Hắn sợ trận pháp dừng lại, hùng sư đuôi vàng lại lao tới. Không nghĩ tới nó vừa vặn ngủ, miễn đi không ít phiền phức.
Theo âm thanh đi đến, nhất thời nhìn thấy được trong đại điện, một con man thú cực lớn nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền.
Dáng vẻ có phần giống với hùng sư, hình thể lớn hơn nữa, đuôi là màu kim hoàng, chỉ có vị trí cao nhất trở nên hơi trắng.
Thiết Xỉ Khiếu Thiên thú và nó đều là man thú nửa bước Chí Tôn, rất rõ ràng man thú trước bộ lông càng mềm mại hơn, cơ bắp cũng càng căng hơn.
Con man thú trước mắt này, cơ bắp nhão, bộ lông rối tung, giống như người lớn tuổi. Chỉ từ bên ngoài là có thể nhìn ra, nó tiến vào tuổi già.
- Liễu hội trưởng, đây chính là man thú trấn quốc chúng ta hùng sư đuôi vàng, bệnh càng nghiêm trọng hơn...
Liếc mắt thoáng nhìn con hùng sư đuôi vàng đang nằm ngủ trên mặt đất, Mạc Thiên Tuyết lắc đầu.
Man thú nửa bước Chí Tôn, tính cảnh giác rất mạnh. Bọn họ đi tới trước mặt, nó lại chưa từng tỉnh lại. Đủ thấy bệnh nặng tới mức nào.
- Trước đó nó có triệu chứng bệnh thế nào?
Trương Huyền hỏi.
- Ban đầu nó vẫn rất yên tĩnh. Đại khái nửa tháng trước, đột nhiên no bắt đầu phát điên, hai mắt đỏ đậm, gặp người lại cắn, liên tục cắn bị thương bảy, tám tên thái giám và cung nữ. Không có cách nào, ta mới mời Lâm hội trưởng ra tay, sử dụng trận pháp vây khốn nó!
Nghĩ đến tình cảnh ngày đó, trong lòng Mạc Thiên Tuyết vẫn còn sợ hãi.
Đây chính là man thú cấp bậc nửa bước Chí Tôn. Nếu nó thật sự điên tới, ngay cả hắn cũng không chống đỡ được.
May mà, nó còn có thể kìm chế. Bằng không, sợ rằng Ám Ảnh vệ cũng phải chết một số lượng lớn.
- Đột nhiên phát điên?
Trương Huyền nhìn qua.
Man thú lợi hại như thế, cho dù già, thân thể suy kiệt, cũng không đến mức đột nhiên bệnh nặng, tinh thần xuất hiện sự hỗn loạn.
- Đúng vậy, hùng sư đuôi vàng thoạt nhìn hung bạo mạnh mẽ, trên thực tế bình thường rất ngoan. Nó là do tiên tổ thuần phục lưu lại, ở vương cung đợi bảo vệ đủ hai trăm năm, luôn luôn vững vàng, không tổn thương từng bất kỳ kẻ nào. Không biết đây là bị bệnh lạ gì!
Mạc Thiên Tuyết nói tiếp:
- Lúc đó ta tìm Mộc Hoành y sư tới xem. Hắn nói là tuổi thọ không lâu, dẫn tới nôn nóng, phải nghĩ biện pháp trấn an mới được. Ngay sau đó lại mời không ít y sư đến đây hội chẩn. Kết luận đại thể cũng tương tự với hắn, nói là loại bệnh này, không có cách nào trị liệu. Chỉ có thể dựa vào bản thân chậm rãi khôi phục! Nếu như có thể chống đỡ được, còn có thể sống thêm một khoảng thời gian. Không chống đỡ nổi, cũng lại gần như là chấm dứt...
- Hơn nữa, không quan tâm có thể chống đỡ được hay không, kỳ hạn đều là ba tháng. Nói cách khác... dù chữa trị thế nào, tốn cái giá lớn hơn nữa, trong vòng ba tháng tất nhiên sẽ chết, đã không có hi vọng khỏi hẳn...
- Ba tháng hẳn phải chết? Ăn thịt người?
Nghe đến mấy kết luận này, tinh thần Trương Huyền thoáng động, lật tất cả sách y sư bên trong Danh Sư Đường xem một lượt. Hắn rất bất đắc dĩ phát hiện... giống như hắn dự đoán, không có bất kỳ tác dụng gì.
Những quyển sách này tuy rằng ghi lại không ít chứng bệnh kỳ quái, đều hoàn toàn không phù hợp với triệu chứng của con hùng sư đuôi vàng này. Thậm chí hoàn toàn không có một chỗ nào tương tự.
Cũng đúng. Nếu như dễ dàng tìm được ở trong sách như vậy, đám người Mộc Hoành y sư khẳng định đã sớm giải quyết, cũng không đến mức cầu đến trên đầu mình.
- Xem ra sách thu thập vẫn không đủ bộ...
Hắn lắc đầu.
Nếu như sách đủ nhiều, biết chứng bệnh, lại vô cùng có khả năng tìm được tình huống tương tự.
Cái gì cũng không phát hiện, đó chính là sách thu thập quá ít, lượng tri thức còn chưa đủ.
- Xem ra phải bớt chút thời gian rảnh, cũng thu tất cả sách của nghiệp đoàn y...
Hắn tuy rằng sát hạch y sư, thậm chí thành hội trưởng, sách bên trong nghiệp đoàn lại chưa từng nhìn qua. Sách ở bên trong Đồ Thư Quán, đều sử dụng thu nhận từ Danh Sư Đường.
Người sau tuy rằng bao hàm rất nhiều chức nghiệp, muốn nói lý giải đối với chứng bệnh, thuốc, khẳng định vẫn không giống như nghiệp đoàn chuyên môn.
- Liễu hội trưởng, có cần ta đưa kết quả chuẩn đoán bệnh của đám người Mộc Hoành y sư qua cho ngươi hay không? Cũng có thể tham khảo một chút?
Thấy hắn cúi đầu trầm tư, Mạc Thiên Tuyết nói.
- Không cần...
Hắn khoát tay áo.
Nếu đối phương không tìm ra nguyên nhân, kết quả này với hắn mà nói cũng không có tác dụng gì.
- Vậy... hùng sư đuôi vàng đang ngủ, có cần đánh thức nó, cho ngươi tiện quan sát hay không?
Y sư xem bệnh, cần người bệnh tỉnh táo, có khả năng nhìn, nghe, hỏi, biết tình huống cặn kẽ. Hiện tại đầu này man thú trấn quốc đang ngủ, bất kỳ chứng bệnh đều không nhìn thấy được, tự nhiên cũng sẽ không có cách nào trị liệu.
Trương Huyền vội vàng lắc đầu.
Nếu như tỉnh táo, muốn để man thú này có động tác công kích, có khả năng xuất hiện sách ở trong đầu. Nếu chẳng may nó không công kích, hoặc tốc độ công kích quá nhanh, thì phiền toái.
- Ta đi xem...
Nói xong, hắn nhấc chân đi về phía man thú cao lớn trước mắt.
- Tu vi của hắn không tốt, có thể giải quyết rất nhiều vấn đề trên tường nghi vấn khó xử lý, y thuật xác thực không cần nghi ngờ. Ta phải xem thật kỹ một chút, rốt cuocọ hắn chẩn đoán bệnh cho con man thú này như thế nào...
Lâm Đào tông sư ở một bên, thấy hắn đi về phía trước, cũng vội vàng đưa mắt tập trung qua.
Làm phó hội trưởng của nghiệp đoàn trận pháp sư, hắn quan hệ qua lại thân thiết với không ít y sư, biết rất nhiều thủ đoạn chữa bệnh.
Có người cẩn thận hỏi thăm, quan sát bộ lông, hình thể màu sắc.
Có người quan sát hơi thở, nghe tim đập.
Cũng có người quan sát thức ăn, nước uống, phân và nước tiểu, từ trong đó tìm kiếm vấn đề...
Người trước mắt này phá tan lịch sử ghi chép của nghiệp đoàn y sư, sẽ dùng loại phương pháp nào?
Trong lòng hắn kỳ quái, hai mắt không dám chớp một cái, rất sợ bỏ qua một chi tiết nào!
Chỉ có điều, ngay sau đó hắn nhìn thấy được... Người thanh niên đi tới trước mặt man thú, sờ một chút, sau đó... lại có vẻ mặt cổ quái đi trở về.
- Vậy... vậy là xong rồi?
Vẻ mặt Lâm Đào tông sư giống như vỡ mộng.