- Đúng là nguyên nhân của ngươi?
Dư Tiểu Ngư kinh hô.
Đối với xa phu của nàng, nàng khẳng định là tin hơn, lúc này đều thừa nhận, chắc chính là thật rồi.
Phùng Tiến không kìm được mà thở phào, mắt sáng rực ôm quyền khom người:
- Đại tiểu thư, vị xa phu huynh đệ này tự mình chứng thực, xin ngài lập tức hạ lệnh, tiến hành trách phạt Trương Huyền...
Mạc Nhan Tuyết nhíu mày, nhìn tới:
- Ngươi còn gì để nói không?
- Ta. . . Ngược đãi tới chết?
Trương Huyền cắn chặt răng, vẻ mặt ủy khuất, đột nhiên quay đầu nhìn về phía xa phu:
- Đầu tiên, ngươi và ta hôm nay mới biết nhau, sao ngươi biết ta từng ngược đãi ngựa? Tiếp theo, ngươi đã khẳng định Túc Sương vì bị ta ngược đãi mà chết, ta muốn hỏi một chút nó rốt cuộc là chết như thế nào? Lại chết vào lúc nào?
- Cái này...
Không ngờ hắn hỏi chi tiết như vậy, ánh mắt xa phu không dám nhìn thẳng, rụt cổ, trong giọng nói có chút không quá tự tin:
- Là khi ngươi và đại tiểu thư vừa rời đi, liền không chịu nổi mà chết...
- Không đúng.
Đối phương còn chưa nói hết, Trương Huyền lập tức cắt ngang:
- Vừa rồi Phùng quản gia rõ ràng đã nói, là sau khi chúng ta rời khỏi hai canh giờ, mới không chịu nổi ngã xuống đất mà chết, sao đến trong miệng ngươi, lại là chúng ta vừa rời đi đã chết rồi?
Đây là cách thẩm vấn ly gián kiếp trước cảnh sát thường dùng.
Ngồi trên xe ngựa, biết xa phu này và Phùng quản gia đã thông đồng, lời nói vừa rồi đã dò xét ra, hai bên không hề nói chi tiết về quá trình tử vong của Túc Sương, một khi đã như vậy, cũng có thể đột phá từ đây.
Quả nhiên, nghe thấy vậy, xa phu sửng sốt, lập tức lúng túng nói:
- Đó là ta nhớ lầm. . . Đích xác là sau khi các ngươi rời khỏi hai canh giờ chết...
- Ta và Dư tiểu thư, Mạc tiểu thư tiến vào vườn trường, tổng cộng không tới hai canh giờ, chẳng lẽ ý của ngươi là, chúng ta ra rồi, ngựa vẫn chưa chết?
Trương Huyền nói.
- Vậy, vậy... Chính là các ngươi đi rồi mới chết...
Xa phu đã trở nên hoảng loạn mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
- Xong rồi...
Không ngờ Trương Huyền này lại có thể phản ứng nhanh chóng như vậy, sắc mặt Phùng Tiến trắng bệch.
Biết đối phương đã không còn tự tin, Trương Huyền không tiếp tục truy hỏi, mà là xoay người ôm quyền:
- Thành chủ đại nhân, đại tiểu thư, Dư tiểu thư, chắc hẳn các ngươi cũng nhìn thấy rồi, lời nói của xa phu này là không thể vo tròn kín kẽ, khẳng định là đang nói dối, xin chư vị trả lại sự trong sạch cho ta.
Mạc Nhan Tuyết nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Dư Tiểu Ngư.
Lúc này chỉ cần không nhiều kẻ ngốc, đều có thể nhìn ra xa phu có vấn đề.
Biết ý tứ của khuê mật, Dư Tiểu Ngư giận tím mặt:
- Rốt cuộc là có chuyện gì? Còn dám nói nửa câu thừa thãi, có tin ta lập tức sai người lôi ngươi ra ngoài dùng loạn côn đánh chết không?
Dư Long Thanh cũng phất tay áo:
- Quy củ của phủ thành chủ thì chắc ngươi cũng hiểu, không cần ta phải nhiều lời đúng không?
Rầm rầm.
Nhìn thấy tiểu thư và thành chủ cùng tức giận, xa phu không nhịn được nữa lập tức quỳ xuống, run rẩy từ trong túi tiền lấy ra một đống tiền đồng:
- Hồi bẩm thành chủ, hồi bẩm tiểu thư, đây là 50 nguyên tệ Phùng quản gia cho ta, là hắn muốn ta nói như vậy, ta thực sự không muốn đổ oan cho người khác...
- Ngươi, ngươi chớ có ăn nói bừa bãi, làm vấy bẩy người khác...
Trước mắt tối sầm, Phùng Tiến cũng quỳ xuống, liên tục xua tay:
- Đại tiểu thư, ta không làm, là hắn nói dối, sao ta có thể cho hắn tiền...
- Ngậm miệng! Còn chưa tới lượt ngươi nói.
Không ngờ đại quản gia của Mạc Phủ lại làm ra loại chuyện này, Mạc Nhan Tuyết lập tức cảm thấy mất mặt, quay đầu nhìn về phía xa phu cách đó không xa:
- Rốt cuộc là có chuyện gì, Túc Sương lại vì sao mà chết, ngươi kể ra chi tiết đi.
- Vâng.
Thấy đã không giấu giếm được, xa phu không dám nhiều lời, vội vàng kể lại chi tiết những gì mình nhìn thấy:
- Các ngươi đi rồi, Phùng quản gia cảm thấy Trương Huyền có thể thuần phục Túc Sương, bản thân cũng nhất định có thể, liền chạy tới chòng ghẹo, Túc Sương không chịu bị làm nhục, đâm đầu vào cột mà chết, chuyện về sau thì ta không biết, cũng không thấy...
- Ngươi chòng ghẹo, cả nhà ngươi đều đang chòng ghẹo, ngươi đừng có ngậm máu phun người...
Phùng Tiến thiếu chút nữa thì bật khóc.
Ta chỉ là muốn thử thuần phục, sao bị ngươi nói như vậy? Cái từ “chòng ghẹo” này, sao lại chua chát thế?
Chòng ghẹo một con ngựa... Mấu chốt còn con mẹ nó là ngựa đực nữa chứ.
Ta có bệnh à!
- Là thật!
Xa phu gật đầu:
- Không chỉ là ta nhìn thấy, ở đây ít nhất có mấy trăm người đều nhìn thấy rõ ràng, nếu thành chủ, tiểu thư không tin, có thể tùy tiện tìm người để hỏi, Túc Sương là tự sát, cổ cũng bị đập tới gãy...
Nghe hắn giải thích xong, Liêu sư gia đi tới trước mặt Túc Sương, sờ sờ cổ, quả nhiên xương cổ đã gãy, tức nhìn về phía thành chủ gật đầu:
- Đích xác là đập đầu gãy cổ mà chết...
- Phùng Tiến, ngươi còn gì để nói không?
Tú quyền xiết chặt, trong giọng nói của Mạc Nhan Tuyết mang theo vẻ lạnh lùng, giống như mùa đông lạnh lẽo.
Lúc này nàng là nổi giận thực sự.
Nằm mơ cũng không ngờ đại quản gia mà mình luôn tín nhiệm lại có thể làm ra loại chuyện này.
- Đại tiểu thư, ta. . .
Mặt cắt không còn giọt máu, Phùng Tiến xụi lơ dưới đất.
Đối phương nói chi tiết như vậy, sợ rằng mình có nói nhiều tới mấy, cũng không thể giải thích.
- Thân là quản gia, hưởng thụ ân trọng của Mạc gia đối với ngươi, chẳng những không biết báo đáp, còn giết Túc Sương của ta giá họa cho người khác, quả thực là tội ác tày trời....
Tay ngọc giang ra, Mạc Nhan Tuyết nghiến răng mà nói.
- Tiểu thư, ta bị oan...
Phùng Tiến hô lên:
- Túc Sương là đập đầu mà chết, ta thừa nhận có lỗi của ta ở trong đó... Nhưng chuyện nó bị thương cũng là thật, nhất là vết thương ở bụng, ta có thể thề với trời, thực sự không phải ta động thủ.
Mạc Nhan Tuyết:
- Không phải ngươi thì là ai?
Phùng Tiến:
- Sau khi Túc Sương đập đầu mà chết, lúc ta và Ngô Tường sửa sang lại thi thể, mới phát hiện nó vốn đã trọng thương, khoang bụng cũng bị người ta rạch ra một đường máu, bởi vì lúc trước đã khâu lại, mới không bị phát hiện. . . Ta cho rằng khẳng định là Trương Huyền vì thuần phục nó mà lưu lại, Túc Sương cũng bởi vì không chịu nổi thống khổ song trọng trên tinh thần và thể xác, mới bị ta vuốt ve một cái đã đập đầu mà chết...
- Đã đến lúc này rồi, không ngờ ngươi vẫn còn muốn quay lại cắn ta một miếng.
Trương Huyền nói:
- Ngươi đã nói, vết thương này không phải ngươi lưu lại, vậy có chứng cớ không? Hoặc là, ngươi nói là ta lưu lại, có chứng cớ không?
- Ta...
Phùng Tiến nghẹn lời, lập tức quay đầu:
- Ngô Tường có thể làm chứng.
- Đúng, ta có thể làm chứng, Phùng quản gia nói câu nào câu nấy đều là sự thực...
Ngô Tường vội nói.
- Ngươi còn làm chứng cái gì? Vừa rồi không phải ngươi cũng nói, là ta hại chết Túc Sương ư?
Trương Huyền lắc đầu:
- Hai ngươi là đồng lõa đồng mưu, lời các ngươi nói đã không thể coi là chứng cớ!
- Đại tiểu thư...
Ngô Tường vội vàng ngẩng đầu.
Mạc Nhan Tuyết:
- Trương Huyền nói không sai, lời nói của ngươi đã không thể làm chứng cớ, Phùng Tiến, nếu không còn chứng cớ khác, vậy vết thương này, chính là ngươi lưu lại.
Phùng Tiến muốn giải thích, lại phát hiện đích xác không thể giải thích, vẻ mặt lo lắng, nghĩ đến gì đó vội vàng mở miệng:
- Đại tiểu thư, ngươi nghĩ lại mà xem, Túc Sương Mã đã đập đầu mà chết, ta có rạch bụng nó ra cũng có ý nghĩa gì? Chẳng phải là tự tìm phiền toái cho mình à? Cho nên, vết thương này, khẳng định là đã có từ trước...
- Không có ý nghĩa?
Mạc Nhan Tuyết còn chưa nói xong, Trương Huyền đã nhìn chằm chằm tới:
- Nếu ta nhớ không nhầm. . . Túc Sương ăn một viên Ma Vân Ngọc Thạch phải không? Không biết thứ này, có thể trở thành lý do hoặc là. . . Ý nghĩa không?
- Đúng vậy! Ma Vân Ngọc Thạch rất quý giá, Liễu Minh Nguyệt mất đi, còn lo tới khóc rống, ai có thể lấy được, tuyệt đối có thể bán ra với cái giá xa xỉ.
Dư Tiểu Ngư vội vàng gật đầu.