Dù sao cũng đã gợi cảm như thế Yêu anh, không nên sợ hãi. Hãy tin anh, không nên nghi ngờ. Hãy khát khao anh, đừng kìm nén. Hãy tiếp nhận anh, không đổi thay. Với nỗi khát thèm dục vọng của anh, đừng chút e ngại.
- Dick Stuphen -
Anh cúi xuống, đốt bùng lên cái giường yêu trong đám cưới, trong cái lò dục vọng... Và cô cùng hòa mình bay bổng theo anh, bung xòe ra trong tuyết đông lạnh giá.
- Dylan Thomas - “A winter s tale” -
New York mùa thu.
Ngày thứ hai khi tôi vừa tới New York đã xảy ra sự kiện “9.11”, hai tòa cao ốc trước mắt bỗng đổ sụp.
Trong một tháng tiếp đó, tâm trạng tôi không tài nào khá lên nổi: mùi xác chết, mùi khói trong các lá thư, đồ ăn Trung Quốc không ngon, lũ luật sư lòng dạ lang sói, khi hẹn hò với đàn ông New York, bạn phải cùng chìa tiền ra trả.
Nhắc tới chuyện hẹn hò ở New York, tôi chưa từng gặp một thành phố nào khiến người ta đau buồn như thế. Đàn ông ở đây là một giống vật độc đáo trên trái đất này. Phần lớn trên người họ đều giàu tố chất mạnh mẽ cường tráng khiến người ta hưng phấn. Nhưng cũng nhiều khi, thói ích kỷ và cảm giác an toàn trên người họ khiến người ta cảm thấy không có lối thoát. Trong bộ phim truyền hình “Thành phố dục vọng” và trong những bộ phim truyện của Woody Allen mà người Trung Quốc quen thuộc, chúng ta đều có thể nhìn thấy bóng hình của những con người này. Trên cái thế giới này, những người đàn ông vừa có túi tiền rủng rỉnh, vừa có thân hình khỏe mạnh, tinh thần lại bình thường cũng có lẽ có, nhưng tôi đoan chắc New York là một nơi ngoại lệ.
Một lần trong một bữa tiệc từ thiện người đông như kiến, tôi cùng một lúc quen được với hai người đàn ông: John bốn mươi ba tuổi - nhà sản xuất có quyền uy của công ty phát thanh truyền hình Columbia và Milton ba mươi tám tuổi - ngôi sao mới nổi trên đường phố Walls.
Trong lúc nói chuyên, người gặp trước vô tình để lộ khuynh hướng kỳ thị chủng tộc. Nhưng loại bệnh khó chửa này lại cần các nữ doanh nhân châu Á da vàng tới cứu vớt. Mãi khi tới một ngày anh ta tụt quần trước mặt tôi, tôi mới phát hiện thấy đó là bộ phận sinh dục nam bé nhất từ trước tới nay mà tôi từng thấy. Bị khiếp đảm, tôi chạy ngay ra khỏi căn hộ sang trọng của anh như một con thỏ con nhạy cảm. Sau đó nghĩ lại, vừa buồn cho anh ta, vừa cảm thấy tự hào thay cho toàn thể phụ nữ châu Á. Một số đàn ông phương Tây cứ nghĩ rằng một số bộ phận nào đó trên cơ thể phụ nữ châu Á là tương đối nhỏ, dù nó là những lời lẽ cũ rích điển hình.
Milton ba mươi tám tuổi, tuấn tú. Do bố anh từng giết một cặp bé gái Việt Nam sinh đôi trong chiến tranh Việt Nam, nên anh luôn có tình cảm đắm đuối và day dứt trước những cô gái châu Á. Vì một vài nguyên nhân nào đó, anh cứ ngỡ tôi chỉ mới hai mươi ba tuổi. Sau vài lần hẹn hò, tôi phát hiện thấy anh rất ngọt ngào, lãng mạn (chà, anh từng tặng tôi một bó hồng to), nhưng đồng thời anh cũng là một kẻ hoang tưởng. Anh cứ thích huyễn tưởng rằng mình vừa hủy diệt cô gái mà mình hò hẹn, lại vừa cứu thoát cô gái đáng thương đó. Gần cuối cuộc hẹn lần thứ ba, đột nhiên anh gọi tôi là “pussycat“. Tôi thất kinh bởi vốn tiếng Anh cũng đủ khiến tôi cảm nhận được điều bất thường từ những từ này. Và trong một bữa tối dưới ánh nến lung linh, bất kỳ từ nào liên quan tới “pussy” đều có thể khiến tôi phẫn nộ.
Tất nhiên, tôi vẫn còn hẹn hò với anh vài lần nữa. Mặc dù trước sau cả hai gã đàn ông này đều yêu cầu chia tiền ra trả sau bữa tối, nhưng quả thực không đáng.
Vì thế, sau một vài cuộc hẹn, bạn chỉ muốn trở thành kẻ lưỡng tính, có thể tự mình xử lý mình, tiết kiệm được thời gian, tiền bạc và bực bội. Làm phụ nữ độc thân ở Manhattan thật không dễ dàng. Huống hồ phụ nữ độc thân đến từ châu Á lại càng khó khăn, nhưng làm phụ nữ đã kết hôn cũng chẳng mấy tốt đẹp hơn.
Trước khi sang Mỹ, tôi từng nghe kể có một cặp vợ chồng người Mỹ ngay cả tiền mua xăng dầu và lương thực cũng phải chia đều nhau. Thời đó, lại cảm thấy tuyệt vọng về vấn đề chủ nghĩa nữ quyền của phương Tây.
Nếu có một làn sóng vận động nữ quyền, trên tấm biển giơ cao phải được viết rằng “Chúng tôi cần bình đẳng, nhưng không trả tiền bữa tối, tiền xăng dầu, tiền mua thực phẩm“.
Một bữa tối dễ chịu cùng Muju trong một tiệm ăn Malaysia là do anh trả hết. Có thể đó là một bước mở đầu tốt đẹp.
Sau đó không lâu, vào đêm trước ngày anh phải bay đi nước Cộng hòa Dominica để thực hiện tiếp bộ phim tài liệu, chúng tôi lại gặp nhau. Tôi còn nhớ đó là đêm Noel. Sau khi cùng ăn một bữa tối ngon lành, tôi tới căn hộ của Muju ở tận cùng phía Tây.
Căn hộ không rộng, nhưng có một bầu không khí thật dễ chịu.
Từ khung cửa sổ lớn ch ạm đất kiểu Nhật với hàng trăm tấm mành nhỏ buông rủ, thấp thoáng những ánh đèn rạng rỡ của các kiến trúc bên đường và công viên trung tâm tôi tối. Một chiếc ghế bành bằng da thật màu đen, một chiếc ti vi rất to. Trên ti vi có mày một chú voi đồ chơi làm bằng gỗ mang từ Indonesia về, chùm san hô lấy từ dưới đáy biển vài năm trước, bên cạnh là một số bồn cây cảnh có sức sống mạnh mẽ. Trong đó có một bồn cây là quà ly hôn mà vợ cũ anh tặng từ mười năm trước. Đôi khi nửa năm anh mới tưới một lần. Kế bên là một số tủ, trong đó có một tủ cổ sơn hoa mua từ Brasil về, trông như sắp sụp bất cứ lúc nào.
Ấn tượng sâu đậm nhất là khắp phòng bày biện đủ các loại quả đào và hình các thiếu nữ khỏa thân được làm từ nhưa, đầu gỗ, sứ, vải, kim loại...
Đứng trong một căn phòng sinh động và chân thực như vậy, tôi có cảm giác như một kẻ xâm lược đầy khát vọng nhìn trộm.
Dục vọng xác thịt thuần túy cùng ký ức tuổi thơ như được dâng lên từ gót chân. Quả đào, mùa hè, sữa bò, trẻ nhỏ, âm mưu, bịt mắt...
Dưới ánh đèn dịu tuyệt đẹp, tôi ngắm Muju. Ánh sáng trong đôi mắt anh lộ rõ sức mạnh khiến người ta mê mẩn. Anh đứng rất gần, nghe rõ cả hơi thở, ngửi được mùi mồ hôi, nhìn rõ màu sắc trên lớp da thịt.
Anh bưng tới một tách trà xanh Nhật Bản, đưa lên miệng tôi. Tôi nhấp một ngụm, nhưng không nuốt, mà từ từ ghé miệng lại sát gần anh.
Đôi môi anh mút chặt lấy môi tôi, run rẩy. Lưỡi vờn nhau, không có gì khiến người ta quen thuộc hơn việc kiếm tìm trong kiểu vận động này. Hương trà mới nhâm nhẩm đắng, mùi thơm của tình dục khiến người ta ngất ngây... Mịt mùng khắp nơi, xoay tròn, hòa tan. Cảnh thân mật này đã diễn thử trong đầu chúng tôi vô số lần. Và lúc này, chỗ này, cái điều giống hệt trong khát vọng đã xảy ra.
Cái cách anh dùng đôi bàn tay âu yếm vuốt ve khiến tôi mê mẩn. Tôi nghĩ mình thực may mắn. Từ trước tới giờ, chưa có người đàn ông nào âu yếm tôi như vậy. Dịu dàng, đầy ắp tình cảm trân trọng, đồng thời cũng dữ dội như mãnh thú, không chút do dự, đầy ý chí và lạnh lùng không để cho phản kháng như các bậc Đế vương thường có.
Dưới đôi mắt háo hức hiếu kỳ của anh, cơ thể tôi vứt bỏ luôn đường phòng ngự cuối cùng, biến thành một đống bùn được tạo bởi đám cánh hoa nhão nhoét, một hạt trần ai, một tiếng thở dài.
Tiếp đó, lại bay lên mây. Ngón tay anh và đôi môi anh dẫn dắt thân hình tôi, khiến tôi cứ ngất ngây bay bổng hết lần này tới lần khác. Không còn ra thêm được giọt nước nào. Tôi nghĩ mình sắp chết khô.
Khoảng hai, ba giờ sáng, khi anh kết thúc trò chơi “ngón tay và bờ môi”, chuẩn bị cho tôi con người anh, anh lại không làm được nữa.
Tôi không buồn bực chút nào, trái lại còn sung sướng và kiệt sức lăn ra nằm nghỉ trên chiếc gội mềm mại, rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Rạng sáng, ánh nắng xuyên qua cái cửa sổ trần trụi, rọi chiếu lên giường như một lớp mật dính. Đó là giấc ngủ đầu tiên ở New York mà tôi thấy ngon giấc kể từ sau khi tới đây được ba tháng.
Cái gối bên trái trống không. Trên tấm ga giường bên trái vẫn còn hằn vết do thân hình anh in dấu. Mé bên phải giường, cũng chính là trên sàn nhà phía bên tôi, có một chiếc máy phun hơi rất quen thuộc đang phun phì phì. Nhìn thấy nó, tôi không khỏi buồn cười.
Tôi nhỏm cái lưng lười nhác, chậm chạp tụt xuống giường, chân trần đi ra khỏi phòng khách.
Muju đang mặc áo ngủ, ngồi khoanh tròn trên tấm nệm tròn màu xanh nước biển sẫm. Anh ngồi lặng phắc, mang một dáng vẻ khiến tôi cảm thấy thật kính nể và lạ lẫm.
Có một số đàn ông, chỉ cần khi anh ta đi vào cơ thể bạn, bạn mới cảm thấy mình đang có anh ta. Nhưng khi ra khỏi giường, anh ta lại biến thành một người xa lạ như thể từ trước bạn chưa từng gặp mặt. Nhưng Muju không phải như vậy.
Điều khiến tôi thấy e ngại và xa lạ lại bắt nguồn tự sự trầm tư và tĩnh lặng của anh. Trong cái tư thế ngồi im lìm và suy ngẫm không biết theo kiểu Ấn Độ hay kiểu các đạo gia Trung Quốc này, một sức mạnh kỳ lạ như lan tỏa khắp phòng.
Tôi ngồi im trên ghế sô pha, cuộn tròn người, lặng lẽ ngắm nhìn cái lưng của Muju. Ánh sáng xuyên qua lớp mành cửa sổ, những đốm nhỏ sang sáng soi rọi lên đồ vật trong phòng, lên những trái đào và các phụ nữ mang hình thù kỳ quái. Tất cả giống hệt như một giấc mơ.
Không biết bao lâu sau, tôi mới tỉnh dậy. Lúc này tôi mới phát hiện rằng té ra mình đã ngủ thiếp trên ghế, và Muju vẫn ở tư thế cũ. Thời gian như không liên quan tới anh. Anh ở đó, nhưng như thể không hề ở đó.
Tôi lại nhỏm tấm thân lười nhác trở dậy, thấy thật nhẹ nhõm. Từ lúc bước vào căn hộ này, đã có một thứ vừa ấm áp, vừa an toàn tác động tới cơ thể và cảm giác của tôi. Dường như đây chính là nhà tôi, và tôi đã sống ở đây mười mấy năm rồi, chứ không phải chỉ qua một đêm.
Cuối cùng Muju cũng nhấc người khỏi tấm nệm. Anh tiến lại gần tôi, mỉm cười hỏi, “Em không lạnh sao?“. Anh hôn vào môi tôi, lấy tay ra sức xoa lên thân hình không một tấm vải che thân của tôi, khiến làn da trần trụi nổi da gà vị lạnh.
“Để anh tìm cho em một cái áo tắm nhé”, vừa dứt lời anh định đi vào toa lét.
Tôi ngăn anh lại, “Không sao đâu“. Mặt tôi hơi đỏ, nhưng vẫn kiên quyết xoay mặt anh lại, chậm chạp hôn anh. “Cái em cần là...”, tôi lúng búng một tay khẽ trượt xuống phía dưới bụng anh. Anh khẽ kêu lên một tiếng, dúi mạnh tôi xuống chiếc ghế sô pha.
Lần này không còn màn diễn lượn lờ của các ngón tay và làn môi. Anh vội vã từ toa lét chạy ra, trong tay nắm một bao cao su. Rồi anh chui tuột vào cơ thể tôi, sôi nổi và mạnh mẽ.
“Anh ta có thể là bất cứ thứ gì, bất cứ người nào...”, trong cơn cao trào, tôi mê mẩn nghĩ.
Anh cũng thấy sung sướng tới tột đỉnh.
Chiều hôm đó, Muju lên máy bay. Chúng tôi tạm xa nhau ba tuần. Đối với tôi, quả thực quá lâu.
_________________