Thiên Chi Kiều Nữ

Chương 8: Chương 8




Thật ra Diêu Linh Nhi là một người rất đặc biệt, ít nhất thì Liên Ngũ Hàm cảm thấy nàng rất thú vị.

Đón gió rơi lệ, khóc một mình dưới ánh trăng, những chuyện ngu xuẩn này nàng ta làm tất cả, không những thế, bình thường chỉ cần nhìn thấy một mảnh lá rụng, một đóa hoa tàn cũng có thể khiến nàng ta ưu sầu vô tận, tiện đà thấp giọng khóc nức nở, khóc thoải mái mới thôi – cứ như vậy, lặp đi lặp lại.

Khi Liên Ngữ Hàm tiến cung thì nàng ta đã vào cung hơn ba năm, nhưng vẫn luôn bi ai sầu khổ trước sau như một, thậm chí đến sau này, khi Liên Ngữ Hàm hai mươi tuổi, nàng đã gần ba mươi, mà việc này vẫn tiếp diễn.

Đương nhiên, nếu chỉ có khóc thôi, Liên Ngữ Hàm chắc sẽ không chú ý tới nàng. Diệu Linh Nhi còn đặc biệt ở chỗ, những người từng tiếp xúc với nàng đều gặp xui xẻo, có người chỉ ngã một cái, đứng dậy vỗ vỗ hết bụi bặm lại không có việc gì, nhưng có người xui xẻo ngã một cái liền sảy thai.

Chuyện như vậy nhiều vô số kể. Không phải không có người hoài nghi Diêu Linh Nhi, nhưng khổ nỗi không tìm ra chứng cứ. Dần dà, phi tần trong cung đều tránh nàng như tránh rắn rết, có người nói tâm tư nàng thâm trầm ác độc, làm bộ làm tịch, có người cho rằng nàng là tai tinh (sao xui xẻo), trời sinh mệnh không tốt, ai đụng tới nàng đều gặp xui xẻo.

Ban đầu, Liên Ngữ Hàm còn cảm thấy nàng là nữ nhân đứng sau màn điều khiển toàn cục, tuy hãm hại rất nhiều người nhưng không ai có thể bắt thóp, bởi vậy bừng bừng hứng trí quan sát hồi lâu, khiến Lưu Diên cũng thấy hứng thú, phái ám vệ trường kỳ theo dõi, chỉ vì thỏa mãn long hiếu kỳ của nàng. Thế nhưng sau nhiều năm quan sát, Ngữ Hàm không thể không phủ định kết luận của chính mình – muốn dùng từ trí tuệ trên người Diêu Linh Nhi thật sự rất miễn cưỡng.

Vài năm sau khi Liên Ngữ Hàm vào cung, Lưu Diên gần như không đặt chân đến tẩm cung của các phi tần khác, thỉnh thoảng cũng chỉ đến tẩm cung những phi tần có địa vị cao từng hạ sinh công chúa hoàng tử ngồi một lát. Mới đầu phi tần hậu cung còn cố gắng tranh thủ tình cảm, về sau tất cả đều chết tâm. Chân ái của đế vương rất khó gặp, đã không yêu ngươi vậy ngươi chẳng có cả tư cách tranh đoạt.

Dưới tình thế rõ mồn một như thế, Nhu quý tần vẫn kiên trì triển lãm tư thái nhu mì e lệ của mình trước mặt Thừa Bình đế, tận dụng triệt để mọi thứ có thể để khiến đế vương thương tiếc, ý đồ tranh thủ tình cảm, tuy rằng bách chiến bách bại, nhưng nàng lại chưa bao giờ nổi giận.

Chỉ số thông minh như vậy, khiến cho mỗi khi nhìn thấy nàng, Liên Ngữ Hàm đều phải thở dài tán thưởng.

Vốn Liên Ngữ Hàm rất coi thường nàng, chỉ là trong trường hạo kiếp kia, nàng chết mà kiên cường, khiến tâm tư khinh bỉ của Liên Ngữ Hàm giảm đi rất nhiều, nhưng vẫn không thể thích nàng được.

Lần này trùng sinh, gặp lại trong một thân phận hoàn toàn khác biệt, Liên Ngữ Hàm ngẫm lại cảm giác không biết nên khóc hay nên cười.

Xong màn chào hỏi, Thẩm Hi làm đúng nghĩa vụ chủ nhà, dẫn hai huynh muội Liên Ngữ Hàm đi dạo xung quanh Thẩm phủ. Lâm viên của Tô Châu lừng danh thiên hạ, Thẩm gia lại là vọng tộc Tô Châu, trang viên đại trạch đương nhiên tu kiến rất lộng lẫy thanh lịch, hòn non bộ, quái thạch, đình đài lầu các nhiều không đếm xuể.

Ai ngờ tiểu bạch thỏ vẫn luôn giấu mình phía sau Thẩm Hi đột nhiên lên tiếng, giọng nói êm dịu: “Biểu ca, không bằng huynh mang Hàn công tử đi ngoại viện dạo chơi, để muội đưa Liên muội muội đi dạo trong nội viện, bọn muội đều là nữ hài tử, có rất nhiều chuyện muốn nói.”

Đôi mắt ngập nước long lanh nhìn Thẩm Hi, khiến tâm hắn mềm nhuyễn thành một đầm xuân thủy, không kìm được gật đầu đáp ứng.

Liên Ngữ Hàm chán nản sóng vai đi tới cùng Diêu Linh Nhi, bởi nàng thể chất mảnh mai, đi không được ba bước lại phải ngồi nghỉ một chút, cho nên hiện tại đã trôi qua nửa canh giờ, Liên Ngữ Hàm mới đi qua hai tòa lâu, một mái đình.

Đi tới dưới một hàng liễu rủ, Diêu Linh Nhi đã thở gấp không ra hơi, đoán chừng lại phải dừng lại nghỉ ngơi.

Liên Ngữ Hàm rôt cuộc mất hết kiên nhẫn, hai tay khoanh trước ngực, mặt không chút thay đổi nói: “Là sơ suất của ta, Diêu cô nương thân thể không thoải mái, lại cũng là khách nhân giống ta, vốn không nên làm phiền cô nương dẫn đường.” rồi cười như không cười nói: “Thật sự rất xin lỗi.”

Sắc mặt Diêu Linh Nhi vốn hồng nhuận trong nháy mắt trắng bệch, như bị kinh sợ thật lớn, thân thể mềm mại hơi lắc lư: “Ta… thực xin lỗi, thực sự xin lỗi… ta, ta…” Nước mắt ngưng trên mi, thật khiến người thương xót.

Mày Liên Ngữ Hàm nhíu chặt, đến bây giờ nàng vẫn không thể phân biệt được nữ tử này rốt cuộc là kỹ xảo biểu diễn quá lợi hại hay thật sự nhu nhược.

Kết luận này khiến Liên Ngữ Hàm rất mất hứng, nàng liếc mắt nhìn Diêu Linh Nhi đang lã chã chực khóc, nhất thời xung quanh bất luận là nha hoàn Diêu Linh Nhi mang đến hay nha hoàn Thẩm gia đều bất mãn, ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm Liên Ngữ Hàm, thậm chí hai thiếp thân nha hoàn của Diêu Linh Nhi còn tức giận ra mặt.

Liên Ngữ Hàm quét mắt nhìn một lượt những nha hoàn này, không nói một lời, xoay người rời đi.

Diêu Linh Nhi hoảng hốt, không kịp lau nước mắt, cất bước muốn đuổi theo, lại bị một nha hoàn của Thẩm phủ giữ chặt lại. Nha hoàn kia ôn nhu khuyên nhủ: “Biểu cô nương hãy khoan, thân thể ngài không tốt, Liên cô nương lại đi nhanh chắc chắn ngài không đuổi kịp, nô tỳ nghĩ lúc này Liên cô nương chắc sẽ đến chính phòng, chúng ta đến đó chờ nàng là được.”

Nha hoàn này là Nhị đẳng nha hoàn trong phòng Thẩm lão thái thái, thường ngày hạ nhân trong phủ nào có ai dám coi thường nàng, ngay cả mấy thiếu gia thấy nàng cũng gọi một tiếng tỷ tỷ. Hôm nay bị lão thái thái tạm thời phái tới hầu hạ Liên Ngữ Hàm, trong lòng nàng ta vốn không thích lắm, lại thêm An quốc công phủ đẳng cấp sâm nghiêm, Liên Ngữ Hàm chưa từng để mấy nô tài này vào trong mắt, dọc đường đi nàng ta bị bỏ quên triệt để, oán khí trong lòng ngày càng tăng.

Lúc này thấy Liên Ngữ Hàm trở mặt với Diêu Linh Nhi, còn phẩy áo bỏ đi, nàng cảm thấy trong lòng nở hoa, chờ lát nữa Diêu Linh Nhi đến khóc lóc kể lể trước mặt lão thái thái, nàng sẽ nhảy ra nói thêm vài câu, hung hăng khiến vị thiên kim quốc công phủ không coi ai ra gì này mất hết mặt mũi.

Chờ đến khi Diêu Linh Nhi dẫn một đám nha hoàn đến phòng chính, tình huống lại vượt xa dự đoán của nha hoàn kia.

Nguyên bản Thẩm lão thái thái đang tươi cười nhìn Diêu Linh Nhi, cho rằng Liên Ngữ Hàm đi chậm hơn, còn chưa tiến vào, đợi nửa ngày lại không thấy bóng người, lập tức biến đổi sắc mặt: “Chuyện gì đã xảy ra? Liên cô nương đâu?”

Tần lão phu nhân không thấy tiểu tôn nữ, sắc mặt trắng bệch, cố nén lên tiếng tránh qua mặt chủ nhà, ánh mắt lại cực kỳ sắc bén nhìn chằm chằm Diêu Linh Nhi và đám nha hoàn, nhìn đến mức Diêu Linh Nhi đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, lung lay sắp đổ.

“Nói mau! Các ngươi câm hết rồi sao!” Thẩm lão thái thái khó thở, chỉ về phía nha hoàn trong phòng bà, rống giận: “Liên cô nương đâu!”

Diêu Linh Nhi bị rống choáng váng, nước mắt ào ào tuôn rơi, yết hầu nghẹn lại, không nói nửa chữ.

Vẫn là nha hoàn nghĩ kế kia cơ trí, thấy tình huống không đúng, vội vàng quỳ xuống, mắt đỏ hồng, nói: “Bẩm lão thái thái, Liên cô nương vừa cùng biểu cô nương tranh cãi đôi câu, một mình chạy đi, chớp mắt đã không thấy bóng dáng. Chúng nô tỳ tìm hơn nửa ngày không thấy mới vội vàng tới bẩm lão thái thía.”

Thẩm lão thái thái tức giận đến khó thở, bất chấp mặt mũi con dâu, trực tiếp chỉ vào Diêu Linh Nhi mắng: “Ngày thường thấy ngươi hiểu lễ nghĩa bổn phận, không ngờ trong lòng ẩn tàng ác ý! Trước không nói Liên nha đầu là khách quý của Thẩm gia ta, người họ hàng như người vốn nên khiêm nhượng (khiêm tốn + nhún nhường). Liên nha đầu mới mấy tuổi, mà ngươi lại bao nhiêu tuổi rồi hả? Sao ngươi có thể cãi nhau với một tiểu hài tử hả? Ngươi…”

Thấy Thẩm lão thái thái đã mắng không ra hơi, Tần lão phu nhân vội vàng kéo tay bà, vỗ vỗ lưng bà thuận khí: “Bà đừng vội, đừng nóng vội, cẩn thận lại đau ngực. Hiện tại việc cấp bách nhất là tìm kiếm Hàm nhi, còn lại nói sau…”, dừng một chút, giọng bà càng thấp hơn, “Tôi chỉ sợ nhà bà lớn như vậy, tiểu cô nương như nó không biết chạy đi đâu rồi, có bị hoảng sợ không…” Nói xong viền mắt đỏ ửng, vội vàng cúi đầu xoa xoa.

Thẩm lão thái thái thấy thế lại càng khỏ chịu, hung hăng liếc nhìn Diêu Linh Nhi, hận không thể ăn sống nàn. Vốn khuê trung hảo hữu ngàn dặm xa xôi chạy đến thăm, trong lòng bà cảm thấy vô cùng cảm động, nay tiểu tôn nữ mà hảo hữu yêu thương nhất ở trong nhà mình bị cháu gái của con dâu bắt nạt, còn đi lạc! Nếu tiểu Ngữ Hàm bị cái gì làm kinh sợ, bà còn mặt mũi nào gặp bà ấy!?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.