Thiên Đạo Đồ Thư Quán 2: Thiên Mệnh Vĩnh Hằng

Chương 16: Chương 16: Thật sự quá khiêm tốn rồi




Mệnh Bàn vừa vỡ, chín long trụ cũng giống như hoàn thành nhiệm vụ, ư kiên trì được nữa, ầm một tiếng vỡ ra từng lỗ thủng lớn, rào rào đổ xuống phía dưới, phát ra âm thanh khiến người ta ghê răng.

Phập, phập, phập.

Ngay sau đó, tiếng hộc máu liên tiếp vang lên, bất kể là người tham gia Bình Trắc ở trên đài, hay là học sinh quẹt nguyên lực ở dưới đài, lúc này, ai nấy đều sắc mặt trắng bệch, máu tươi chảy ròng ròng ở khóe miệng.

Phản phệ!

Cái này giống như tham gia thi đấu kéo co, khi lực lượng tương đương nhau dùng hết toàn lực, đối phương đột nhiên buông tay... Không thân chịu trọng thương đã vô cùng may mắn rồi.

- Đã xảy ra chuyện gì vậy?

- Sao Mệnh Bàn lại vỡ?

- Hình như chín long trụ cũng vỡ rồi...

Người đang nhắm mắt tu luyện, mở mắt quan sát xung quanh, ai nấy đầy mê mang.

Bọn họ đang bắt giữ Thiên Mệnh Nguyên Lực, thối luyện Nguyên Trì mà thôi, sao vừa mở mắt, nhà cũng không còn rồi.

Đi ăn tiệc, thức ăn còn chưa lên, phòng bếp đã nổ rồi.

Trước kia chưa từng nghe nói tới.

- Ngươi luyện hóa bao nhiêu đạo Thiên Mệnh Nguyên Lực?

Sau một thoáng khiếp sợ, có người hỏi bằng hữu bên cạnh.

- Ta á? Ngay cả một đạo cũng chưa thành công, không phải Mệnh Bàn cũng không còn rồi à?

- Ta cũng vậy, đang kéo nguyên lực, thì bị lực lượng phản phệ.

- Thời gian quá ngắn, tuy những Thiên Mệnh Nguyên Lực này không bá đạo như nguyên khí, nhưng muốn luyện hóa một đạo, không có mười lăm phút là rất khó thành công.

Nhao nhao nghị luận.

Nghe hết những đối thoại này vào trong tai, viện trưởng Lục Minh Nhung không nhịn được nữa, bước mấy bước đi tới phía trước lôi đài, nhìn xung quanh:

- Trong các ngươi... Ai đã thành công luyện hóa một đạo Thiên Mệnh Nguyên Lực?

Toàn bộ lôi đài lập tức an tĩnh lại, lặng ngắt như tờ.

Luyện hóa một đạo. . . Quá khó!

Trừ thiên tài tuyệt đỉnh chân chính ra, ai dám tùy tiện nói làm được?

Tất cả mọi người đồng thời xấu hổ cúi đầu.

- Mạc Nhan Tuyết, ngươi thì sao?

Khóe miệng giật giật, Lục Minh Nhung nhìn về phía dung nhan thanh thuần xinh đẹp ở cách đó không xa.

Là đại tiểu thư Mạc gia, thiên phú lại rất cao, cho dù hắn không để ý tới thế sự, cũng phải nghe nói tới.

- Ta.. Sắp luyện hóa được một đạo, kết quả một cỗ lực lượng cường đại ùa tới. . . Đạo này cũng không còn nữa.

Hơi xấu hổ, Mạc Nhan Tuyết giải thích.

- Đúng đúng đúng, ta cũng là tình huống tương tự.

Dư Tiểu Ngư nhảy lên, lục lạc trên người vang leng keng, miệng chu ra, vẻ mặt phẫn nộ.

Một miếng thịt nướng rất muốn ăn, đã gắp tới bên miệng, ngửi mùi rồi, trực tiếp lại bị người ta đoạt đi, càng nghĩ càng bực.

- Các ngươi cũng vậy à?

Viện trưởng lại nhìn về phía mấy vị thiên tài có tiếng hô rất cao khác, đều nhận được đáp án giống nhau.

Lục Minh Nhung và Vu Vân Châu đồng thời hít một hơi lạnh, quay đầu, nhìn mọi người ở dưới đài.

Nhiều thiên tài như vậy tụ tập cùng một chỗ, một đạo cũng không thành công, mà vị thiên tài chưa được thu nhận kia, lại một hơi hấp thu hơn vạn đạo...

Chênh lệch hơi lớn rồi.

Mấu chốt nhất là, không chỉ tốc độ hấp thu nhanh đến không hợp lẽ thường, còn có thể luyện hóa thứ của người khác, vừa cướp được vừa nuốt... Thế này cũng quá nghịch thiên rồi.

Chẳng lẽ. . . Đây là chỗ khủng bố của thiên phú thánh phẩm?

- Kỳ thật bọn họ không hấp thu thành công cũng tốt, nếu không, nguyên lực tiến vào Nguyên Trì, sẽ củng cố lực lượng, nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt, một khi giữa đường không có Thiên Mệnh Nguyên Lực chuyển vận, ngược lại sẽ có ảnh hưởng lớn hơn.

Nhiễm Thanh Hư nói.

Lục Minh Nhung gật đầu.

Cái này xem như là vạn hạnh trong bất hạnh rồi.

- Trong các ngươi, ai hấp thu được Thiên Mệnh Nguyên Lực đến Nguyên Trì, cũng thành công luyện hóa? Cho dù chỉ là một đạo!

Lục Minh Nhung lại nhường xuống dưới đài, nhìn chằm chằm mọi người, muốn qua nét mặt của bọn họ, tìm được vị thiên tài ẩn tàng kia, lại phát hiện tất cả mọi người đều lắc đầu, ai nấy chiếu ra ánh mắt mê mang.

- Đây là một chuyện tốt, chỉ cần thừa nhận, ta sẽ lập tức thu làm đệ tử thân truyền, cho tài nguyên tu luyện tốt nhất của toàn bộ Bạch Nham Học Viện.

Lo đối phương sợ, Lục đại viện trường vung tay, mở miệng hứa hẹn.

- Viện trưởng thu làm thân truyền? Đây chính là vinh dự rất lớn, tương đương với ở Bạch Nham Thành, một phát có chỗ dựa lớn nhất.

- Chỗ dựa là việc nhỏ, có đủ tài nguyên, sau này tu luyện tất nhiên sẽ tiến vùn vụt.

- Đúng vậy, người này quá may mắn.

Xung quanh xôn xao, người nghe thấy tin tức này, ai nấy đầy kích động.

Tất cả mọi người đều muốn trở thành người may mắn luyện hóa được nguyên lực, đáng tiếc... Là thật sự không ai thành công.

- Viện trưởng hơn mười năm qua chưa từng thu nhận học sinh, lúc trước cha ta tìm tới hắn, muốn hắn nhận ta làm đệ tử, cũng không đồng ý...

Trong mắt Dư Phong đầy hâm mộ:

- Thật không biết người đó là ai, lại có thể có cơ hội tốt như vậy.

- Có thể hấp thu Thiên Mệnh Nguyên Lực đến Nguyên Trì, cũng luyện hóa thành công, đích xác khiến người ta bội phục... Nếu là ta thì tốt rồi.

Trương Huyền cũng không nhịn được mà cảm khái từ tận đáy lòng, tràn ngập hâm mộ.

Hắn không có được công pháp, không thể tu luyện, chỉ có thể dựa vào Thiên Đạo Đồ Thư Quán, hấp thu một chút Thiên Mệnh Nguyên Lực, thắp sáng mấy cuốn sách nát mà thôi, so với loại thiên tài chân chính có thể tu luyện này, vẫn có chênh lệch rất lớn.

Nếu có thể giống như đối phương, tu luyện có thành tựu, được viện trưởng thu làm thân truyền, sẽ có thể thoải mái thoát khỏi thân phận mã phu, từ đó mà bay lên, không cần nhìn sắc mặt người khác nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.