Thiên Chính Đạo Nhân

Chương 60: Chương 60: Nhanh chóng rời khỏi




Dịch: Trúc Tử

Trong cái quan tài ở chính giữa tỏa ra một màu vàng chói mắt, bên trong nhẵn nhụi, điêu khắc xa hoa. Nhưng bên trong lại không có gì khác, chỉ có một nắm đất!

Tra Nghiêm Vân dựa vào những thứ được phát hiện ở xung quanh đã biết năm cái quan tài tạo thành một trận pháp, dựa theo phương vị, tinh tú, thần thú, khí vật. Tất cả lại kết hợp với địa lý của nơi này, lấy đầm nước là đại địa, lấy đỉnh vách đá là trời, xương trắng ở dưới. Mọi thứ phù hợp với tinh túy của《Kinh Dịch》là: “Dịch có Thái Cực, sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng, Tứ Tượng sinh Bát Quái.”

Lưỡng Nghi là gì? Chính là Trời và Đất.

Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng chính là bốn cái quan tài bằng đồng xanh có khắc Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ. Tứ Tượng tiếp tục diễn sinh ra Bát Quái, chính là những bộ xương được sắp xếp theo Bát Quái ở dưới nước!

Cách cục được bày ra thế này, rốt cục cũng khiến Tra Nghiêm Vân hiểu rõ tác dụng của bốn cái quan tài bằng đồng xanh trong thôn.

Toàn bộ nơi này có tất cả chín cái quan tài bằng đồng xanh, trong thôn có bốn cái, ở đây có năm cái. Mọi thứ cũng phù hợp với câu nói của Đạo gia: Bát Quái sinh Cửu Cung, Bát Quái bằng xương người được bày ở nơi này khiến những cái quan tài lại được diễn sinh ngược thành Cửu Cung, điều này cũng chính là mục đích: Trở lại bổn nguyên — giống như một vòng tròn.

Nơi này hết thảy tất cả hỗ trợ lẫn nhau, thiếu một thứ cũng không được. Đại trận bực này là do cao nhân nào bày ra? Nếu không phải Tra Nghiêm Vân trước đó đã đưa những u linh trong Bát Quái đi luân hồi, nếu là người khác cứ thế tiến vào thì không biết sẽ xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì? Bây giờ còn có một trận chưa phá, đó chính là Ngũ Hành!

Bát Quái và Ngũ Hành đều là tinh túy của Đạo gia!

Trong năm cái quan tài được chia ra chứa đồ, tất cả cũng ứng đối với Ngũ Hành. Trong cái quan tài có Kim Ti Nam Mộc tượng trưng cho Mộc, đồng thời Thanh Long ở phía Đông, theo phương vị cũng ứng đối với hành Mộc.

Trong cái quan tài phía Tây có để một “cây trúc” bằng vàng trắng (bạch kim), bạch kim trong Ngũ Hành chính là Kim, đồng thời Bạch Hổ ở phía Tây, theo phương vị ứng đối với hành Kim.

Quan tài phía Nam để đá lửa, cỏ khô cùng gỗ thán, những thứ này dĩ nhiên có tác dụng tạo lửa. Chu Tước là tượng trưng của lửa, trong Tứ Tượng chủ quản phương Nam, ứng đối với hành Hỏa!

Quan tài ở phương Bắc chưa được mở ra, nhưng nhờ hình khắc trên đó là Huyền Vũ nên có thể chắc chắn, Huyền Vũ ứng đối với phương Bắc, cũng là thủy thần, phương Bắc ứng đối là hành Thủy.

Cái quan tài lớn nhất ở chính giữa, chính là trung tâm của cả đại trận, tượng trưng cho vô thượng quyền lực, đất trong quan tài cũng chính là hành Thổ. Đất ở trong Ngũ Hành là đặc biệt nhất, bởi vì nó vừa là trung gian hội tụ tất cả Ngũ Hành, cũng là thứ diễn hóa thành Ngũ Hành, cho nên được đặt ở vị trí chính giữa.

Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ là Ngũ Hành. Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ không chỉ là Tứ Tượng mà còn là tượng trưng cho hai mươi bảy vì tinh tú.

Đây rốt cuộc là nơi thế nào?

Mọi thứ ở đây khiến Tra Nghiêm Vân khó có thể thích ứng, nhưng dù có phá đi một phần của đại trận cũng không phải là vấn đề trọng yếu, chỉ cần Tứ Tượng vẫn còn thì việc Bát Quái được diễn sinh trở lại là điều chắc chắc. Hắn lại một lần nữa đưa mắt nhìn về cái quan tài bằng đồng xanh nằm ở phương Bắc.

Tiếng kim loại “ca, ca, ca” vẫn vang lên không ngừng, hơn nữa tần xuất cũng càng trở nên nhanh hơn. Sợi dây mỏng nối liền với phần nắp quan tài vẫn hơi chuyển động, giống như cơ quan sắp hoạt động trở lại. Nếu như cái nắp quan tài này được mở ra thì không biết sẽ phát sinh cái gì?

Đáp án này Tra Nghiêm Vân không thể nào phán đoán được. Đối với nguy hiểm không biết đang sắp diễn ra, hắn có chút lo lắng. Ba nén nhang tắt đi đã nói cho bọn họ rằng nơi này không hoan nghênh người khác tiến vào, như vậy vì sao không xông ra khỏi đây trước khi cái quan tài mở ra, rời khỏi mảnh đất đầy sự chết chóc này chứ?

Tra Nghiêm Vân xoay người hô: “Nghị Siêu, Trác Hùng, hai người các cậu mau mang theo Lãnh Di Nhiên và lão Vương theo ta xông ra ngoài. Tốc độ phải thật nhanh. Thời gian còn lại cho chúng ta đã không còn nhiều lắm.”

Hai người bọn họ nghe thấy vậy, bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ. Làm gì có ai cao hứng mà ở lại cái chốn quỷ quái cùng một đống quan tài này cơ chứ? Hai người bọn họ liền ôm lấy lão Vương cùng Lãnh Di Nhiên, sau đó nhanh chóng đi bên cạnh Tra Nghiêm Vân.

Nghị Siêu hỏi: “Nghiêm Vân ca. Chúng ta từ đâu đi ra ngoài?”

Tra Nghiêm Vân chỉ khúc cua trước mặt nói: “Từ đâu tới, liền từ đó đi ra ngoài!”

Tuy bây giờ đã không còn những khúc xương người ngổn ngang như lúc trước, nhưng mặt đất đầy đá vụn mấp mô cũng rất khó di chuyển. Nhất là bọn họ còn phải cõng theo hai người đang hôn mê, cố gắng đi qua mà không để chân bị kẹt giữa những kẽ đá. Có mấy tảng đá lớn còn phải nhảy qua vì cách xa nhau, so với tốc độ lúc đầu đi tới thì chậm hơn rõ rệt.

Tra Nghiêm Vân ở phía trước mở đường, thỉnh thoảng dừng lại chờ hai người Nghị Siêu, mỗi một lần dừng lại đều không quên liếc mắt nhìn lên trần hang động. Vừa phải thúc giục hai người di chuyển, còn vừa phải nhắc nhở bọn họ cẩn thận với những chỗ nguy hiểm. Trong khoảng đất đá trải đầy thế này, mấu chốt nhất chính là nhiều nơi tối đen như mực, tuy có đèn chiếu xa, nhưng dẫu sao cũng không thể so được với ánh sáng ở bên ngoài, luôn luôn sẽ có những thứ không thể nhìn thấy bằng mắt thường ẩn sâu trong bóng tối.

Bọn họ nhanh chóng rời khỏi vị trí của khoảng nước trước kia, trước mặt chính là một khối đá lớn. Chỉ cần leo lên tảng đá này, ngoặt qua một khúc cua là có thể đến phía dưới miệng giếng cổ. Tra Nghiêm Vân là người thứ nhất leo lên, xoay người nắm lấy tay Trác Hùng đang cõng lão Vương. Hắn nhìn thấy trên trần hang phía xa xa đã bắt đầu có đá vụn rơi xuống.

Trác Hùng cộng thêm lão Vương mập mạp này phải chừng khoảng ba trăm cân, tảng đá thì cao tới hai thước, Trác Hùng mặc dù có thân thủ tốt, nhưng bây giờ không có chỗ đặt điểm tựa, qua mấy lần thử đều không thành công. Nghị Siêu sau khi nghe tiếng đá lăn càng lúc càng nhiều, biết tình huống không ổn, lại ở phía sau cùng nền gấp đến mở to cả hai mắt nhìn Trác Hùng.

Tra Nghiêm Vân dán người ở bên trên tảng đá, đưa tay, dùng sức kéo Trác Hùng lên, Nghị Siêu ở phía dưới thì tay nâng Trác Hùng. Tra Nghiêm Vân gấp gáp, mở miệng hô: “Nghị Siêu, cậu cố gắng dùng lực một lần. Nhanh lên, sắp không kịp rồi. Ba hai một, lên!”

Trác Hùng đứng lên bả vai Nghị Siêu, dưới sự cố gắng của cả ba người, cuối cùng cũng kéo được Trác Hùng lên.

Bây giờ chỉ còn lại hai người Nghị Siêu và Lãnh Di Nhiên, nhưng lúc này đã không còn người ở phía sau để hỗ trợ nữa, mọi việc chỉ có thể dựa vào một mình Nghị Siêu mà thôi. Đầu tiên Nghị Siêu đem hết trang bị trên người mình ném lên cho Trác Hùng, lại nhích Lãnh Di Nhiên lên cao hơn một chút, thuận thế như vậy giúp Trác Hùng và Tra Nghiêm Vân kéo cô lên.

Ngay khi Lãnh Di Nhiên được Tra Nghiêm Vân đặt xuống đất, một tảng đá lớn từ trên trần hang cũng sụp xuống.

“Ùng ùng” một tiếng vang thật lớn, tiếp theo là đá vụn văng lên tung tóe, sau đó tiếng kim loại đứt gãy “Rắc rắc” bắt đầu vang lên. Tra Nghiêm Vân biết không đến năm giây sau cái quan tài kia cũng sẽ bị mở ra, tiếp theo sẽ phát sinh cái gì, không ai có thể biết được.

Hà Nghị Siêu nghe thấy tiếng động lớn như vậy, cũng biết chuyện gì đã xảy ra, thậm chí cũng không cần quay đầu lại nhìn. Mà cậu ta nhanh chóng lùi lại mười bước rồi chạy lấy đà, nhảy lên, vừa vặn bắt được một cánh tay của Trác Hùng. Trác Hùng ở phía trên cũng dùng sức, thuận thế giúp Nghị Siêu thoát thân.

Tiểu tử này bây giờ cũng không hồ đồ như lúc trước nữa, sau khi trèo lên một tay cầm lấy túi đồ, một tay ôm lấy Lãnh Di Nhiên, nhanh chóng dần đầu chạy đi, trong miệng còn kêu lớn: “Hai ngươi còn ngẩn ra làm gì? Chạy thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.