thư viện Vạn Tùng, trong chuyện này có nhiều điểm mơ hồ, khó chắc Lưu Diên không dặn dò Yến Cầu điều gì khác.
Nghĩ vậy, ban đêm nàng thong thả bước vào cung Vị Ương. Đối với nàng, thủ vệ cung Vị Ương là thùng rỗng kêu to, thủ vệ bình thường không phát hiện ra nàng, ám vệ biết nàng, tuyệt không ngăn cản, cho nên nàng một đường đi thẳng vào điện Tuyên Thất.
Điện Tuyên Thất nàng cực kỳ quen thuộc, gần như nhắm mắt cũng có thể tìm được đường. Lần này Liên Tam như thường ngày, bước chân rơi xuống đất không tiếng động, một đường nhẹ nhàng đặt mũi chân mượn lực lướt đi, vài bước đã vào trong điện.
Nhìn quanh một vòng, trong điện trống trơn, không có ai khác nhưng ban nãy rõ ràng nàng nhìn thấy một đống cung nhân canh giữ ngoài điện, trong đó bao gồm cả thái giám tổng quản Trương Phúc. Điều này hơi kỳ lạ.
Đứng ở giữa điện một lúc, tai Liên Ngữ Hàm giật giật, hình như có tiếng động trong nội điện. Nàng khẽ di chuyển đến bên ngoài cửa nội điện, đứng im lặng, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng rên rỉ trên giường của một nữ tử, âm sau cao hơn âm trước!
“… A a… Trời ạ… Hoàng Thượng… Ôi bệ hạ thân yêu… Bệ hạ thật lợi hại… Thần thiếp a… Sắp không được rồi… Ưm a… sâu quá… A…” Nữ nhân liên tục rên rỉ, tiếng sau mị hoặc hơn tiếng trước, chỉ nghe cũng đủ khiến người ta mặt đỏ tai hồng. Kỳ quái là chưa từng nghe tiếng đàn ông.
Giọng nàng kia rất quen tai, Liên Ngữ Hàm dừng chân nghe trong chốc lát, môi nhếch lên tạo thành nụ cười mỉa mai —— hóa ra là Mạnh Vũ Tình, chẳng trách đến rên rỉ cũng chẳng hề sáng tạo.
Lại đứng trong chốc lát, nghe ra Mạnh Vũ Tình ba lần lên cao trào, mắt Liên Ngữ Hàm lạnh như băng, quay người rời đi.
Điện Tuyên Thất lại khôi phục sự yên tĩnh, chỉ là ngẫu nhiên từ khe cửa nội điện lọt ra tiếng nũng nịu của phụ nữ.
Liên Tam không hề biết, Lưu Diên đang ngồi ở một nơi cách nàng một cánh cửa, trong tai nhét bông tơ bịt tai đặc chế, vẻ mặt nghiêm trọng phê duyệt tấu chương. Mà cách bình phong, trong góc hẻo lánh, quần áo nữ tử rơi đầy đất, trên cái giường xa lạ, Mạnh Vũ Tình mặt ửng hồng, ánh mắt sương mù mê say, một tay điên cuồng vuốt ve bầu ngực cao vút của bản thân, để lại dấu tay rõ ràng trên ngực, bụng, một tay còn lại chui vào giữa hai chân, nhanh chóng thò ra thụt vào ở cửa động, tiếng nước vang bốn phía.
Nàng như rơi vào thế giới huyền ảo kỳ dị. Trong đó, đế vương cao lớn anh tuấn đang phủ lên thân thể lồi lõm của nàng, khiêu khích nó, một tay ngài xoa nắn bầu vú trắng nõn, cười tà mị, trong mắt nhuốm đầy tình dục, □ mạnh mẽ chinh phục nàng, liên tục va chạm với nụ hoa mẫn cảm.
Bị nam nhân trong ảo cảnh đưa lên đỉnh, cả người Mạnh Vũ Tình run rẩy, □ không thể khống chế giật giật, đâm mạnh ngón tay mình, phun ra một dòng suối. Nàng hét lên một tiếng cao vút chói tai —— cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Phát hiện nội điện rốt cuộc yên tĩnh, Lưu Diên bình tĩnh tháo bịt tai, bình tĩnh tiếp tục phê duyệt tấu chương.
***
Liên Tam không gặp Lưu Diên, sai Lý Ung truyền một phong thư cho hắn. Trong thư là lời Thẩm Dung Dư thuật lại, nàng tự tay viết, trong thư viết tất cả những gì Yến Hoài Tiên chứng kiến hay nghe thấy tại thư viện Vạn Tùng, bao gồm chuyện mờ ám trong công trình đại đê sông Hoài.
Yến Hoài Tiên và viện trưởng Bạch Dung An của thư viện Vạn Tùng là bạn thân chí cốt, nên đến năm mới ông cố thu nhận Mạnh Vũ Tình – một đệ tử tư chất không tốt lắm, tính tình ông cũng chẳng ưa, chỉ vì Bạch Dung An là cậu ruột của Mạnh Vũ Tình. Đó là lý do mấy năm nay Yến Hoài Tiên luôn sống trong thư viện Vạn Tùng.
Bởi hai người có giao tình sâu đậm, khi trò chuyện với Yến Hoài Tiên, Bạch Dung An không đề phòng lắm. Từ những lời Bạch Dung An ngẫu nhiên để lộ, Yến Hoài Tiên suy ra một tin tức làm ông gần như đau khổ cả đời: Sở vương muốn tạo phản, Bạch Dung An đang giúp hắn!
Trong lòng ông như có lửa đốt, nhưng cố gắng dằn xuống nỗi xúc động muốn chất vấn bạn thân, bất động thanh sắc tiếp tục hỏi thăm. Quả nhiên, trong hai năm qua, ngoài động đất ở An Dương là thiên tai thật, tai hoạ còn lại nhỏ như giặc cướp ở ngoại ô kinh thành, lớn đến Nhung Địch xâm phạm bờ cõi, sau lưng đều có bóng dáng tay chân của Sở vương!
Thật ra ai làm hoàng đế ông chẳng hề quan tâm. Yến Hoài Tiên trời sinh tính cách không phải loại người nhận quà để bị trói buộc. Nếu không năm đó ông chẳng cự hôn bỏ nhà ra đi. Một lần đi là hơn mười năm, ngay cả khi phụ thân mất ông chẳng về chịu tang. Thế nhưng, dù thế nào Sở vương không nên dính dáng đến Nhung Địch!
Bất luận là thế gia công tử Yến Hoài Tiên năm đó, hay là hiệp khách giang hồ Yến Hoài Tiên sau này, đều không thể dễ dàng tha thứ hành vi có thể coi là phản quốc của Sở vương! Hàng năm hễ sang thu, Nhung Địch gào thét phi ngựa ào đến, đốt, giết, cướp sạch. Không biết bao nhiêu dân chúng nơi biên cảnh phải chịu khổ. Trăm năm qua, biên quan có vô số trận đánh lớn nhỏ, chẳng trận nào không phải Nhung Địch chủ động khơi mào, không biết bao nhiêu binh sĩ táng thân trên chiến trường khi đang giao chiến với Nhung Địch!
Kẻ thù đáng giết sạch, Sở vương lại vì lòng tham cá nhân bắt tay với chúng! Quả thật không thể tha thứ! Mà bạn thân Bạch Dung An cũng có một chân trong việc này, Yến Hoài Tiên cảm giác cuộc đời mình tăm tối.
Ông không thể tùy tiện bỏ đi, tuy rằng dù ông bỏ đi, Bạch Dung An không ngăn cản quá nhiều. Lúc này Bạch Dung An đã toàn thân toàn ý phò trợ Sở vương trong đại nghiệp tạo phản, Yến Hoài Tiên phát hiện tình bạn giữa bọn họ xuất hiện vết rách.
Đê lớn trên sông Hoài bị quan viên phe Sở vương để lại tai hoạ ngầm, chỉ chờ đến thời cơ tốt nhất sẽ dùng lực lượng đẩy mạnh khiến sông Hoài vỡ đê. Tính mạng hàng ngàn hàng vạn dân chúng hai bờ Giang Hoài bị đe dọa chỉ để giúp Sở vương đạt ước nguyện. Yến Hoài Tiên không dám bỏ đi, ông muốn thăm dò thêm một số tin hữu ích, ngăn cản tình cảnh bi thương do trận “thiên tai” nhân tạo gây ra.
Nhận được thư Lý Ung đưa lên, đầu tiên Lưu Diên say mê nâng niu bức thư tiểu nha đầu tự tay viết trong chốc lát, rồi háo hức bóc bức thư. Nhưng khi ánh mắt hắn đảo qua trang giấy, tất cả tình cảm riêng tư bay sạch, thay vào đó là chân mày nhíu chặt và vẻ mặt nghiêm trọng.
Mấy trang giấy bị lật qua lật lại, đêm nay, ánh sáng trong điện Tuyên Thất chưa hề tắt. Một khoái mã suốt đêm ra khỏi cửa thành, sứ giả mang theo thư Lưu Diên gửi Yến Cầu, chạy tới huyện nha huyện Phượng Đài phủ Hoài Nam.
***
Lại là một năm thu lạnh, gió mát xào xạc khiến lòng người lạnh lẽo theo.
Thọ Dương Hầu phu nhân đến tuổi này đã trải qua bao năm xuôi chèo mát mái, giờ đây đột nhiên mất đi đứa cháu trai bà thương yêu nhất gây ra sự đả kích gần như hủy diệt bà. Từ khi tin tức Hàn Lâm Việt ra đi báo về, bà bệnh không dậy nổi. Gần hai tháng qua, Thọ Dương Hầu phu nhân vẫn triền miên trên giường bệnh, bệnh lúc tốt lúc xấu.
Hàn thị mỗi ngày hầu hạ thuốc thang trước giường mẫu thân. Liên tục mấy chục ngày, người gầy đi nhiều, Liên Thế Giác nhìn thấy đau lòng không thôi.
Liên Tam thường xuyên đến phủ Thọ Dương Hầu hỏi thăm bệnh tình bà ngoại. Nhưng tuy Thọ Dương Hầu phu nhân bệnh nặng, đầu óc vẫn còn tỉnh táo, luôn bắt Liên Tam đứng ngoài phòng bệnh, không cho nàng vào, chỉ sợ mình lây bệnh cho nàng.
Hôm nay, Liên Ngữ Hàm lại đến như mọi khi, lại bị ngăn cản trước cửa phòng ngủ Thọ Dương Hầu phu nhân. Trong lòng Liên Tam buồn bã mà không dám thể hiện trước mặt mẫu thân ngày càng tiều tụy, đành thở dài ra khỏi Thọ Dương Hầu phủ.
Đi trên đường Chu Tước rộng rãi khí thế, Liên Tam đưa mắt nhìn xung quanh mà mơ hồ, không biết nên đi về đâu.
Ngày xưa nhàn rỗi nàng đều đi đến Kinh Giao (vùng ngoại ô kinh thành), chỗ đó có đỉnh núi đổi tên thành núi Thanh Nhai, mấy năm trước đã bị nàng lén chiếm dụng. Ở đó bồi dưỡng binh sĩ, ngày thường nên thao luyện thì thao luyện, trong quân doanh có cái gì ở đây không hề thua kém chút xíu.
Nếu đổi thành người khác, bị phát hiện chính là tội lớn xét nhà diệt tộc. Nuôi tư binh —— ngươi muốn mưu phản à?
Đáng tiếc vị này là trái tim của bệ hạ, cả giang sơn còn muốn dâng cho nàng chơi nữa là chút binh lính còm. Trong mắt Lưu Diên, nó chỉ là đồ chơi trẻ con. Nếu không phải Liên Tam chưa nói rõ với hắn, dường như không tính để hắn nhúng tay, hắn đã định tự mình chọn người cho nàng. Công chúa bình thường khai phủ được có 3000 tư vệ, bảo bối trong lòng hắn cũng phải có nhiều thêm một chút… lại thêm một chút chứ?
Tuy rằng Liên Tam không có ý định gạt Lưu Diên chuyện ở núi Thanh Nhai, nhưng nàng không muốn hắn nhúng tay, coi như đây là thế lực của nàng, dùng để ngừa vạn nhất. Có lẽ ban đầu chỉ vì thú vị, nhưng trải qua ngày ấy trong điện Tuyên Thất, Liên Ngữ Hàm vô cùng hài lòng với việc mình phòng xa, quả nhiên lo trước khỏi hoạ —— khi núi dựa sụp đổ, mỗi người chạy một hướng, có khi chẳng tin tưởng nổi người có quan hệ huyết thống, huống chi là đàn ông.
Vì thế giờ nàng không thích mang theo Lý Ung Lưu Diên phái tới, đám người Lục Tụ, ngay cả đám ảnh vệ ngày thường như cái bóng của nàng cũng bị nàng tống cổ.
Hôm nay thực không khéo, Lục Tụ đang ở sau lưng nàng. Nếu nói đúng lúc có chuyện phải sai Lục Tụ làm không phải không được, có điều lộ liễu quá, Liên Tam lười làm. Không thể đến núi Thanh Nhai thì đổi địa điểm.
“Đi nơi nào nhỉ?” Liên Ngữ Hàm chống cằm suy tư.
Một ma ma đi sau cười nói: “Cô nương đi dạo mãi trên đường chẳng có gì thú vị, chi bằng đến Tướng Quốc Tự, nơi đó hương khói thịnh vượng, cô nương không chê thì cầu phúc cho Hàn lão phu nhân, chưa biết chừng Phật tổ sẽ trông thấy sự thành tâm của cô nương, phù hộ cho lão phu nhân khỏe lên.”
Liên Tam trừng mắt nhìn, khẽ cười nói: “Cũng được.” dù nàng không tin.
Lúc này thời thế rối ren, ngoài thành Thanh châu Nhung Địch vây hãm, sau khi Cố lão tướng quân mất, có điều hai vị lão tướng tới, một vị trọng thương hôn mê, một vị khác đang cắn răng chống đỡ.
Không biết từ đâu tản ra lời đồn, dần dần từ Giang Nam truyền tới kinh đô, “Trong triều võ tướng vô năng, Trung Nguyên tràn ngập nguy cơ”. Lời đồn ngày càng lan tràn, lúc này nói là lòng người bàng hoàng cũng không quá.
Sở vương nhiều lần dâng sớ, tình chân ý thiết than thở khóc lóc cầu xin xuất chiến, nguyện lấy thân đền nợ nước, nhưng Thừa Bình đế vẫn đè việc này xuống, không đưa ra câu trả lời thuyết phục. Ban đầu phần lớn triều thần ôm thái độ không sao cả, nhưng mắt thấy Nhung Địch ngày càng tới gần, tin tức xấu Thanh châu truyền đến ngày một nhiều. Không lâu sau, một số đại thần không ngồi yên, bắt đầu khuyên hoàng đế để Lưu Trạch – từng có phụ thân nổi danh “Chiến Thần”, xuất chinh.
Lưu Diên vẫn cắn chặt khớp hàm, không mở miệng.