Thiên Chính Đạo Nhân

Chương 46: Chương 46: Thủy long hấp nguyệt




Dịch: Tuyệt Hàn

***

Để tạo thành cách cục sử dụng tới tứ đại hung thú, có thể nói là đã vượt qua sức sản xuất của con người thời đó rồi. Tại sao trong cái thôn nhỏ này lại có những khí vật bằng đồng xanh lớn tới như vậy, lại còn bày trận dùng tứ đại hung thú cùng hung cực ác để trấn áp, rốt cuộc là chuẩn bị cho thứ gì?

Bốn sợi dây được Tra Nghiêm Vân căng ra thì giao nhau lại ở chính giữa miệng giếng, không lệch đi chút nào. Tra Nghiêm Vân bèn buộc luôn một cái chuông lên đó, rồi tiếp tục suy nghĩ.

Trong lòng hắn nghĩ, nếu là một trận pháp, như vậy chắc hẳn có người bố trí, lão Vương và Lãnh Di Nhiên vô cớ mất tích, sợ là cùng cái trận pháp này có liên quan. Hiện nay mọi người đều ở thế bị động, đành làm theo cách bị động vậy. Cứ há miệng chờ sung, chỉ cần tối nay có thứ gì xuất hiện, chắc chắn sẽ đụng phải những sợi dây mà hắn căng ra khi trước.

Nhìn kỹ xung quanh, Tra Nghiêm Vân chọn lấy một căn nhà ở gần đó, rồi gọi hai người kia cùng nấp lại.

Căn nhà này được làm bằng gỗ, qua nhiều năm không được sơn sửa lại, vừa tiến vào thì đã có một mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi. Nhưng vào lúc này ai cũng không đắn đo suy nghĩ nhiều, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi.

Sau khi tắt ba cái đèn pin, cả thôn chìm vào trong bóng tối vô tận, cả thôn giống như chìm vào âm ty địa ngục chỉ trong nháy mắt. Ba người cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, tránh xảy ra bất kỳ động tĩnh gì. Ngoại trừ chờ đợi cũng chỉ có chờ đợi, người ta nói chờ đợi trong bóng tối sẽ khiến thời gian như trôi chậm lại, nó như một đàn kiến dần gặm nhấm đi tất cả lòng kiên nhẫn của bạn.

Ba người cứ chờ như vậy, tới khi bàn chân mất đi cả, nhất là Tra Nghiêm Vân phân phó, bởi vì sợ tức giận vị, cho nên ngay cả đi tiểu đều không thể, kìm nén đến có bao nhiêu khó khăn bị, có thể tưởng tượng được.

Thế giới bên ngoài trừ một mảnh đen nhánh chính là sâu đậm yên lặng, tĩnh trình độ đủ để cho người tan vỡ, những thứ khác hai vị nếu như không phải là lính trinh sát xuất thân, thật cũng đã không chịu nổi.

Nghị Siêu giơ tay lên nhìn chiếc đồng hồ trên tay, kim đồng hồ đã sắp điểm tới mười hai giờ, hắn lấy tay vỗ nhè nhẹ lên cánh tay Tra Nghiêm Vân, tỏ ý có nên di chuyển hay không. Tra Nghiêm Vân đè mu bàn tay Nghị Siêu lại, tỏ ý không nên cử động, tiếp tục chờ đợi, dù phải đợi đến khi trời sáng. Bởi vì hắn biết quẻ trong quẻ đã nói rõ, phải lấy tĩnh chế động, bây giờ ngoài bình tĩnh chờ đợi, không còn cách nào khác.

“Đinh đang, đinh đang!”

Bỗng nhiên bên ngoài truyền tới hai tiếng chuông thanh thúy, ở trong cái thôn bỏ hoàng này, tiếng chuông giống như kim châm, chọc thẳng vào tai người nghe vậy. Tra Nghiêm Vân biết thứ mình chờ suốt cả đêm rốt cục cũng tới, không cần chờ hắn gọi, hai người kia nhanh chóng bật đèn pin, đèn chiếu, xách súng săn vọt ra khỏi hai cánh cửa đã mục nát, xông thẳng tới nơi tiếng chuông vang lên: Giếng cổ!

Tra Nghiêm Vân theo sát phía sau hai người, không dám buông lỏng chút nào. Hai người lập tức lia đèn chiếu xa quét qua, vừa rồi cả thôn chìm trong bóng tối, bây giờ lại lấp loáng ánh sáng từng luồng.

Ngay khi bọn họ nhảy về phía trước, hai tiếng “Ầm, ầm” như hai vật thể rơi xuống nước cách đó không xa vang lên. Tra Nghiêm Vân ở phía sau hô to một tiếng: “Không tốt, nhanh lên một chút đi!”

Ưu thế của lính trinh sát lập tức được thể hiện, ba người lấy hết sức lực, chạy nước rút tới chỗ cái giếng. Khi ánh đèn còn chưa lấp loáng chiếu đi, Trác Hùng nhanh mắt nhìn thấy ở phía cuối thôn có một bóng người, hắn theo bản năng giơ súng lên bắn một phát. Lực giật từ khẩu súng khiến Trác Hùng ngừng lại một chút mới ổn đinh, khi khói thuốc súng tan hết thì đã không còn nhìn thấy bóng người kia đâu nữa. Tra Nghiêm Vân biết Trác Hùng phát hiện ra điều gì đó, nhưng giờ phút này đã không thể đuổi theo được nửa, bởi vì phía giếng cổ mới quan trọng. Hắn hơi nhìn theo hướng Trác Hùng nổ súng, lại kêu một tiếng: “Ở giữa... Mau.”

Trác Hùng đành khoác súng, nhanh chóng chạy về phía giữa thôn...

Ba người gần như tới cái giếng trong một lúc, chiếc chuông treo trên miệng giếng vẫn còn đang động đậy như chứng tỏ mọi chuyện xảy ra cách đây chưa lâu. Tra Nghiêm Vân cầm lấy đèn, chiếu thẳng xuống giếng, trên mặt nước lúc này vẫn còn vài giọt nước nhỏ bắn lên. Không cần phải nói, mọi người đều biết là chuyện gì đã xảy ra. Gần như không cần thảo luận, Nghị Siêu đã để túi đeo trên lưng xuống, móc ra từ trong đó ra một cái dây leo núi, nhanh chóng cột nút ở ngang hông mình. Loại dây leo núi quân dụng này không chỉ chịu được sức nặng rất lớn, mà còn rất bền chắc.

Trác Hùng lập tức phối hợp với Hà Nghị Siêu, quấn đầu còn lại của dây leo núi quanh hông mình, dùng thân thể làm vật cố định với Hà Nghị Siêu.

Miệng giếng tròn nhỏ, chỉ có thể để một người nhảy xuốn. Mà việc này cũng không dễ làm, người bình thường chỉ sợ bị treo như vậy chừng mười lăm phút là huyết áp dồn lên não, khó chịu nổi. Nghị Siêu chiếu đèn nhìn xuống giếng một lần nữa, trừ mọi thứ xung quanh tối om, chỉ có mặt nước còn đang dập dềnh chứng tỏ gần đây có vật mới rơi xuống.

Bây giờ ngoại trừ xuống giếng, không có biện pháp khác, Tra Nghiêm Vân mặc dù có trừ ma trấn quỷ nhưng việc này hắn không có nhiều kỹ năng, chỉ có thể ở trên canh gác, không để những thứ khác quấy rầy. Ba người đã dặn nhau dùng tiết tấu giật dây để làm tín hiệu, giật một cái thì vẫn tiếp tục, giật hai cái là dừng lại, giật ba cái là kéo lên.

Trác Hùng thì chống một chân vào thành giếng chuẩn bị, Nghị Siêu nhìn hai người, gật đầu với Tra Nghiêm Vân một cái, dùng ngón cái chỉ xuống dưới với Trác Hùng rồi nhoài người đến miệng giếng, mở đèn, dùng cánh tay thử bám vào miệng giếng một chút. Nhưng miệng giếng kia đầy rêu, rất trơn, Hà Nghị Siêu thử mấy lần mới miễn cưỡng ổn định thân hình, bắt đầu giật dây để Trác Hùng thả xuống.

Sợi giây cứ như vậy dần được thả xuống, không tới năm thước liền nghe thấy thanh âm “ào, ào” vang lên, chứng tỏ Hà Nghị Siêu đã chạm tới mặt nước. Ở phía trên, hai người cũng không biết tình huống dưới giếng, cũng may vẫn còn ánh sáng từ chiếc đèn chiếu lên, chứng tỏ Nghị Siêu vẫn an toàn.

Chút sau thì Hà Nghị Siêu đã lặn xuống nước, loại dây leo núi quân dụng này còn có vết khắc độ dài, trong hai phút mà Nghị Siêu đã lặn xuống được hơn hai mươi thước. Ở độ sâu này cực kỳ nguy hiểm, vì trong giếng có một nhân tố trí mạng: Thiếu dưỡng khí.

Mặc dù Nghị Siêu là lính trinh sát đã từng có kinh nghiệm ở Tây Tạng, nhưng giữ nguyên tư thế như vậy, không ai biết có thể duy trì trong bao lâu.

Trác Hùng và Tra Nghiêm Vân ở trên giếng mang tâm trạng hết sức khẩn trương, tùy thời chuẩn bị kéo dây lại. Bỗng nhiên sợi dây trên tay Trác Hùng giật giật hai cái, đây là ám hiệu để dừng lại. Trong lòng Tra Nghiêm Vân lập tức có một dự cảm không lành ập tới, chỉ khoảng năm giây sau, dưới giếng truyền tới thanh âm ầm ầm vang vọng, càng ngày càng lớn, sợi giây đột nhiên mãnh liệt giật mạnh, không ngừng đung đưa.

Trác Hùng cùng Tra Nghiêm Vân thấy vậy, lập tức liều mạng kéo dây, nhưng cầm vào sợi dây hai người chỉ cảm thấy sợi dây trong tay rất nặng. Nhưng tới thời khắc này, trừ liều mạng ra, không có biện pháp khác. Tra Nghiêm Vân thậm chí còn không chú ý tới một việc khác thường: Sương mù phía trên giếng nước từ từ tan dần, lộ ra một khoảng tròn cùng kích cỡ với miệng giếng phía dưới.

Lúc mây mù tan hết, một vầng trăng sáng hiện ra, ánh trăng xuyên qua khoảng sương mù, chiếu thẳng xuống giếng nước.

Tra Nghiêm Vân lúc này mới ngẩng đầu, cảnh tượng này hết sức quỷ dị: Tầng sương mù dày đặc hở ra một lỗ thủng, một mặt trăng tròn vành vạnh gần như vừa khít với cái lỗ kia và miệng giếng. Lúc này nước trong giếng giống như là nước sôi, trào lên sùng sục. Sợi dây trong tay bọn họ càng ngày càng nhẹ, trong nháy mắt, nước trong giếng phun thẳng lên trời giống như một cây cột. Một người cũng theo nước trong giếng bay lên, không cần nhìn, người này chính là Hà Nghị Siêu.

Tra Nghiêm Vân cùng Trác Hùng chưa kịp nhìn Hà Nghị Siêu bị văng xuống đất, gần miệng giếng thì cột nước kia vọt tới, giống như muốn chọc thủng cả thiên không. Tra Nghiêm Vân nhìn hoàn cảnh trước mắt, lẩm bẩm nói: “Thủy Long Hấp Nguyệt! Đây là Thủy Long Hấp Nguyệt, trời ạ, đây rốt cuộc là nơi thế nào?”

Hắn nhìn cột nước đang bắn thẳng lên trời, rồi quay sang Trác Hùng đang ngẩn ngơ quát lớn: “Ôm Nghị Siêu, chúng ta phải nhanh chóng chạy đi! Mau!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.