“Lời này của Dung đại nhân sai rồi, nếu mọi chuyện đơn giản như Dung đại nhân nói, vậy không cần làm sổ sách, trực tiếp dùng vài ba câu khái quát là được.” Dương Kiên rất tự tin vào năng lực của bản thân, hắn cũng không cho rằng Dung Văn Thanh có thể từ sổ sách trích xuất ra số liệu kỹ càng, hắn đúng lý hợp tình biện giải cho chính mình. “Dung đại nhân, bổn cung và ngươi đồng cấp, ngươi có tư cách gì chất vấn bổn quan chứ?”
Dương tri phủ nheo mắt hồ ly, ngữ khí nguyên bản ôn hòa bỗng chốc biến mất. “Dung đại nhân, ngươi xác thực có chút làm càn, sao có thể sử dụng thái độ bất kính đó, đối đãi với đồng liêu của mình?”
Lưu Tử Nhiên nghẹn một hơi, Dương tri phủ và Dương Kiên ngồi trên ngôi cao lâu rồi, trên thân mang theo một cỗ khí thế bàng bạc, đối mặt hai con quái vật khổng lồ, Lưu Tử Nhiên cảm thấy chân mềm nhũn.
Hắn nhìn về phía Dung Văn Thanh, trong lòng càng là kính nể đối phương, dưới tình trạng khẩn trương như vậy, Dung Văn Thanh sao có thể bình tĩnh đến thế!
Bên miệng Dung Văn Thanh còn treo ý cười! Mỗi lần nhìn đến những người này làm bộ làm tịch, lòng nàng không hề dao động, thậm chí còn muốn cười! Kỹ thuật diễn của bọn họ thật không tồi, tuyệt đối là cấp bậc ảnh đế a, chân tướng đã bị vạch trần, bọn họ vẫn có thể làm ra bộ dáng vô tội.
Không sao cả, dù có cố giả vờ thế nào, đều là tốn công vô ích thôi.
“Đối đãi với đồng liêu, thái độ phải hiền lành, điểm này Văn Thanh hiểu rất rõ.” Dung Văn Thanh tùy ý chắp tay, trên mặt là vẻ không hề để ý. “Nhưng Dương Kiên đại nhân, tài vụ Tư công xuất hiện một lỗ hổng to như vậy, một khi Bệ hạ biết được, ngươi còn có cơ hội cùng ta làm đồng liêu sao?”
“Dung Văn Thanh! Ngươi không cần ngậm máu phun người! Kiên luôn trung thành tận tâm với vua ta! Tự nhận làm việc không thẹn với đất trời! Không thẹn với Bệ hạ! Vì sao ngươi nhiều lần khẩu xuất cuồng ngôn, vọng tưởng vu oan giá họa cho ta?” Dương Kiên một bộ trung liệt chi sĩ, như bị Dung Văn Thanh nhục nhã, lộ ra thần sắc ủy khuất hệt như tức phụ, “Ngươi đến Văn Học nhậm chức mới năm ngày, thế nhưng liền chỉ trích ta làm sổ sách giả, ta thấy ngươi bụng dạ khó lường, nội hoài gian trá! Thân là nữ tử, không có nửa điểm dịu dàng hiền thục, ngược lại tâm tính ngoan độc, vì bài trừ dị kỷ không từ thủ đoạn! Loại người như ngươi, ngô xấu hổ cùng ngươi làm bạn!”
Chà! Người này hảo văn thải. Dung Văn Thanh nhướng mày, không nghĩ tới Dương Kiên còn có hậu chiêu, thật sự là côn trùng cuối thu, hoan hỉ nhảy nhót.
Dương tri phủ cho Dương Kiên một ánh mắt cổ vũ, hắn cũng không ngờ, đứa em trai bình thường không giỏi ăn nói của mình cũng có thời điểm mồm miệng nhanh nhạy thế này, Dung Văn Thanh khẳng định sẽ bị mắng đến xấu hổ khó coi, che mặt mà chạy.
Việc này, chỉ có thể nói Dương tri phủ nghĩ quá đơn giản, hắn cho rằng hắn đang đối mặt ai? Hắn đối mặt, là Văn Thanh ba ba của hắn.
Văn Thanh ba ba chưa bao giờ biết cái gì kêu xấu hổ khó coi, lời nói của người sắp chết, nàng sẽ để ở trong lòng?
“Bộp bộp bộp.” Dung Văn Thanh vì Dương Kiên diễn thuyết xuất sắc mà vỗ tay, nàng nhìn chằm chằm ánh mắt kinh ngạc của Dương tri phủ, nói một đoạn dài với Dương Kiên, cả đoạn thoại này làm Dương Kiên lẫn Dương tri phủ đồng thời xoắn quẩy.
“Dương Kiên đại nhân tham ô Tư công công khoản gần mười vạn kim, trong mười vạn kim này, có một phần ba là tham ô từ việc sửa chữa nhà dân, hai phần ba kia, là tham ô từ tu sửa thủy lợi.” Tay Dung Văn Thanh phiên sổ, phát ra tiếng vang 'sách sách', “Muốn ta nói ra số lượng cụ thể? Tỷ như khoản tiền ba vạn kim đầu tiên sửa chữa nhà dân, Dương Kiên đại nhân tham ô tám ngàn bốn trăm kim......”
Nghe đến đó, sắc mặt Dương Kiên trở nên xám trắng, vì cái gì Dung Văn Thanh sẽ biết rõ ràng như vậy?
Dương Kiên đến nay còn nhớ rõ, đó là vào mùa mưa phùn tháng tư, tối hôm đó, hắn vừa nhìn kim phiếu vừa suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cố lấy dũng khí rất lớn, mới dám rút ra mấy cuộn, nhét vào trong ngực.
Có lần đầu tiên, liền có lần thứ hai lần thứ ba, nhìn đến ánh mắt vui sướng của các tộc nhân, nhìn đến ánh mắt coi trọng của huynh trưởng, hưởng thụ sinh hoạt càng ngày càng xa xỉ, hắn càng lúc càng lớn gan.
Ác niệm trong lòng chính là ma quỷ, dẫn con người ta hướng đến tử vong.
Dung Văn Thanh nhìn Dương tri phủ và Dương Kiên cùng lộ ra biểu tình buông xuôi, liền biết đầu người tới tay rồi.
So với tưởng tượng, đơn giản hơn nhiều.
Dương tri phủ là con người quả quyết, khi hắn phát hiện không còn cách bảo trụ Dương Kiên, phi thường dứt khoát bắt giữ Dương Kiên, thậm chí nói với Dung Văn Thanh, hắn phải tự tay viết sổ con, thượng tấu hoàng đô.
Trong tấu chương, hắn đem tất cả sai lầm đẩy lên người Dương Kiên, công bố Dương gia gia môn bất hạnh, xuất hiện sâu mọt triều đình. Hắn làm trò viết tấu chương trước mặt Dung Văn Thanh, bộ dáng vô cùng đau đớn.
Dung Văn Thanh bắt được tấu chương xong liền rời đi, nàng cảm thấy nếu còn tiếp tục xem, nàng sẽ nôn mửa mất.
Quan hệ huyết thống thân cận, ở trước mặt ích lợi, hóa ra cũng có thể nhẫn tâm. Vì phủi sạch bản thân cùng Dương gia, Dương tri phủ muốn tự tay đưa đệ đệ hắn lên tuyệt lộ.
Dung Văn Thanh biết rõ, Dương Kiên sống không đến ngày mai. Dương tri phủ tự mình hạ lệnh giam giữ Dương Kiên, chính là vì đưa đệ đệ thượng hoàng tuyền. Đây là thủ đoạn bảo mệnh của hắn, chỉ có người chết, mới sẽ không nói ra những điều bất lợi.
Có thể vặn đảo Dương Kiên liền tính là vui sướng ngoài ý muốn, Dung Văn Thanh cũng sẽ không đua đòi cho rằng mình hiện tại cũng có thể vặn đảo Dương tri phủ, Dương Kiên nhậm chức Tư tài giam đốc chưa lâu, căn cơ không vững, Dung Văn Thanh mới có cơ hội lợi dụng sơ hở.
Dương tri phủ ở Văn Học nhậm chức Tri phủ gần năm năm, năm năm, hắn có thể làm quá nhiều, Văn Học to như vậy, hơn một nửa quan viên đều là thủ hạ của hắn.
Dương tri phủ e ngại Mục Hồng Giác tồn tại, không dám xuống tay với Dung Văn Thanh, không đại biểu hắn sẽ không phản kích.
“Đại nhân...... Thật không có việc gì sao?” Đi ra cửa, Lưu Tử Nhiên bất giác thở phào nhẹ nhõm một hơi, rõ ràng là Dung Văn Thanh và Dương tri phủ cảm xúc luôn ổn định, chỉ có Dương Kiên đã nổi nóng một lần, nhưng hắn vẫn rất sợ hãi.
Đó là sự sợ hãi dâng lên từ đáy lòng, không khí trong phòng quá mức bức bối.
Dung Văn Thanh ngẩng đầu nhìn thiên không, nắng thật sự chói mắt. “Tạm thời nghỉ một hồi.”
“Hả? Đại nhân, Dương Kiên tham ô nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ Dương tri phủ còn muốn bảo vệ hắn?” Lưu Tử Nhiên bất bình bĩu môi, hắn và quan viên Tư công tiền nhiệm cảm tình rất tốt, vừa là thầy vừa là bạn, hắn có thể đạt được quan chức như bây giờ, ít nhiều đều do người đó nâng đỡ, đề bạt.
Cũng bởi vì vậy, Lưu Tử Nhiên luôn là căm thù Dương gia, phía trước không ai dám cùng Dương gia là địch, hắn chỉ có thể ngủ đông, hiện tại Dung Văn Thanh xuất hiện, hắn đương nhiên chọn theo Dung Văn Thanh!
Hơn nữa, hắn còn tán dương tài hoa của Dung Văn Thanh, đồng thời, cũng rất xem trọng Trưởng công chúa Mục Hồng Giác, có cơ hội ôm đùi, đương nhiên phải bắt lấy.
Đối với vấn đề của Lưu Tử Nhiên, Dung Văn Thanh cười cười không trả lời. “Quay về sảnh nghị chính trước, ngươi và Mạnh Thường giúp ta tra xét một chút, Văn Học Thành năm bến cảng phân biệt thuộc về nhà nào?”
“Có ba cái ở trong tay Dương gia, một cái thuộc Tề gia, một cái khác là Tống gia.” Lưu Tử Nhiên khá hiểu biết chuyện này, hoặc là nói, chỉ cần là dân địa phương, đều biết chuyện này. “Đại nhân, ngài không biết sao?”
“Ta biết, nhưng ta còn cần phải biết, người quản lý mỗi bến cảng là ai, hơn nữa lúc trước, Dương gia làm cách nào để thu được ba bến cảng.”
Buổi tối, Dung Văn Thanh không trở về dinh thự, mà gõ cửa một căn nhà khác, mặt tiền viết hai chữ 'Tần phủ'.
Tống Trác đưa đại viện tử* cho Cầm Thúy, Cầm Thúy cũng không thoái thác, trực tiếp nhận lấy. Trạch viện không thể viết Cầm phủ, Cầm Thúy rốt cuộc đành tiết lộ tên họ - Tần Cầm.
*kiểu nhà ở thấp, có tường bao bọc xung quanh
Nàng là thật sự có duyên với cầm, nguyên danh cũng một chữ Cầm.
“Ngươi là canh chuẩn thời gian ăn cơm đến đây cọ cơm?”
Thời điểm Dung Văn Thanh tiến vào, Cầm Thúy đang ăn cơm. Đối với Dung Văn Thanh, Cầm Thúy thật sự không có khẩu vị, chỉ qua loa ăn mấy ngụm, liền dừng đũa, châm chọc hỏi.
Mức độ châm chọc này, với Dung Văn Thanh mà nói, hoàn toàn không có uy lực.
“Ngày mai Dương Kiên sẽ chết.” Khẩu khí Dung Văn Thanh nói ra, giống như đang nói ngày mai trời mưa, đặc biệt nhẹ nhàng.
Nhưng nội dung trong đó, một chút cũng không thoải mái.
Tần Cầm nghe xong, điều chỉnh dáng ngồi, giơ tay nhấc chân nhiều chút đứng đắn.
“Ngươi xuống tay với hắn nhanh như vậy? Như vậy không tốt, ngươi quá nôn nóng, dễ dàng để người khác tìm được điểm yếu.” Tần Cầm sâu sắc cảm giác được thời gian Dung Văn Thanh ra tay không đúng. “Hơn nữa, Văn Học Thành sắp đến mùa nước lên, hoàng đô sẽ không phái Tư tài giam đốc mới lại đây, ngươi làm như vậy không có hiệu quả, Tư tài vẫn bị Dương gia khống chế trong tay.”
“Ta biết, nhưng ngươi cũng đã nói, sắp đến mùa nước lên.” Dung Văn Thanh xoa xoa thái dương, mấy ngày nay nàng ngày đêm miệt mài kiểm toán, có chút mệt. “Tư văn năm ngoái từng báo cáo, Văn Học Thành mùa nước lên, mức dâng của nước sông còn không bằng một nửa hai năm trước. Ngươi biết điều này có ý nghĩa gì không?”
“Ngươi sợ năm nay Văn Học nước sông sẽ đột ngột dâng cao?” Tần Cầm nhíu mày, nàng xem qua rất nhiều sách vở, trong đó có chút sách tạp nhạp có ghi lại, đường sông Tấn Giang và dòng chảy Hoàng Hà tương liên, nguồn nước Hoàng Hà có từ sông băng, nguyên nhân mùa hè mỗi năm mực nước bạo trướng, là do sông băng tan chảy.
Năm ngoái nước sông không dâng cao, thuyết minh sông băng không có tan chảy hoàn toàn, mùa đông lại lạnh như vậy, rất có khả năng sông băng so với năm trước nữa đều nhiều hơn!
“Mùa hè năm trước qua đi, Văn Học từng xảy ra ba trận mưa to, hơn hai mươi trận mưa nhỏ. Hiện giờ đã đến tháng tư, Văn Học lại chỉ có năm sáu trận mưa nhỏ, nhiệt độ không khí thế nhưng cao hơn năm trước rất nhiều.” Dung Văn Thanh thoáng nhắm mắt dưỡng thần, vì tra xét tư liệu trong công văn khổng lồ ghi lại, từ hồi nhậm chức dọc theo đường đi nàng chưa từng ngủ ngon giấc.
Tần Cầm nhớ tới trên xe ngựa Dung Văn Thanh mang theo một đống sách, tâm tình phức tạp.
Gia hỏa này, đích thực chân tâm thật ý muốn vì bá tánh làm việc nghĩa.
“Cách nước tràn chỉ còn hai tháng, liền tính hiện tại bắt đầu khởi công, thủy lợi cũng không tu sửa kịp, ngươi có sốt sắng cũng là vô bổ.” Tần Cầm sẽ không nói lời dễ nghe, phương thức nàng biểu đạt thiện ý, chính là nói ra sự thật.
Khóe miệng Dung Văn Thanh kéo ra một nụ cười khổ, nàng biết.
Thi hội ba năm một lần, Dung Văn Thanh không có khả năng mười ba tuổi liền đi tranh đoạt chức Trạng nguyên, thời điểm nàng mười ba tuổi, nàng cũng không có tuyệt đối nắm chắc được Trạng nguyên chi vị.
Chờ đến lúc nàng nắm chắc, thì đã hoàn toàn chậm một bước.
Editing là một công việc đòi hỏi thời gian lẫn công sức, cái khó ở đây không phải không đọc hiểu QT, mà là edit lại như thế nào sao cho độc giả hiểu được cũng như giữ nguyên văn phong của tác giả, thế cho nên mỗi một editor và tác phẩm của họ đều xứng đáng được trân trọng. Thân gửi! ~