Thiên Đạo Đồ Thư Quán 2: Thiên Mệnh Vĩnh Hằng

Chương 35: Chương 35: Văn Hương Uyển




Không ngờ thành chủ lại trực tiếp hỏi hắn như vậy, Trương Huyền hơi sửng sốt, lập tức gật đầu, trả lời chi tiết:

- Cảm ứng được...Chỉ là số lượng không nhiều lắm, rất nhanh đã không còn.

Thành chủ sửng sốt:

- Cảm ứng được?

Nữ nhi của mình và Mạc Nhan Tuyết đều không phát hiện được gì, tiểu gia hỏa ngay cả Nguyên Trì cũng chưa mở ra này lại phát hiện, chắc không phải Thiên Mệnh Nguyên Lực phóng thích vừa rồi đều bị hắn hấp thu chứ?

Không nhịn được hỏi:

- Chẳng lẽ... Ngươi đã tìm được Nguyên Trì?

- Vẫn chưa!

Vẻ mặt Trương Huyền đầy chán nản:

- Có thể là thiên phú của ta quá kém.

- Đừng uể oải, tuổi tác ngươi lớn rồi, tạp niệm nhiều, tinh thần khó có thể tập trung, tìm kiếm tất nhiên sẽ khó hơn một chút, chỉ cần sàng lọc kiểm tra từng chút một, tế thủy trường lưu, chưa chắc đã không thể thành công.

Thấy biểu cảm của đối phương tự nhiên không giống giả bộ, Dư Long Thanh an ủi một câu, đồng thời cười khổ trong lòng.

Mình đúng là bị điên rồi, một người ngay cả Nguyên Trì cũng chưa mở ra, cho dù muốn hấp thu cũng không hấp thu được. Vả lại, cho dù mở ra Nguyên Trì thành công, muốn trong mấy chục thơi thở ngắn ngủi, hấp thu hơn hai ngàn đạo Thiên Mệnh Nguyên Lực, cũng không thể làm được.

Nếu nói như vậy, khẳng định không phải con người làm ra.

- Có lẽ là trận pháp của tàng thư khố xuất hiện vấn đề, không thể lưu lại Thiên Mệnh Nguyên Lực, xuất hiện tỏa ra tản mát...

Trầm ngâm một lát, trong lòng Dư Long Thanh thầm suy đoán.

Trận pháp của tàng thư khố, giống như chín long trụ của Bạch Nham Học Viện, cũng có công hiệu khóa ngăn cách và khóa nguyên khí, vì vậy hắn mới dám để nữ nhi ở đây, hiện tại xảy ra vấn đề, liệu có phải là vì trận pháp không?

Vừa định xem kỹ trận pháp, đột nhiên nhớ tới gì đó, nhìn về phía thanh niên ở cách đó không xa:

- Ngươi đã chọn được công pháp mình thích chưa?

- Đa tạ thành chủ, bản Ngũ Phương Tầm Nguyên Quyết này khá thích hợp, hơn nữa ta đã đọc xong rồi...

Biết lời này mang theo ý đuổi khách, Trương Huyền bỏ lại thư tịch vào giá sách, chắp tay ôm quyền:

- Hôm nay quấy rầy nhiều, tại hạ cáo từ trước.

- Khách khí rồi, phủ thành chủ ta tùy thời hoan nghênh Trương tiểu hữu lần sau lại đến.

Dư Long Thanh mỉm cười xua tay:

- Người đâu, tiễn khách.

Rất nhanh, một hộ vệ đi tới, dẫn theo Trương Huyền chậm rãi đi ra ngoài.

Thấy hắn rời khỏi, lúc này Dư Long Thanh mới bước về phía góc tàng thư khố, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên giá sách trước mắt, một cờ trận tam giác lập tức xuất hiện ở trước mặt - trận cơ của trận pháp tàng thư khố.

Lại liên tục bước về phía năm chỗ, tìm năm cờ trận, lúc này Dư Long Thanh mới điểm ngón tay, một đạo lực lượng lập tức nhanh chóng lan ra xung quanh, giống như bị dòng nước trùng kích, cờ trận lay động, xuất hiện từng tầng gợn sóng mắt thường có thể nhìn thấy.

- Không hỏng.

Dư Long Thanh nhíu mày.

Hành động vừa rồi của hắn, chính là thí nghiệm trận pháp có xảy ra vấn đề hay không, hiện tại xem ra, vẫn nguyên vẹn, thực sự có Thiên Mệnh Nguyên Lực, khẳng định có thể ngăn cản, không đến mức tràn ra ngoài.

- Hay là... Lại thử một chút.

Biết không tìm ra nguyên nhân, mình sẽ cảm thấy phát điên, Dư Long Thanh trở lại tĩnh thất, chuyển tới một kiện bảo vật khác, tiếp tục thôi động trận pháp.

Lần này hắn học khôn rồi, chỉ tinh lọc ra năm đạo Thiên Mệnh Nguyên Lực liền ngừng lại, bản thân thì quay về tàng thư khố.

Giương mắt nhìn, chỉ thấy nữ nhi và Mạc Nhan Tuyết đã nhắm hai mắt lại, im lặng tu luyện.

Cảm ứng một chút, Dư Long Thanh không khỏi sửng sốt.

Lần này năm đạo Thiên Mệnh Nguyên Lực giống như cá vàng bị nhốt trong thùng nước, toàn bộ đều du đãng trong tàng thư khố, bất kể là va chạm như thế nào, cũng không thể thoát đi, một đạo cũng không thiếu.

- Trận pháp không hỏng, chứng tỏ Thiên Mệnh Nguyên Lực vừa rồi không phải tản mát tỏa ra, mà là bị hấp thu, vậy hiện tại có gì khác biệt với vừa rồi?

Đối chiếu cẩn thận tình huống vừa rồi và hiện tại, đồng tử Dư Long Thanh đột nhiên co rút lại:

- Khác biệt duy nhất chính là Trương Huyền đi rồi... Chẳng lẽ thực sự có liên quan tới tên gia hỏa này?

- Nhún nhường, tuổi tác không lớn, lần đầu tiên tiến vào Bạch Nham Học Viện, từng ở phía chính bắc lôi đài...

Đứng tại chỗ, nhớ lại đối thoại của Vu Vân Châu viện trưởng và nữ nhi vừa rồi, Dư thành chủ không khỏi run lên.

Tất cả điều kiện toàn bộ đều phù hợp, trừ... Nguyên Trì chưa mở ra!

Nhưng Nguyên Trì không mở ra, thật sự có thể hấp thu Thiên Mệnh Nguyên Lực, hơn nữa là một phát mấy ngàn đạo à?

Mày nhíu chặt, Dư Long Thanh xua tay:

- Gọi Hồ Hải Minh tới đây.

Không lâu sau, một binh sĩ mặc khôi giáp bước nhanh vào, chính là Hồ đội trưởng khi Trương Huyền vừa đến phủ thành chủ, đã cản hắn lại muốn kiểm tra thân phận.

Hồ Hải Minh ôm quyền:

- Thành chủ.

- Trương Huyền có thân phận, khẳng định sẽ không về Mạc Phủ, ngươi đi theo hắn xem đi đâu, đang làm gì, báo cáo kỹ với ta, ngoài ra... Đừng để bị đối phương phát hiện.

Dư Long Thanh phân phó:

- Chuyện này đừng nói cho ai, tiểu thư cũng không nói.

- Vâng.

Hồ Hải Minh ôm quyền, xoay người bước nhanh rời khỏi.

- Một lưu dân, lại trời sinh có thể khiến Nguyên Thú thân thiết, cho dù bị đánh tơi bời cũng cam tâm tình nguyện thần phục, Trương Huyền, ta cũng muốn xem, ngươi rốt cuộc ẩn tàng gì...

Dư thành chủ tràn ngập tò mò.

Tới Bạch Nham Thành lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên bị một người không có một chút tu vi gợi lên hứng thú.

Biết Hồ đội trưởng làm việc hắn yên tâm, Dư Long Thanh không nghĩ nữa, mà là nhìn về phía nữ nhi và Mạc Nhan Tuyết.

Hai người tập trung tinh thần, nỗ lực hấp thu Thiên Mệnh Nguyên Lực tản mát tỏa ra, cũng không biết vì nguyên nhân thiên phú hay là tình huống gì mà chỉ có tiến triển rất nhỏ, năm đạo khí lưu, đã qua tới mười lăm phút, vẫn du đãng ở trong phòng, không hề có dấu hiệu biến mất.

- Từ từ sẽ đến.

Biết thúc giục cũng vô dụng, Dư Long Thanh không nghĩ nhiều, vừa định trở lại tĩnh thất, liền nhìn thấy Hồ Hải Minh vội vã đi tới, trên khuôn mặt vốn cương nghị có chút xanh mét, rất khó coi.

- Không phải ta bảo ngươi theo dõi à? Sao nhanh như vậy đã trở lại rồi?

Trong lòng sinh ra dự cảm không rõ, Dư Long Thanh không nhịn được hỏi.

Quỳ một gối xuống, Hồ Hải Minh xấu hổ nói:

- Là thuộc hạ vô năng để mất dấu rồi, xin thành chủ trách phạt.

- Mất dấu? Đứng lên đi.

Dư Long Thanh nhíu mày:

- Rốt cuộc là có chuyện gì? Nói Chi tiết!

Hồ Hải Minh là đội trưởng đội hộ vệ, sớm đã đạt tới Nguyên Trì tứ trọng Thể Phách cảnh, chỉ là theo dõi một tiểu nhân vật Nguyên Trì cũng chưa mở, lại cũng có thể mất dấu, mấu chốt là từ lúc ra khỏi cửa đến bây giờ, ngay cả mười lăm phút cũng chưa tới.

Hồ Hải Minh đứng dậy, giải thích:

- Sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, ta rời khỏi phủ thành chủ bám theo, vị Trương Huyền này một mực đi dạo chung quanh, mua hai cái bánh bao ở cửa hàng bánh bao Trịnh Nguyên, sau đó lại tới cửa hàng quần áo Lưu Minh mua một kiện y phục, ta một mực theo dõi từ xa, vốn tưởng rằng hắn không phát hiện. Chính là vừa rồi khi đi đến Văn Hương Uyển, liền bị một nữ hài đụng vào một chút, sau đó... Khi lại đi tìm thì trực tiếp mất đi tung tích.

- Văn Hương Uyển?

Dư Long Thanh sửng sốt.

- Chính là, chính là... Thanh lâu trong thành.

Hồ Hải Minh vội vàng giải thích.

Dư Long Thanh sửng sốt:

- Ta biết đây là thanh lâu, ta nghi hoặc là... Vị Trương Huyền này, vì sao muốn tới thẳng thanh lâu?

Mới thoát khỏi kiếp lưu dân, đạt được thân phận, tới thanh lâu, tên gia hỏa này... Đói khát như vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.