Về tới cung Trường Xuân đã là một mảnh tối đen, Lý Chiêu Hoàng sai người truyền đồ ăn lên và cho Lý Đức đứng hầu ăn. Nhũ mẫu biết nàng có chuyện quan trọng cần mật bàn nên dẫn người lui ra ngoài xa để canh giữ, đi tới bậc cửa muốn đóng lại thì Lý Chiêu Hoàng lên tiếng:
- Nhũ mẫu hãy mở cửa rộng ra, thắp sáng các trản đèn cung đình ngoài hành lang lên mới tránh khỏi nghi ngờ. Có người tiến đến thì ngăn lại trước rồi tiến đến thông báo cho ta được biết.
Đại nội thị Lý Đức nhìn nàng bằng ánh mắt tán thưởng, không ngờ bé gái năm nào còn nũng nịu quấn lấy ông đòi tìm hoàng đế chơi đùa nay đã biết đến đại cục. Nghĩ vậy ông lại thấy một trận mất mát, tiếc rằng… tiếc rằng nay đâu bằng xưa. Nhìn nhũ mẫu cúi người lui xuống, Lý Chiêu Hoàng kéo ghế ngồi xuống lại phất tay ý bảo Lý Đức ngồi vào chiếc ghế gần đó. Lý Đức chắp tay lạy mà thưa:
- Công chúa, tuy ngài là hoàng hậu nhà Trần nhưng vẫn là công chúa triều Lý ta. Thế sự này còn chưa tới mức khiến người phải yếu đuối nhượng bộ hay như khoan dung lịch thiệp với một kẻ dưới như nô. Xin công chúa luôn giữ được tôn nghiêm hoàng tộc.
Thực ra Lý Đức cũng không phải nội thị bình thường. Nghe nói Cao Tông đế năm xưa vi hành bị giặc đuổi giết nhưng may mắn có người lính nọ dũng cảm lấy thân mình bảo vệ vua nên mới thoát nạn. Sau được biết người lính có con trai nhỏ bèn đưa vào cung ban họ hoàng tộc là Lý đổi tên Lý Đức, cho theo hầu hoàng tử Sảm từ đó tới nay. Ông cũng không phải hoạn quan nhưng một mực không chịu lấy vợ sinh con mà nguyện cả đời theo vua Huệ Tông. Lý Chiêu Hoàng biết từng lời ông nói là lấy từ tâm can nên không miễn cưỡng, cứ như vậy để ông đứng thưa chuyện.
- Hôm nay ta tới chùa Chân Giáo gặp cha thấy tâm tình ông ấy không tệ, nhưng trái lại lòng ta lo lắng như lửa cháy mà không biết nguyên nhân. Còn phiền Lý công nói rõ một hai được hay không?
Lý Chiêu Hoàng không nhìn tới ánh mắt tránh né của Lý Đức, nàng chỉ nghe thấy tiếng của ông thưa:
- Ván cờ này sớm đã hạ xuống, hà cớ chi công chúa còn hoài nghi đây.
Lý Chiêu Hoàng lập tức phản bác:
- Lý công nói lời ấy là sai rồi, dù ta thua cả bàn cờ nhưng vẫn phải giữ được tâm thế của kẻ chơi cờ. Lại nói năm đó, không phải tông tộc không còn nhân tài có thể lựa chọn truyền ngôi. Huống chi ta luôn linh cảm chuyện này có sự nhúng tay của người kia. Cha lại không giải thích với ta nên chỉ còn cách nhờ Lý công.
Lý Đức thở dài trầm mặc, là Thái Thượng hoàng không muốn để công chúa biết được sự thật. Nàng ấy còn quá nhỏ để hiểu được nội tình, nếu biết được cũng khó lòng chấp nhận sự tối tăm bẩn thỉu đằng sau cánh cửa cung này. Cuốn vào vòng xoáy tranh quyền đoạt vị liệu rằng mấy kẻ toàn thân trở ra đây. Đau đớn nào bằng sự phản bội của người mà mình hết mực yêu thương, rút tâm can phế phổi đối đãi nhưng lại tặng cho ta một dao kết thúc. Có nhiều lúc ông cảm thấy bất công cho Thái Thượng hoàng, bất công cho thế đạo mà quyết định cá chết lưới rách cũng chẳng thể nhẫn tâm làm người kia không chốn dung thân. Chứng kiến đoạn tình cảm của chủ vương khiến ông sợ hãi thà lựa chọn cô độc còn hơn nhận lại sự phản bội. Vẫn nên để công chúa tự mình tìm ra đáp án, nàng giờ đây quá nhỏ bé, quá yếu ớt.
Thấy được sự kháng cự của Lý Đức, Lý Chiêu Hoàng lựa chọn bỏ qua đáp án kia. Sớm muộn sẽ có một ngày nàng nhất định phải biết được sự thật vùi sâu trong tầng tầng lớp lớp âm mưu.
- Lý công có thể nói chuyện của Nội thị Phùng Tá Chu mật đàm với cha ta ngày trước không? Tại sao lại chọn Trần Cảnh mà không phải Trần Bất Cập. Cả hai chẳng phải cùng là con cháu họ Trần sao?
Lúc này Lý Đức mới lên tiếng:
- Công chúa có điều không biết, nói về thân sơ thì Trần Cảnh là cháu ruột gọi Trần hoàng hậu là cô. Còn nói về Trần Bất Cập tuy tài giỏi lại có chí lớn nhưng không phải người được lựa chọn phò tá, âu cũng chỉ vì thân sơ khác biệt.
Nói tới đây thì nàng có thể hiểu được rõ ràng rồi, đó chẳng phải vị mẫu hậu uy vọng của nàng hay sao?
- Nhất định Phùng Tá Chu và lão cáo già kia đã bàn bạc tốt lắm, một kẻ không ngừng dùng miệng lưỡi gian xảo lừa gạt đế vương, kẻ còn lại trong ứng ngoại hợp làm giả thánh chỉ ép ta thoái vị - nàng cười nhạt.
Ngày đó thân phận là một nội thị nho nhỏ nhưng phải đảm bảo an nguy của Thái Thượng hoàng, Lý Đức chỉ có cách núp sau rèm nghe lén được mà thôi. Lý Đức một năm một mười kể lại nội dung buổi mật đàm. Lý Chiêu Hoàng nghe hết thì vẻ mặt giận tái đi, đôi môi mím chặt bị cắn bật tia máu, nhắm nghiền hai mắt lại hít một hơi thật sâu chỉ nghe giọng khàn khàn:
- Trần thị…!
Bà ấy là Hoàng hậu Triều Lý, vợ của Thái Thượng hoàng Lý Huệ Tông và cũng là mẹ ruột của nàng. Trước là trách nhiệm của một bậc mẫu nghi thiên hạ, sau là một người vợ và một người mẹ thì thử hỏi Trần Hoàng hậu đã làm được những gì? Chỉ cần nghĩ tới đứng đằng sau sự đổ vỡ tàn tích của một triều đại có sự nhúng tay của người kia, cảm xúc giận dữ chua xót trực trào nhấn chìm nàng khiến nàng không thở nổi. Chẳng phải nàng đã sớm biết rồi sao? Vào cái đêm mưa to gió lớn ấy thì mọi niềm tin của nàng đã sụp đổ cuốn theo dòng Nhĩ Hà rồi.
Lý Đức giật mình bất ngờ trước thái độ của Lý Chiêu Hoàng, ông biết nàng thật thông minh. Ông tự thôi hoặc chính mình rằng đứa trẻ ấy là tự mình suy đoán ra, ông không hề nói nên không thể xem là bội tín bội nghĩa với chủ vương. Thân hình nhỏ bé yếu ớt kia mới chỉ là một đứa trẻ 9 tuổi thôi, phảng phất hơi thở niên thiếu của thanh xuân dào dạt nhưng lại bị sự hận thù cùng với âm mưu nơi cung đình làm cho đứa trẻ đó không thể tự do lớn lên. Ông thở dài rồi chắp hai tay cúi lạy Lý Chiêu Hoàng, giọng run rẩy khiến người khác biết ông đang kích động. Lý Chiêu Hoàng nghi ngờ nhìn ông, nghe được tiếng trầm đục:
- Hôm nay thần nhìn thấy công chúa đã trưởng thành, tuy không cần lo cho giang sơn xã tắc nhưng vẫn phải gánh vác gia tộc. Từ nay chúng thần và hai đạo quân Tả Long, Hữu Phụng nguyện sống chết đi theo công chúa, tùy ý công chúa sai sử - ngừng một lúc Lý Đức mới lại nói - Thần cần thiết trở về canh giữ bên Thái Thượng hoàng đề phòng họ Trần lật lọng gây tổn hại tới Thái Thượng hoàng. Còn xin công chúa tự mình bảo trọng.
Lý Đức nói xong đã đi rồi, nhũ mẫu đưa ông ấy đi theo lối cửa sau tránh tai mắt của Trần Thủ Độ. Lý Chiêu Hoàng đứng lặng một mình hồi lâu ngoài thềm cửa. Đúng rồi, nàng không thể một đời khóa tại hậu cung của Trần Cảnh. Nàng còn có người nàng muốn yêu thương bảo vệ. Nhìn về phía trời đêm xa xa, nàng chỉ thấy được một loại dự cảm bất an khó hiểu. Mây nơi nào đang vần vũ nặng nề...
- ---------------------------------
Các cung nữ đóng cửa lại rồi mới lui ra, ánh đèn leo lét hắt lên trên ô cửa sổ thỉnh thoảng vang lên tiếng nổ lép bép của ngọn nến trên giá cắm. Trong phòng rộng rơi vào một bầu không khí yên lặng đến lạ thường. Một giọng nói cứng nhắc trầm thấp phá tan đem đến cho người ta sự áp bức:
- Anh Thừa, chẳng lẽ anh còn chưa hiểu biết hết con người Lý Sảm sao? Hắn cũng không phải đèn đã cạn dầu đâu. Hôm nay họ ta cưỡi trên lưng hổ khó xuống, nếu như vẫn do dự không quyết thì sớm muộn cũng bị nó xé xác.
Thái Thượng hoàng Trần Thừa đổ một chén trà cho Trần Thủ Độ, ông vẫn luôn trầm mặc không chịu nói chuyện, lúc này mới lên tiếng:
- Thủ Độ, em quá hiếu thắng. Anh tưởng em đã chững chạc hơn xưa nhưng không ngờ cứ dính tới chuyện của Lý Sảm lại làm em rối loạn thành cái bộ dạng này.
Trần Thủ Độ vẻ mặt ủ dột, ngày thường đúng thật ông ta là người trầm tĩnh khôn khéo. Nhưng kỳ lạ chỉ cần liên quan tới Lý Sảm kẻ này thì ông ta không thể giữ bình tĩnh, lập tức phừng phừng như lửa. Trần Thủ Độ biết mình đuối lý liền ngậm miệng liếc mắt về phía Thiên Cực công chúa Trần Thị Dung, nghe bà tiếp lời:
- Giờ đây Lý Sảm chỉ là một người đã xuất gia liệu còn có thể gây sóng gió gì cho chúng ta? Chiêu Thánh mới là một đứa nhỏ lại không có căn cơ, họ Lý nói đến cùng đang kéo dài hơi tàn mà thôi. Nếu thả một ngựa được thì thả đi.
Nghe vậy cả hai người đàn ông cùng nhìn về phía bà. Trần Hoàng hậu nhà Lý nay đã là trưởng công chúa họ Trần, năm tháng không hề bạc đãi bà nên cho dù bà 33 tuổi nhìn vẻ ngoài như một phụ nhân 25 tuổi vậy. Búi tóc vấn cao ban ngày đã được cung nữ gỡ xuống chải chuốt chỉ cài lên một chiếc trâm gỗ xoan đào, bà mặc áo lụa trắng phủ thêm áo bào dài chấm đất ngồi đó như một pho tượng khắc tinh xảo. Đuôi mắt chim chả nhếch lên mang theo ý vị mị hoặc quyến rũ lại không mất đi vẻ kiêu sa. Tuy rằng sinh ra chỉ là con gái của một ngư dân nhưng lại được nuông chiều từ nhỏ, khi thành vợ của vua triều trước cũng là một phen phong cảnh người người tôn kính. Nói bà nhu mì đoan trang cũng đúng, nói bà lạnh lùng không phân thân tình cũng đúng. Dường như hai điều ấy hòa quyện dung hợp lại tạo nên một Trần thị a Dung như thế.
Trần Thủ Độ như si như say nhìn bà, cho tới khi Thái Thượng hoàng Trần Thừa bên cạnh lấy tay che miệng khụ khụ hai ba tiếng mới lập tức hoàn hồn. Khuôn mặt lại lập tức banh ra đỏ bừng:
- Chị đúng là lòng dạ đàn bà! Chúng ta để yên cho Lý Chiêu Hoàng làm cho nó trở thành hoàng hậu của thằng Cảnh đã quá tốt với nó. Niệm tình nó cũng là con của chị mà thôi. Ta nhắc chị một câu rằng: nuôi ưng có ngày ưng bổ mắt. Một khi cánh nó lớn thì chị có thể khống chế được nó hay không cũng là một mối hậu hoạ khôn lường.
Thiên Cực công chúa mím môi không nói, thần sắc hoảng loạn lúng túng không còn vẻ lạnh lùng như trước. Thái Thượng hoàng Trần Thừa lườm Trần Thủ độ khiến ông ta yên lặng rồi lại nói:
- Ta ủng hộ chú Thủ Độ làm chuyện này, dạo trước vì Lý Sảm dạo chơi ngoài chợ mà có con dân quỳ khóc tỏ vẻ tiếc nuối triều cũ. Điểm này ta nhất định không thể để yên vậy được, nếu bị kẻ nào lợi dụng thì sớm muộn sẽ không kịp nắm giữ. Từ ngày đó ta cho mật thám theo dõi họ Lý kia thấy không ít kẻ rục rịch ngóc đầu, tuy chúng ta đưa Lý Sảm tới chùa Chân Giáo nhưng không thể đảm bảo một khi gió đông thổi tới sẽ thành ngọn lửa lan ngoài đồng cỏ, họ ta căn cơ không sâu đi lên từ nhà nhỏ xóm nghèo không được dân ủng hộ thì chính là mất cả chì lẫn chài. Ngừ nương, em suy nghĩ cho kỹ đi.
Chưa đợi Trần Thừa nói xong, Trần Thủ Độ vội xen vào:
- Còn nữa còn nữa, khi người của ta vừa vặn chặn được một phong thư do Lý Long Tường gửi cho Lý Sảm thì bị Lý Đức cướp đi. Nhất định chúng đã nghi ngờ người của ta bên kia đang theo dõi nhất cử nhất động của chúng. Đồng thời ta hoài nghi bọn Lý Long Tường có âm mưu bí mật gì đó muốn qua mắt chúng ta tới truyền tin cho Lý Sảm. Thêm hôm nay Lý Chiêu Hoàng tới gặp Lý Sảm làm ta thấy chuyện này rất đáng nghi.
Câu cuối cùng của Trần Thủ Độ làm hai người kia đột nhiên thấy khẩn trương. Trần Thừa đứng lên đi tới bên phía cửa sổ nhìn ra ngoài một lúc lâu như tìm kiếm điều gì xong mới quay trở lại, giọng hạ xuống tới mức thấp nhất:
- Thủ Độ, chắc chắn em có cách!
Chỉ thấy Trần Thủ Độ đưa tay lên làm một cái thủ thế xoẹt qua cổ. Không cần nói cũng có thể đoán ra ý của ông ta.
Trần Dung ngẩn người nhìn lên anh cả, chỉ thấy Trần Thừa đang nhìn nàng tìm kiếm một đáp án. Trần Dung mới do dự nói:
- Diệt cỏ tận gốc!
Thái Thượng hoàng Trần Thừa lúc này mới lộ ra vẻ mặt vừa ý, vuốt vuốt chòm râu nói:
- Em nghĩ cho đại cục là tốt, rồi mai đây chuyện này đã lắng xuống thì việc của em và chú Thủ Độ anh sẽ lo liệu chu toàn.
Trần Dung và Trần Thủ Độ nhìn nhau xong cùng nhìn về phía Trần Thừa, bí mật chôn dấu bấy lâu nay cũng chỉ có ba người biết mà thôi. Cơ đồ sớm chiều đã về tay họ Trần vậy không có lý do nào có thể ép buộc như trước, điều mà hai người họ mong mỏi đã lâu cũng sắp thành hiện thực. Chỉ cần đi thêm một bước nữa thôi sẽ chặt đứt nỗi lo sợ bấy lâu nay. Thái sư Trần Thủ Độ lại trấn tĩnh lạ thường, giờ đây mới đúng là dáng vẻ ngày thường của ông ta biểu hiện. Hai tay xoa xoa cằm lưỡng lự một lát mới lên tiếng:
- Cung Trường Xuân bên kia có phải nên động tay chân một chút không?
Thiên Cực công chúa mặt tái nhợt run rẩy:
- Đừng… đừng, Thiên Hinh vẫn còn nhỏ. Có thể bỏ qua nó được không?
Trần Thủ Độ cười xùy ngắt lời:
- Ta đâu có nói làm hại tính mạng của nó mà chị phải vội vàng cầu tình?
Thái Thượng hoàng ngồi xuống ghế đổ thêm nước trà vào cốc cho Thiên Cực công chúa, một bên nói:
- Việc này giao cho chú Thủ Độ đi làm em có thể yên tâm, nó cũng là con cháu nhà ta cơ mà. Chỉ cần nó biết an phận, sống mơ hồ đi là được.
Gió mưa… mau nổi lên rồi!