Thiền Của Tôi

Chương 24: Chương 24




Như phim Hollywood Những người đàn ông không ngại lãng mạn với chúng ta đáng để nhung nhớ.

- Marilyn Monroe -

Vào ngày rời Barcelona, tôi đã được thông báo: sách của tôi đứng số một trong bảng bestseller ở Argentina, trên cả cuốn Lord of the Rings.

Muju gọi điện tới, thông báo đã xác định lại chỗ cho lượt bay tới Buenos Aires. Anh đến muộn hơn tôi hai ngày.

Susan tiễn tôi ra phi trường. Cô mua tặng tôi một hộp socola cam tại một tiện nhỏ có tên Gu Gu gần nhà cô. “Bảo đảm cô ăn xong sẽ nghiện ngay. Socola với cam khô ngon tuyệt. Cả thế giới này chỉ nơi đây mới có. Đó chính là tiệm Gu Gu ngay cạnh nhà tôi“. Tiếng cười của cô như hàng loạt bọt trong chai cô ca trào dâng, dâng mãi... Thật không nỡ phải rời xa cô.

“Tôi có thể ăn một miếng không?”

“Ồ, tất nhiên rồi. Tất cả là của cô mà“.

“Cám ơn“.

Tôi mở lớp giấy bọc, rút ra một miếng chia cho cô, rồi cầm một miếng khác đưa lên miệng. Chao ôi, quả thật đây là món socola ngon nhất từ trước tới nay. Socola chỉ được quết một nửa trên lớp cam khô. Cảm giác miếng socola vừa chui tọt vào miệng, kết hợp với lớp cam khô gắn kết thật kỳ lạ. “Vô cùng gợi cảm”, tôi khen.

Susan cười phá lên. “Nếu luôn được gặp những cô gái như thế này, dẫu có phải chạy khắp thế giới cũng không thấy quá cô đơn và vất vả”, tôi thầm nghĩ.

Để đi đường tắt, xe chạy vào một hẻm nhỏ gần tòa nhà thành phố, bị kẹt cứng bởi một đám biểu tình người Palestine. Đã có không ít xe đang tắc ở đó. Mấy viên cảnh sát đi ra đi vào, song cũng không cứu vãn được tình hình.

“Họ đang làm gì thế?”, tôi lo lắng hỏi.

“Biểu tình”, Susan xem ra cũng lo lắng không kém.

“Biểu tình vì chuyện gì?”

“Chà, khó nói rõ lắm, chắc vẫn là những vấn đề Trung Đông cũ kĩ“.

“Tôi cũng đoán vậy”, tôi nói. Trong lòng quá rõ tôi và Susan thực ra mãi mãi đều không hiểu rõ được về chính trị, về những cuộc chiến tranh điên rồ. Sao cục diện ở Trung Đông cứ mãi phức tạp như thế nhỉ?

“Loại người có khuynh hướng bất ổn tạo ra bi kịch”, tôi vừa ăn socola vừa lên tiếng.

Susan gật đầu, “Nhưng chúng ta nhất định không thể để lỡ chuyến bay“. Cô nói bằng giọng kiên định và tỉnh táo, mở toang cửa xe, bước xuống đường.

Tôi nhìn cô đi đi lại lại vài vòng, đang thử tìm cách giải quyết. Thời gian cứ trôi, tôi trở nên sốt ruột. Tôi rất ghét bị trễ máy bay. Cái cảm giác toàn bộ kệ hoạch tự nhiên phải đảo lộn lại thật đáng sợ. Có lẽ điều này có liên quan tới chòm sao của tôi. Tôi thích kế hoạch, nhưng không bao giờ thích kế hoạch bị đảo lộn.

Tôi hỏi lái xe có thể tìm được đường khác không. Lái xe nói một loạt những từ mà tôi không thể hiểu nổi, trông rất tuyệt vọng. Phía trước và sau xe chúng tôi đã xếp hàng một dãy xe dài. Muốn lui ra khỏi con hẻm cũng không hề đơn giản.

Susan quay lại. “Không được, chúng ta phải đổi xe thôi!”, cô gọi to.

“Được, nhưng làm thế nào để tìm được xe khác?“.

“Đừng lo”, Susan đáp, và lôi di động ra gọi. Mặt cô rất lo lắng.

Chúng tôi miễn cưỡng đi bộ ra khỏi con hẻm.Susan chửi bới ầm ĩ. Gọi liền mấy cú điện thoại nhưng toàn bận hoặc không ai bắt máy, khiến người ta liên tưởng rằng người Tây Ban Nha hầu như chỉ dùng điện thoại để gọi người tình hoặc đang nằm dài trên bờ biển phơi nắng. Bởi vì đó là một quốc gia rất lãng mạn và sôi nổi.

Chúng tôi đứng bên đường, vẫy tay gọi tất cả các xe chạy qua. Rồi, “két” một tiếng, nhưu một khuôn hình trong phim, một chiếc Mercedes Benz màu đen đột ngột dừng lại trước mặt chúng tôi.

Cửa kính xe được hạ xuống, để lộ một gương mặt với nụ cười mê hồn, “Lên xe đi, các cô nương!“. Anh ta mở cửa xe cho hai phụ bữ vẫn còn đang tròn mắt kinh ngạc và giục giã, “Nhanh lên“.

Một người đàn ông luôn mặc veston đen hiệu Armani, đi xe hơi đen Mercedes Benz, đẹp trai hơn cả Goerge Clooney. Một người đàn ông luôn xuất hiện đúng lúc bạn không thể ngờ nhất về cả thời gian lẫn địa điểm. Ai có thể chơi hơn được anh ta?

Tôi im thin thít. Nick ngồi cạnh tôi không ngừng lùa ngón tay vào mái tóc rậm rạp, trò chuyện vui vẻ với Susan.

“Thật trùng hợp”, Susan nói.

“Đúng vậy, quá trùng hợp”, Nick đáp.

“Không ngờ anh cũng ra phi trường. Trên đời sao lại có chuyện trùng lặp như vậy nhỉ?”, Susan ngờ vực.

“Đúng thế, là do ông trời sắp đặt“.

Rồi trong xe yên tĩnh một lát, chỉ còn nghe thấy tiếng nhạc Jazz lúc được, lúc mất“.

“Cái gì thế?”, Nick như thể phát hiện ra châu lục mới khi nhìn thấy hộp socola trên tay tôi.

Tôi không trả lời, chỉ mở hộp ra. Anh ta nhún vai trước socola, rồi lại mỉm cười nhìn tôi, không nói, nhắc một miếng bỏ tọt vào miệng.

“Chà!”, anh lắc đầu, “Vô cùng gợi cảm!”, Susan cười phá lên, tôi cũng bật cười, mặc dù lúc đó thấy mình cũng không nên cười. Đúng lúc hôn nhau như có luồn điện ở New York, anh ta cũng từng nói một câu mà Muju đã nói: “New York khô quá!“. Nhưng giờ đây, anh lại nói một câu mà tôi đã nói: “Vô cùng gợi cảm“. Nghĩ lại, tần suất những lần trùng lặp như vậy thật không nhỏ.

Tôi không khỏi nghĩ ngợi sau tất cả những sự trùng lặp này có liên quan gì tới nhau. Một cuốn sách thần bí bán rất chạy có tên “The Celestine Prophecy” từng nhắc rằng: tất cả mọi sự trùng lặp không chỉ là tình cờ, đằng sau nó ắt phải có một lý do bí ẩn nào đó.

Trước khi tới phi trường, hộp kẹo socola đã hết bay. Sau khi tới nơi, mấy người nom nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Tôi và Susan ôm chầm lấy nhau, không nỡ rời xa. Trong cuộc hành trình ngắn ngủi ở Tây Ban Nha, mọi thứ đều rất thuận lợi, tất nhiên cũng có xen vào vài đoạn kịch tính, gây ấn tượng sâu đậm.

Nick cũng ôm Susan tạm biệt. Từ biểu lộ của Susan có thể thấy rõ anh ta đích thực là kẻ sát gái.

Susan đi rồi, chỉ còn lại hai người làm thủ tục ở hai quầy khác nhau. Sau đó, anh ta vội vã đưa tôi tới cửa xuất hành của tôi, thời gian quá gấp rút. Anh nhanh chóng rút ra một tấm danh thiếp, bên trên viết số điện thoại cầm tay, điện thoại nhà, hòm thư riêng mà thư ký của anh ta sẽ không thể xem được. Kiểm tra hết một lượt mọi phương thức có thể tìm thấy được anh, anh mới giao vào tay tôi và thở dài.

“Anh không muốn để em đi. Nhưng chúng ta sẽ còn gặp nhau. Anh tin chắc như vậy”, anh nói. Tốt nhất là tôi nên tin tất cả những gì anh nói. Nếu anh ta nói có thể gặp tôi, vậy cứ để mặc anh ta.

Trước khi đi, anh cúi xuống, hôn lên má tôi, ngần ngử nửa giây, anh lại hôn lên môi tôi.

Đôi môi anh vừa nóng bỏng vừa mềm mại. Hơi thở thơm tho. Đó cũng là mùi ẩm ướt mà bạn có thể ngửi được giữa hai đùi.

Phải chuyển máy bay ở Paris. Trên chuyến bay đêm từ Paris tới Buenos Aires, tôi nhét phôn tai và đeo vải bịt mắt, ngủ ngon tới không ngờ. Có lẽ do tôi quá mệt, hơn nữa cũng không còn phải lo lắng nửa đêm có người tới gõ cửa hoặc điện thoại reo bất thình lình.

Sáng sớm hôm sau, tôi mang theo trinh tiết được bảo toàn kĩ lưỡng từ Tây Ban Nha xuống thành phố Buenos Aires ở Nam bán cầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.