Dịch: Tang Diệp
Bây giờ núi Thanh Thành đã trở thành thắng cảnh du lịch, chỉ cần mua một tấm vé, dĩ nhiên là có thể lên núi thăm quan, vì vậy giáo sư Hà liền hỏi Tra Nghiêm Vân: “Nghiêm Vân, cậu có muốn tới Tứ Xuyên cùng tôi tìm hiểu một chút không?”
Tra Nghiêm Vân cũng có ý này. Nếu đã không đầu mối gì thì có thể tới đó xem một chút, biết đâu đó quả thực chính là nơi cần đến. Nhưng bây giờ hắn cũng là người của đội khảo cổ, cũng không thể cứ nói vậy là đi. Lúc này lão Vương từ bên ngoài tất tả chạy vào, nói: “Giáo sư Hà, Nghiêm Vân. Tôi nhận được một thông báo, quả thật là may mắn, cấp trên muốn chúng ta làm một nghiên cứu lại về khảo cổ Trung Quốc. Những năm gần đây trên thị trường văn vật cổ rất náo nhiệt, không ít pháp khí, tượng, điển tịch, bích họa đều được giới đại gia ưa chuộng, vì vậy cấp trên muốn chúng ta thực hiện một lần nghiên cứu lại lịch sử trên cả nước. Ha ha, lần này quả thật là đúng dịp, chúng ta có thể chọn mục nghiên cứu là Đạo giáo, dù sao có cậu là đạo sĩ ở đây.
Nếu khó quá thì cũng coi như chúng ta được đi du sơn ngoạn thủy, biết thêm nhiều thứ!”
~~~~~~~~
Tháng bảy âm lịch, tại Thành Đô tỉnh Tứ Xuyên, mặt trời như muốn đốt cháy cả mặt đất, trong quán ăn có bốn người nhìn qua hết sức kỳ quái:
Một người béo mập đeo một cặp kính tròn, cặp mắt ti hí không ngừng nhìn qua lại thức ăn trên bàn, miệng không ngừng chóp chép, lại thở hổn hển, nước miếng không ngừng chảy...
Một người mặc một bộ đồ rằn ri, tóc húi cua, đang sảng khoái nhìn người mập trước mặt mà cười, ngón trỏ xoay xoay chiếc nhẫn ban chỉ trên ngón cái...
Một thiếu nữ mặc một bộ quần áo jean hết sức khỏe khoắn, áo khoác jean khoác ngoài chiếc áo phông trắng lại càng khiến vóc người thêm cao. Khuôn mặt nghịch ngợm nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, lắc đầu than thở...
Một người mặc một bộ trường sam màu trắng, chân đeo giày vải đen, tướng mạo đường hoàng. Dù nhìn qua tuổi còn trẻ, nhưng khí vũ hiên ngang, nhất cử nhất động rất có phong thái.
Không khí lúc ngày tràn ngập mùi cay tê của lẩu, người trẻ tuổi mặc quần áo rằn ri lên tiếng: “Vương ca, không thể ăn thì đừng cố làm gì. Cẩn thận ngày mai không dứt được cái bồn cầu đâu nhé!”
“Tiểu tử ngươi biết cái gì? Cha cậu còn biết hưởng thụ hơn cậu, nào có ai đến Tứ Xuyên không ăn cay chứ? Không ăn lẩu cay sao dám nhận là đã tới Tứ Xuyên? Tới tới, Nghiêm Vân, chúng ta tiếp tục.”
Vừa nói vừa cầm ly rượu đưa về phía người mặc trường sam, nhưng chỉ đổi lại một câu lầm bầm từ phía cô gái bên cạnh: “Đã biết tôi không ăn được cay lại còn gọi một bàn thức ăn như vậy. Vương ca đúng là rất ích kỷ!”
Người mặc trường sam cười cười nói: “Lão Vương, gọi ông chủ làm chút đồ không cay, tránh hai người bọn họ đói bụng, ngày mai chúng ta còn phải lên núi nữa.”
Tiểu cô nương kia sau khi nghe xong vui vẻ nói: “Vẫn là Nghiêm Vân ca ca tốt nhất. Siêu Tử, có đúng không? Hắc hắc!”
“Nghiêm Vân ca ca tất nhiên không phải chiều lòng cô rồi. Nghiêm Vân ca ca có thể đánh ma đuổi quỷ, nhưng duy nhất không thể hàng được tiểu ma nữ này. Ha ha!”
Người trẻ tuổi mặc quần áo rằn ri cố ý nhấn mạnh ba chữ “Tiểu ma nữ“.
“Ngươi gọi ai là tiểu ma nữ? Ngươi gọi ai là tiểu ma nữ? Cái tên lính chết tiệt kia!”
“Ta nói chính là cô. tiểu ma nữ, tiểu ma nữ. Ha ha.”
Cô gái kia bị chọc tức, đứng dậy đuổi đánh người thanh niên. Người kia cũng chạy đi, cô gái kia vẫn đuổi theo không tha.
Mục đích của bốn người này chính là đi nghiên cứu lịch sử của Đạo gia mà tới Thanh Thành. Giáo sư Hà đã lớn tuổi, cộng thêm vợ mới mất nên không được cấp trên phê chuẩn cho đi, vì vậy ông dẫn Hà Nghị Siêu tới, đi cùng Tra Nghiêm Vân. Người mặc đồ rằn ri chính là Hà Nghị Siêu, người mập đeo kính chính là lão Vương, cũng chính là đội trưởng của chuyến đi này.
Người mặc trường sam dĩ nhiên chính là Tra Nghiêm Vân, là cố vấn kỹ thuật. Còn “Tiểu ma nữ” trong lời của Hà Nghị Siêu chính là Lãnh Di Nhiên, cũng chính là con gái của sở trưởng sở văn hóa tỉnh Lãnh Quý Hoành.
Lãnh Di Nhiên, cái tên này nghe qua thì lạnh như băng, nhưng tính cách thực sự của cô thì lại mười phần “ngược lại“. Cô là sinh viên vừa mới được nhận vào, từ nhỏ đã cùng Hà Nghị Siêu quen biết, luôn theo sau Hà Nghị Siêu quấy rối, so với con trai còn có chút bướng bỉnh hơn mấy phần. Bởi vì tính cách như vậy, khiến đám con trai cùng tuổi khá e dè, không biết từ bao giờ lại có cái biệt danh “Tiểu ma nữ “, chuyến này Lãnh Di Nhiên được đi theo học hỏi. Trước khi đi vốn mọi người không biết là có thêm người, nhưng Lãnh Di Nhiên biết trong đội có người được cử đi Tứ Xuyên, cô cũng muốn đi du sơn ngoạn thủy, nên sống chết cầu xin cha mình, cuối cùng được cha cô đáp ứng.
Trước khi đi, cha cô đã vài lần giao phó cho Tra Nghiêm Vân cần phải thay ông chăm sóc kỹ cô con gái bướng bỉnh này, nếu quản không được, thậm chí có thể đánh.
Ngày thứ hai, núi Thanh Thành.
Tra Nghiêm Vân nhìn Kiến Phúc Cung tọa lạc trên “Huyền nhai tiễu bích” (vách đá lởm chởm thẳng đứng) cao trăm trượng, xung quanh có bốn ngọn núi vây lấy, cây cối xanh tốt, nhìn lên thì thấy sự hùng vĩ, nhìn xuống thì thấy sự yên tĩnh. Cảnh vật trầm tĩnh như vậy khiến Tra Nghiêm Vân ngầm khen ngợi một câu: “Quả là Tử Phủ chốn nhân gian, không hổ một câu Thanh Thành Thiên Hạ U!”
Phía bên kia là Lãnh Di Nhiên đang bận tạo dáng để Hà Nghị Siêu dùng máy ảnh chụp lại. Trong đầu thầm nghĩ không phải chuyến này là du sơn ngoạn thủy sao, phải chơi cho đã mới được. Ha ha, xem ra khảo cổ cũng không khô khan như mấy thầy cô trong trường nói.
Lão Vương nhìn hàng chữ trước mắt được gọi là Thanh Thành Nhất Tuyệt, đó là 394 chữ, miệng khẽ ngâm nga thành thơ: “Hoàng kim triện thư bảng kim môn, giáp đạo cự trúc truân thương vân. Nham lĩnh hoa nhược thiên địa phân, thiên trụ đam đam tại kỳ ngân.”
Rồi lại tiếp tục quay qua hỏi: “Nghiêm Vân, cậu thấy phong thủy nơi này như thế nào?”
Tra Nghiêm Vân cười nói: “Núi Thanh Thành do ba mươi sáu đỉnh núi nhỏ vờn quanh, phía xa kia chính là Lão Tiêu Đỉnh, vươn thẳng vào trong mây, ba mươi sáu đỉnh núi ứng hợp với ba mươi sáu tầng trời trong Đạo giáo. Nơi đây khí thế uy nghiêm, tiên khí vấn vít, thật là nhân gian tiên cảnh. Chính là Tử Phủ của Đạo gia, khó trách Trương Thiên Sư lại chọn nơi đây. Thật sự là không sai với mỹ danh Đệ Ngũ Động Thiên, phong thủy cũng là nơi cực tốt.”
Lãnh Di Nhiên đã chụp xong ảnh, nghe thấy hai người nghị luận phong thủy, chen miệng hỏi: “Cái gì ba mươi sáu vậy?”
Hà Nghị Siêu nhìn “Tiểu ma nữ” lại muốn quấn lấy Tra Nghiêm Vân, cười mắng: “Em thì hiểu cái gì, con số mà Đạo gia coi trọng, ảo diệu bên trong làm sao mà Tiểu ma nữ hiểu được?”
Nghiêm Vân cũng không thấy phiền lòng, chắc do tâm tình hôm nay cũng không tệ, mở miệng giải thích: “Đạo gia nói đến ba mươi sáu tầng trời cũng chính là chia trời làm ba mươi sáu tầng. Con người và sinh linh được phân ra ở hai mươi tám tầng phía dưới, cũng gọi là Tam Giới. Phía trên có tám tầng của thần tiên. Trong đó: Tứ Phạm Thiên có bốn tầng, Tam Thanh Thiên có ba tầng, Đại La Thiên có một tầng. Đại La Thiên chính là tầng cao nhất.”
Lão Vương cũng lập tức nổi lên hứng thú, hỏi: “Cậu có biết rõ về hai mươi tám tầng kia chứ?”
Tra Nghiêm Vân nhìn ba người đang phấn khích, gật đầu: “ Được, để tôi nói lại một chút về ba mươi sáu tầng trời này. Đạo gia phân ba mươi sáu tầng trời thành sáu giới:
“Giới thứ nhất có sáu tầng, chính là Thái Hoàng Thiên, Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên, Thanh Minh Hà Đồng Thiên, Huyền Thai Bình Dục Thiên, Nguyên Minh Văn Cử Thiên, Thất Diệu Ma Di Thiên.”
“Giới thứ hai có mười tám tầng, theo thứ tự là Vô Việt Hành thiên, Thái Cực Mông Ế Thiên, Xích Minh Hòa Dương Thiên, Huyền Minh Cung Hoa Thiên, Diệu Minh Tông Phiêu Thiên, Trúc Lạc Hoàng Già Thiên, Hư Minh Đường Diệu Thiên, Quan Minh Đoan Tĩnh Thiên, Muyền Minh Cung Khánh Thiên, Thái Hoán Cực Dao Thiên, Nguyên Tái Khổng Thăng Thiên, Thái An Hoàng Nhai Thiên, Hiển Định Cực Phong Thiên, Thủy Hoàng Hiếu Mang Thiên, Thái Hoàng Ông Trọng Thiên, Vô Tư Giang Do Thiên, Thượng Thiệt Nguyễn Nhạc Thiên, Vô Cực Đàm Thệ Thiên.”
“Giới thứ ba có bốn tầng, theo thứ tự là Hạo Đình Tiêu Độ Thiên, Uyên Thông Nguyên Động Thiên, Hàn Sủng Diệu Thành Thiên, Tú Nhạc Cấm Thượng Thiên”
“Giới thứ tư chính là Tứ Phạm Thiên vừa nói, gồm: Vô Thượng Thường Dung Thiên, Ngọc Long Đằng Thắng Thiên, Long Biến Phạm Độ Thiên, Bình Dục Cổ Dịch Thiên”
“Giới thứ năm chính là Tam Thanh Thiên, gồm: Ngọc Thanh Thiên, Thượng Thanh Thiên, Thái Thanh Thiên.”
“Còn tầng chót chính là Đại La Thiên.”