Thiên Đạo Đồ Thư Quán 2: Thiên Mệnh Vĩnh Hằng

Chương 39: Chương 39: Vẫn có thể hấp thu




- Lại chưa thu nhận? Chẳng lẽ... Hắn vẫn chưa lên đài?

Nhìn thấy những chữ này, đám người Vu Vân Châu, Lục Minh Nhung đều cảm thấy trước mắt tối sầm, đầy bất khả tư nghị.

Lần này đã gọi tới hai ngàn năm trăm người, cộng thêm người lần trước tham dự bình trắc, đã tiếp cận sáu ngàn, toàn bộ Bạch Nham Thành phàm là người có chút thiên phú tu luyện gần như đều nằm trong đây, vẫn không chọn trúng… Rốt cuộc là mắt bọn họ quá mù, hay là đối phương ẩn tàng quá sâu?

Mấu chốt nhất là... Ngươi con mẹ nó là thiên tài, chứ không phải tội phạm truy nã, có cần lặng lẽ, rụt rè như vậy không?

Nghẹn lời, Lục Minh Nhung nhìn xuống dưới đài, toàn là những khuôn mặt trẻ tuổi, đều đang hai mắt nhắm nghiền, thử câu thông với Thiên Mệnh Nguyên Lực đang tản ra.

Nhìn một lúc, không khỏi lắc đầu, chỉ quan sát như vậy, căn bản không thể tra ra cụ thể là ai.

- Tám đạo? Đây là thiên tài các ngươi muốn tìm à?

Cũng nhìn thấy chữ viết bên trên, Dư Long Thanh không nhịn được nhìn tới.

Hấp thu tám đạo Thiên Mệnh Nguyên Lực là Nguyên Trì lục phẩm, tuy có một chút thiên tư, nhưng trong tuyển chọn hàng năm, vẫn sẽ mọc ra rất nhiều, không tính là gì, nhưng... Ngồi ở ngoài Cửu Long Trụ, trong thời gian ngắn như vậy có thể làm được, vẫn rất khó khiến người ta tin nổi.

Dẫu sao, Mạc Nhan Tuyết thiên phú cao nhất, đến bây giờ ngay cả một đạo cũng chưa thành công...

- Chắc vậy...

Lục Minh Nhung gật đầu.

Theo lý thuyết, Nguyên Trì Bình Trắc là quá trình củng cố Nguyên Trì, một khi triệt để định hình, cho dù tiếp tục hấp thu cũng sẽ không dẫn tới biến hóa của Cửu Long Trụ, đây cũng là nguyên nhân Mạc Nhan Tuyết, Dư Tiểu Ngư rõ ràng đã hấp thu được Thiên Mệnh Nguyên Lực ở trong tàng thư khố, nhưng không dám thu vào Nguyên Trì.

Hôm qua lúc vị thiên tài đó hấp thu, Mệnh Bàn vỡ nát, hắn cho rằng đối phương vẫn chưa tới cực hạn, mới cố ý kéo dài cho tới hôm nay, vừa hay cũng muốn thử một chút, xem có thể tiếp tục không, không ngờ... Thật sự làm được!

Hơn nữa trong nháy mắt chính là nhiều như vậy.

- Tám đạo chắc không phải cực hạn của hắn, mà là... Tốc độ Cửu Long Trụ tản ra.

Nhiễm Thanh Hư ở cách đó không xa cười khổ mở miệng.

- Cái này...

Mọi người hơi sửng sốt, đồng thời cũng cảm thấy rất có lý.

Cửu Long Trụ có công năng che chắn nguyên khí, dưới tình huống bình thường, thời gian ngắn như vậy, tản ra tám đạo, đích xác xem như cực hạn rồi, nói cách khác... Tỏa ra một đạo, liền bị tên gia hỏa này hút một đạo, không lưu lại cho người khác một chút nào...

Cái này rất giống mèo liếm đĩa.

Nghĩ tới đây, không nhịn được nhìn về phía người khác ở dưới đài, chỉ thấy bọn họ đều ra sức tìm kiếm, ai nấy nghẹn tới sắc mặt đỏ lên, thậm chí có một số nỗ lực quá, sắp ngất đi, lại ngay lông cũng không phát hiện lấy một sợi.

- ...

Mí mắt đám người Nhiễm Thanh Hư đều giật giật.

Không làm gì cả, tìm vất vả tới mấy cũng là vô ích.

- Viện trưởng...

Nhiễm Thanh Hư không nhịn được nhìn tới.

Biết nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ vẫn không tìm ra được vị thiên tài này, Lục Minh Nhung vung tay.

Rầm!

Giống như lần trước, Cửu Long Trụ xuất hiện sai lệch rất nhỏ, từng đạo tinh thuần Thiên Mệnh Nguyên Lực lập tức chảy ra.

Vù!

Cùng thời khắc đó, tên của Mạc Nhan Tuyết cuối cùng cũng ngừng nhấp nháy, triệt để lộ ra.

Tính danh: Mạc Nhan Tuyết.

Luyện hóa: Một đạo.

Nguyên Trì của vị đại tiểu thư Mạc gia này, cuối cùng cũng hoàn thành lần hấp thu đầu tiên.

Không chỉ là nàng, lại từng cây cột lấp lánh sáng, tên của Dư Tiểu Ngư cũng chậm chạp hiện lên.

Thiên phú của Hai người chênh lệch không lớn, không ngờ có xu thế chạy song song.

Lại qua hơn mười hơi thở, tên của đám người Liễu Minh Nguyệt cũng dần dần lộ ra, ngược lại là “Người chưa được thu nhận” đó lại không có động tĩnh nữa, giống như tám đạo đã là cực hạn rồi.

- Chẳng lẽ... Thế là xong rồi?

Sững sờ một lúc, Lục Minh Nhung lập tức chậm rãi gật đầu:

- Cũng đúng, cho dù thiên tư có mạnh tới mấy, cũng phải có cực hạn...

Lần trước đã hấp thu hơn vạn đạo, còn tưởng rằng lần này cho dù có ít tới mấy, cũng phải mấy trăm tới cả ngàn, hiện tại xem ra, vẫn đánh giá cao đối phương rồi.

Con người luôn có cực hạn, thiên tài cũng không thể ngoại lệ.

Chỉ là... Nếu không hấp thu, lại muốn tìm ra đối phương, sẽ có chút khó khăn!

Bên hắn đang mặt ủ mày ê, Dư Long Thanh ở bên cạnh không hề lên tiếng, mà là nhìn về phía Trương Huyền không hề bắt mắt ở trong đám người.

Nếu suy đoán là đúng, chỉ cần nhìn chằm chằm tên gia hỏa này, nhất định có thể tìm ra manh mối.

Trương Huyền lúc này, không hề giống với người khác, hai mắt nhắm nghiền tìm kiếm Thiên Mệnh Nguyên Lực, mà là lặng lẽ mở một con mắt, rụt rè quan sát xung quanh, xác định không ai để ý tới mình, mới thở phào.

- Xem ra cũng giống như lần trước, cứ tùy tiện hút là được...

Mấy ngàn người, ẩn thân trong đó thật sự quá dễ dàng, chỉ cần không bị phát hiện, vẫn có thể tiếp tục náu mình.

Nghĩ tới đây, nhắm mắt lại, tinh thần lực tập trung cao độ, lại cắn nuốt Thiên Mệnh Nguyên Lực trong không trung.

- Ơ, nhiều thế? Ra sức hấp thu chắc cũng không bị phát hiện...

Chỉ hấp thu một chút, Trương Huyền lập tức trở nên kích động.

Chỉ có bảy, tám đạo nguyên khí, cắn nuốt hết sẽ rất dễ bị người ta phát hiện, nhưng một phát trào ra cả đống như vậy, thực sự có thể yên tâm.

Ầm! Ầm ầm!

Cùng với hắn gia tăng tốc độ hấp thu, từng cây cột khổng lồ, dựng sừng sững ở bên rìa không gian, trong vài phút ngắn ngủi đã khiến toàn bộ “Huyền giới” mở rộng gần chục lần.

Khác với hấp thu của đồ thư quán hôm qua, tốc độ nhanh hơn, từng đạo Thiên Mệnh Nguyên Lực, căn bản không cần luyện hóa, có thể trực tiếp dung hợp.

Quá sung sướng!

- Đúng rồi, còn có Thiên Đạo Đồ Thư Quán...

Biết không thể nặng bên này nhẹ bên kia, từng quyển thư tịch, cũng nhanh chóng ngưng tụ thành thực thể, bồng bềnh trong không trung.

- Cái này...

Bên hắn vừa gia tốc hấp thu, Dư Long Thanh một mực nhìn chằm chằm, mắt đột nhiên sáng lên, quyền đầu dưới tay áo, không kìm được mà xiết chặt lại.

Tuy đối phương hấp thu vô cùng hàm súc, nhưng lúc ban đầu hắn đã tỏa định mục tiêu, lại thêm thực lực cũng đạt tới Thần Hồn cảnh Nguyên Trì bát trọng, tinh thần cường đại, vẫn phát hiện được không thích hợp.

Ở trong mắt hắn, Thiên Mệnh Nguyên Lực tản mát tỏa ra trong không trung tựa như miệng cống được mở, điên cuồng tiến vào trong cơ thể vị Trương Huyền này, giống như tiến vào một cái động không đáy, không biết khi nào mới có thể lấp đầy.

- Tại sao lại như vậy?

Sắc mặt trắng bệch, không nhịn được nhìn về phía Cửu Long Trụ.

Vốn hắn nghĩ, cho dù đối phương là thiên tài, hấp thu 32 đạo, 64 đạo sẽ no quá mà chết, kết quả... Loại tốc độ hấp thu này của Đối phương, 128 đạo, 256 đạo dường như cũng không phải việc khó.

Chẳng trách ngày hôm qua hơn hai ngàn đạo Thiên Mệnh Nguyên Lực trong nháy mắt đã không còn... Đừng nói là Linh Nguyên Thúy Trúc, cho dù thêm mười cây nữa, chỉ sợ cũng không cản được cự thú như thao thiết này.

- Không được, thiên tài như vậy, chỉ có thể cho ta sử dụng, không thể để Lục Minh Nhung phát hiện.

Thấy Cửu Long Trụ vẫn chưa biểu hiện ra số lượng cụ thể của Trương Huyền, dường như có chút trì hoãn, Dư Long Thanh kích động tới tim đập mạnh.

Nếu chỉ là thiên tài bình thường, đặt ở đâu tu luyện cũng vậy, chỉ cần ở Bạch Nham Thành, hắn đều có thể đạt được vinh quang vô thượng, nhưng... Mã phu trước mắt này thật sự quá nghịch thiên!

Rất có khả năng là Nguyên Trì nhất phẩm, thậm chí là Nguyên Trì thánh phẩm.

Nếu có thể thu vào phủ thành chủ, sau này đợi hắn bay lên, tùy tiện hồi báo một chút cũng vô cùng to lớn, hưởng dụng vô cùng.

Đang suy tư làm thế nào để giúp đối phương ẩn tàng, không bị những lão gia hỏa này của học viện phát hiện ra, liền nghe thấy thanh âm kích động của Ngô Lưu Vân trưởng lão truyền đến.

- Mau nhìn kìa, tên gia hỏa đó lại bắt đầu rồi...

Dư Long Thanh vội vàng ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Cửu Long Trụ ở phía chính, con số đã ổn định lại đột nhiên nhảy lên, từ “Tám đạo” trong chớp mắt biến thành “Một năm linh năm đạo”, hơn nữa vẫn đang nhanh chóng nhảy lên.

Hai trăm!

Bốn trăm!

Sáu trăm...

Người khác là hấp thu từng đạo, tên gia hỏa này lại tựa như bật hack, mỗi lần nhảy lên đều là hai trăm đạo...

- Quả nhiên vẫn có thể hấp thu, vị thiên tài này rốt cuộc ở đâu...

Thấy một màn này, viện trưởng Lục Minh Nhung kích động tới đột nhiên đứng bật dậy, không kìm được mà nhìn về phía chính bắc của lôi đài, bỗng nhiên, mắt hạ xuống trên người Trương Huyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.