- Là như vầy...
Thấy đại tiểu thư tức giận, trong mắt Phùng Tiến hiện lên một tia lạnh lùng, cắn răng, giọng nói bi thương vang lên:
- Sau khi Đại tiểu thư đi rồi, ta và Ngô Tường định đưa Túc Sương đưa đến chuồng ngựa bên kia nghỉ ngơi, kết quả mới đi được mấy bước, cả người Túc Sương liền mềm nhũn ngã xuống đất, không lâu sau thì run rẩy mà chết.
- Lúc này chúng ta mới phát hiện, nó kỳ thật đã sớm bị trọng thương! Sở dĩ có thể chống lại Sát lục chi khí của Ma Vân Ngọc Thạch, chính là thân thể đau đớn, vượt quá sợ hãi của nội tâm... Nếu không, một con ngựa chưa thành niên, ý chí lực sao có thể hơn được chiến mã kinh nghiệm sa trường?
- Cái này.
Đôi mi thanh tú của Mạc Nhan Tuyết nhíu lại, trong ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc:
- Bị thương?
- Đúng vậy, mời đại tiểu thư đi bên này.
Phùng Tiến cũng không giải thích, đứng dậy dẫn đường, đi tới một góc, hai người quả nhiên nhìn thấy Túc Sương lúc trước còn hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, lúc này nằm bẹp trên mặt đất, không nhúc nhích, sớm đã đoạn tuyệt hô hấp.
Trong lòng tê tái, Mạc Nhan Tuyết vội vã đi lên trước, chỉ nhìn một cái, quyền đầu không kìm được mà xiết chặt lại.
Lúc này tuấn mã màu đỏ thẫm, thân thể cứng ngắc giống như ván gỗ, bởi vì do trời nóng, mùi tanh hôi đã tỏa ra, có chút gay mũi.
Không cần vươn tay ra chạm, cũng biết là chết thật rồi, không tồi khả năng sống sót.
Thấy ánh mắt nữ hài lộ ra vẻ bi phẫn, Phùng Tiến biết thời cơ đã đến, chỉ vào bụng Túc Sương:
- Đại tiểu thư, ngươi xem, bụng của Túc Sương đã sớm bị rạch, chắc đây là thủ đoạn mà Trương Huyền dùng để khống chế nó, nếu không một mã phu nho nhỏ như hắn, sao có thể khiến thiên lý mã mà ngay cả ngài cũng không thể thuần phục biến thành nghe lời như vậy?
Thuận theo ngón tay đối phương nhìn lại, Mạc Nhan Tuyết quả nhiên nhìn thấy bụng Túc Sương đã sớm bị rạch ra một đường, máu tươi đã sớm đông lại thành vảy, tuy chỉ dài nửa thước, lại có thể tưởng tượng lúc trước bị rạch ra là đau đớn cỡ nào, tên gia hỏa động dao là tàn nhẫn cỡ nào.
Quyền đầu xiết chặt, thân thể Mạc Nhan Tuyết không kìm được mà run rẩy.
Con ngựa này là sinh nhật năm nàng mười sáu tuổi được phụ thân bỏ ra số tiền lớn mua từ trường ngựa Bạch Nham, luôn coi như trân bảo, không ngờ một mã phu nho nhỏ, vì thuần phục lại trực tiếp động dao... Hung tàn tà ác quả thực khiến người ta giận sôi.
Phùng Tiến và Ngô Tường liếc mắt nhìn nhau, người sau hiểu ý, vội vàng quỳ xuống đất.
- Đại tiểu thư, là lỗi của ta, kỳ thật. . . Ngày hôm qua ta đã phát hiện Túc Sương không thích hợp, bình thường chạy nhảy tung tăng khắp chuồng để phát tiết tinh lực dùng mãi không hết, tối hôm qua lại nằm yên bất động, ta nên báo cáo với ngài đúng lúc...
Hít sâu một hơi, Mạc Nhan Tuyết cố nén sự phẫn nộ trong lòng, quay đầu nhìn lại:
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
- Là như vầy...
Ngô Tường vội vàng kể lại chi tiết chuyện nhìn thấy ngày hôm qua và chuyện hôm nay.
Trong đó bỏ thêm một chút thành phần hư cấu và vu hãm.
Nghe hắn giải thích xong, hốc mắt Mạc Nhan Tuyết ửng đỏ:
- Ý của các ngươi là, Trương Huyền này vì thuần phục Túc Sương, một mực tiến hành ngược đãi, vừa rồi sau khi ta đi Nguyên Trì Bình Trắc, Túc Sương dưới áp lực song trọng của tinh thần, thể xác mà không chịu nổi, mới ngã xuống đất mà chết...
- Nhất định là như vậy, nếu không, thiên lý mã cao ngạo như Túc Sương, sao có thể để một hạ nhân như hắn bảo sao nghe vậy.
Phùng Tiến gật đầu.
Ngô Tường:
- Không sai, cái gì mà hắn biết thuần thú, bản thân chính là bậy bạ! Ta chưa từng nghe nói, có ai lại trời sinh có thể khiến Nguyên Thú sinh ra hảo cảm...
- Trời sinh biết thuần thú, đích xác hơi khó dùng lý giải...
Gật đầu, Mạc Nhan Tuyết nói được một nửa, đồng tử đột nhiên co rút lại:
- Nguy rồi, hắn đi giúp thành chủ thuần phục Thương Bối Ưng. . .
Vạn nhất những gì hai người này nói đều là thật, cái gọi là thuần phục của Trương Huyền, chỉ là ra sức đánh đập... Triệt để đắc tội với thành chủ là điều chắc chắn rồi.
- Mang thi thể của Túc Sương tới phủ thành chủ, hiện tại ta đi tìm Trương Huyền đó, nếu thực sự vì bị hắn ngược đãi, mà dẫn tới Túc Sương chết thảm, ta không ngại dùng gia quy xử trí. . .
Không nhịn được nữa, Mạc Nhan Tuyết đạp mạnh xuống đất, chạy như điên tới phương hướng phủ thành chủ.
Chỉ mong có thể đuổi kịp xe ngựa của đối phương, nếu không, Thương Bối Ưng có ba dài hai ngắn gì, Mạc gia bọn họ sợ rằng sẽ phải thừa nhận phẫn nộ đến từ thành chủ.
Thấy hắn đã đi xa, lúc này Phùng Tiến, Ngô Tường mới nhìn nhau đồng thời thở phào.
- Xú tiểu tử, dám đối nghịch với ta, xem lão tử giết ngươi thế nào...
Mắt lóe sáng, Phùng Tiến hừ lạnh một tiếng.
...
Trương Huyền bị Phùng Tiến vu hãm, lúc này đang ở bên ngoài xe ngựa, ngồi song song với xa phu điều khiển ngựa.