Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 460: Chương 460: Bạch y sư Xảo trá (2)




- Ta...

Sắc mặt Bạch Thiềm y sư đỏ lên. Hắn chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, không chịu được nữa, quỳ rạp xuống đất:

- Tiền bối, ngài đại nhân có đại lượng, bỏ qua cho ta đi...

Đại dược vương là người phát ngôn của Độc Điện. Thứ ở chỗ hắn cầm tới là cái gì, không cần đầu óc cũng có thể hiểu rõ...

- Muốn để ta tha cho ngươi cũng được. Vừa vặn chúng ta đến vương thành, không có chỗ ở. Ngươi đi tới gần chỗ Danh Sư Đường, tìm một phủ đệ! Chuẩn bị tốt, ta có thể suy nghĩ giải quyết cho ngươi. Chuẩn bị không tốt... Ta thấy cũng không sử dụng ta ra tay, thuốc của đại dược vương đã đủ tiễn ngươi một đoạn đường!

Trương Huyền tùy ý xua tay.

Người này tuy rằng sắc đảm che trời, một nhân vật nhỏ, nhưng cũng có thể có chỗ sử dụng.

Đám người mình vừa đi tới nơi này, cuộc sống không quen, do hắn từ trong đó chiếu cố, không ít chuyện khó khăn, cũng sẽ trở nên đơn giản hơn.

Tình huống như hôm nay, có thể trực tiếp ra tay, là bởi vì người này nhận ra mình, biết mình và Mạc Vũ công chúa ở cùng một chỗ, nghi ngờ có chút cáo mượn oai hùm.

Đổi lại thành thời điểm khác, thật sự muốn ra tay, tác dụng hoàn toàn ngược lại.

Cho nên, có một người hiểu rõ ở bên cạnh, chung quy tốt hơn so với hoàn toàn hồ đồ.

- Tiền bối...

Vẻ mặt đau khổ, Bạch Thiềm y sư giống như cha mẹ chết.

Chuyện gì thế này?

Lại uống rượu một chút, nhìn thấy được một mỹ nữ đùa giỡn một chút. Kết quả, bị người dùng dội nước sôi không nói, còn phải bồi thường cho đối phương một phủ đệ...

Thiên hạ làm gì có đạo lý bị đánh còn phải đền tiền?

- Thế nào, không đi sao? Tốt lắm, thuốc này đại dược vương cho ta, có người nói sau khi ăn, trong đầu sẽ sinh trưởng đầy giòi bọ, do đó dẫn đến thần trí hỗn loạn. Thời điểm nghiêm trọng, sẽ xé rách y phục, cởi truồng chạy xung quanh... Duy trì liên tục ba ngày có khả năng tử vong. Không biết có hợp với khẩu vị của ngươi hay không?

Trương Huyền nói.

Toàn thân Bạch Thiềm y sư run rẩy, khiếp sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.

Tuy rằng hành vi của hắn không bị kiềm chế, nhưng nếu quả thật để cho hắn cởi sạch y phục trần truồng chạy xung quanh, hắn thật sự không cần sống nữa.

- Thế nào? Không hợp khẩu vị sao? Cái này cũng đơn giản. Trước đây hắn cho ta mười tám loại thuốc. Không hợp khẩu vị, ta có thể đều thử ở trên người ngươi một chút!

Trương Huyền khẽ nâng mí mắt lên.

- Không cần...

Vẻ mặt muốn khóc, Bạch Thiềm y sư liên tục lắc đầu:

- Không cần làm phiền tiền bối. Không phải tìm một phủ đệ sao? Cái này đơn giản. Ta lập tức qua. Ngày mai sẽ giúp tiền bối tìm được!

Đã trúng độc, sinh tử đã bị đối phương khống chế. Nếu không có cách nào phản kháng, vậy... thuận theo!

- Ừ, vậy còn tạm được. Tôn Cường!

Nghe hắn đáp ứng, Trương Huyền quay đầu lại nhìn.

- Thiếu gia!

Tôn Cường đi tới.

Dương sư là lão gia, vị này chính là học sinh của Dương sư, tất nhiên là thiếu gia.

- Đi theo hắn, đi tìm một phủ đệ ngươi thấy thoả mãn. Thu thập xong, có khả năng hai ngày nữa, lão sư ta cũng sẽ tới!

Trương Huyền nói.

- Lão gia cũng tới sao? Vâng, vâng!

Tôn Cường đầy hưng phấn gật đầu.

- Còn không đi, chẳng lẽ còn muốn đợi ăn?

Trương Huyền chắp hai tay ở sau lưng.

- Vâng!

Bạch Thiềm y sư liền vội vàng gật đầu, xoay người rời đi, một khắc cũng không dám dừng lại.

Rời khỏi lữ quán, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được nhìn về phía Tôn Cường đi phía sau.

- Không biết... vị thiếu gia này nhà các ngươi, tên gọi là gì?

Lần trước nhìn thấy ở Hồng Liên thành, hắn chỉ nói là người sùng bái mình, đã bị đập cho choáng váng. Ngày hôm nay lại gặp phải, cũng không thể hiện ra thân phận.

Tuy rằng đối với hắn kiêng kỵ không thôi, nhưng không biết đến cùng hắn tên gì.

- Thiếu gia nhà chúng ta tên là Trương Huyền!

Tôn Cường gật đầu.

- Trương Huyền?

Bạch Thiềm y sư lộ ra vẻ mặt nghi ngờ. Mấy năm nay chưa từng nghe qua vương tử hoặc thiên tài lợi hại nào có tên gọi như vậy!

- Vừa rồi các ngươi nói lão gia... Không biết lão gia các ngươi là ai?

Tuy rằng cảm thấy kỳ quái, hắn cũng không dám có chút khinh thường, tiếp tục hỏi.

- Lão gia chúng ta, là danh sư vượt qua tam tinh!

Vẻ mặt Tôn Cường sùng bái.

- Danh sư… vượt quá tam tinh?

Thân thể Bạch Thiềm y sư run lên.

Khương sư lợi hại nhất Thiên Vũ vương quốc, đường chủ Danh Sư Đường, cũng chỉ là một vị danh sư nhị tinh mà thôi. Vượt quá tam tinh là khái niệm thế nào?

Có thể nói, chỉ cần nguyện ý, một tay có thể khiến cho toàn bộ Thiên Vũ vương quốc bị huỷ diệt!

Trương Huyền này không ngờ là vãn bối của người như thế?

- Đúng vậy, thiếu gia làm học sinh thân truyền của hắn, nhận hết chân truyền. Lần này thiếu gia tới vương thành chính là sát hạch danh sư! Không chỉ có như vậy, hắn còn là một vị thi họa sư tam tinh, thuần thú sư nhị tinh, luyện đan sư nhất tinh!

Tôn Cường nói tiếp. Đây là những gì hắn biết được từ trong miệng Trầm Bích Như.

- Thi họa sư… tam tinh? Thuần thú sư nhị tinh...

Thân thể Bạch Thiềm y sư cứng còng.

Thảo nào tuổi còn trẻ lại lợi hại như vậy. Tùy tiện lấy một thân phận ra, cũng kinh thiên động địa. Sợ rằng ngay cả... Mạc Vũ công chúa cũng có phần không bằng!

- Cố gắng thần phục thiếu gia và lão gia, sẽ thu được lợi ích cả đời ngươi cũng không hưởng thụ được. Phản bội, kết quả ta không cần phải nói. Ngươi chắc hẳn cũng có thể nghĩ đến!

Biết đối phương suy nghĩ điều gì, Tôn Cường gõ một câu.

- Vâng!

Bạch Thiềm y sư gật đầu. Nghĩ tới điều trải qua trong những ngày qua, trong lòng hắm đột nhiên dâng lên sự rung động...

Tuy rằng ngày hôm nay rất xui xẻo, nhưng có thể, thực sự cũng là một lần cơ hội tốt ngàn năm một thuở!

...

Bạch y sư và Tôn Cường rời khỏi đó, Trương Huyền đang muốn nghỉ ngơi, liền nhìn thấy mọi người vẻ mặt hiếu kỳ vây quanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.