Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1603: Chương 1603: Bồ Đề thụ sắp chết! (1)




- Không sai, chính là Hồ Ba Liệu Thương pháp!

Lộc Thành nhìn qua:

- Ngươi cũng biết công hiệu a?

- Phương pháp chữa thương này, kỳ thật cũng không phải chữa khỏi, mà là kích thích tiềm năng trong cơ thể, ngăn chặn thương thế trong thời gian ngắn, từ đó để sức chiến đấu khôi phục lại đỉnh phong! Là tình huống ở trên chiến trường cần khẩn cấp xử lý trọng thương, mới bất đắc dĩ dùng...

Ngô Hư gật đầu.

Giống như Trương Huyền đoán, bọn họ là Chiến Sư, vì chiến đấu mà sinh, khó tránh khỏi trọng thương. Một khi trọng thương mất sức chiến đấu, ý nghĩa bất cứ lúc nào cũng sẽ tử vong.

Bởi vậy Hồ Ba tiền bối sáng chế ra phương pháp chữa thương này, kỳ thật cũng không phải chữa thương, mà là kích hoạt tiềm năng trong cơ thể, để cho người ta không bị thương thế liên lụy, vẫn có thể phát huy ra sức chiến đấu mạnh nhất. Cái bí pháp này, từng cứu sống không biết bao nhiêu Chiến Sư, để bọn họ thoát ly nguy hiểm. Tình huống vừa rồi, không có cách nào lựa chọn, đành phải sử dụng.

- Nói không sai, vậy ngươi cũng biết bộ công pháp này thiếu hụt?

Lộc Thành tiếp tục hỏi.

- Thiếu hụt là... một khi hiệu quả kết thúc, thương thế sẽ tăng thêm...

Ngô Hư gật đầu.

- Không sai, thương thế xác thực sẽ tăng thêm, hơn nữa làm không cẩn thận tu vi sẽ tổn hao nhiều...

Lộc Thành lắc đầu:

- Thầy Trương này, biết loại tình huống này của ta, từ chiêu thứ nhất, liền hạ thủ lưu tình, không có công kích chỗ ta bị thương, nếu không... Đừng nói hơn một trăm chiêu, ba chiêu ta cũng chống không được, sẽ chết tại nguyên chỗ!

- Cái này...

- Không tin?

Lộc Thành lắc đầu:

- Hồ Ba Liệu Thương pháp áp chế thương thế, thật ra là áp chế thương thế ở một ít huyệt vị đặc thù, ta áp chế ở mấy huyệt hồng môn, chương hồi, một khi công kích mấy huyệt vị này, chân khí tất sẽ nổ tung, khó có thể khống chế thương thế!

Ngô Hư gật đầu.

Kích hoạt tiềm năng áp chế thương thế, kỳ thật là dùng chân khí phong bế thương thế, mà phong bế mệnh môn, ngay ở mấy huyệt đạo này.

- Ngươi nhìn...

Thấy hắn hiểu được, Lộc Thành cười khổ chỉ tay áo. Ngô Hư vội vàng nhìn lại, chỉ nhìn thoáng qua, con ngươi của Ngô Hư kìm lòng không được co rút lại. Chỉ thấy quần áo bên ngoài ở huyệt vị hồng môn, chương hồi… tất cả đều xuất hiện lỗ nhỏ, như kim đâm, không nhìn kỹ, căn bản không nhìn thấy.

- Đây là... Hắn, hắn lưu lại?

Thanh âm của Ngô Hư phát run.

- Không sai, chiêu thứ nhất, hắn liền phát hiện vấn đề của ta, cỏ dại quét tới, lúc ấy ta không biết, còn tưởng rằng thực lực của hắn không đủ, tiếp tục tiến công, đối phương vì không thương tổn ta, cưỡng ép biến chiêu, chỉ đại huyệt trước ngực...

Lộc Thành lắc đầu, vẻ mặt kính sợ:

- Kỳ thật, nếu muốn sống chết quyết đấu, hắn một chiêu liền có thể chém giết ta, nhưng một mực hạ thủ lưu tình, mà ta... lại không tự biết mà thôi!

- Cái này, cái này...

Vẻ mặt Ngô Hư trắng bệch.

Dưới giao đấu kịch liệt như thế, còn hạ thủ lưu tình, kia là người sao? Quả thật qua đáng sợ!

- Thầy Trương này... Sâu không lường được! Về sau gặp được, tuyệt đối không nên đối địch...

Một lát sau, Lộc Thành nhịn không được nói.

- Vâng!

Ngô Hư gật đầu.

Ngay cả Lộc huynh cũng không phải đối thủ, hắn tự nhiên không dám trêu chọc.

- Được rồi, mau chóng chữa thương, sau đó ngươi cũng mau mau xung kích Bán Thánh, chỉ cần thành công, liền có cơ hội cùng chúng ta đi bốn đại học viện, tuyển chọn nhân vật mới, sau đó hoàn thành nhiệm vụ kia, nếu không sẽ không có cơ hội!

Lộc Thành nói.

- Yên tâm đi Lộc huynh, lần này ta nhất định phải xung kích thành công!

Ánh mắt Ngô Hư trong lóe lên một tia kiên định.



Đám người Hồ Yêu Yêu đột phá Bán Thánh, trên đường trở về, một mực củng cố tu vi, cố gắng tu luyện, mà Trương Huyền cũng củng cố tu vi vừa mới đến Tằm Phong cảnh. Một đường không nói chuyện, nửa ngày sau, trở lại Hồng Viễn thành. Từ rời đi đến trở về, tổng cộng chỉ hơn một ngày một đêm, ngày mới sáng lên không lâu, mọi người liền thấy Hồng Viễn thành xuất hiện ở trước mắt.

- Đó là... phủ đệ của ta?

Tử Dương thú phi hành một hồi, Trương Huyền nhìn xuống dưới, lập tức ngẩn ngơ. Chỉ thấy trước đó một vùng phế tích, biến thành kiến trúc lộng lẫy, so với hoàng cung cũng không kém bao nhiêu. Nhất là trong đó loáng thoáng xuất hiện trận pháp, thế mà đều đạt đến cấp sáu, không chỉ hội tụ linh khí, còn uy lực vô tận.

- Tình huống gì thế này?

Trương Huyền choáng váng.

Mặc dù biết Danh Sư học viện sẽ sửa nhà cho hắn, nhưng không cần sửa xa hoa như thế a? Ngoại nhân thấy, còn tưởng rằng đây là hoàng cung!

- Đi xuống xem một chút!

Trong lòng kỳ quái, cáo từ đám người Hồ Yêu Yêu, để Tử Dương thú bay xuống. Mới vừa rơi xuống, chỉ thấy Tôn Cường tới đón.

- Đây là có chuyện gì?

Trương Huyền nhịn không được hỏi.

- Là Hồng Viễn hoàng thất muốn sửa nhà, không cách nào ngăn được, ta cũng hết cách rồi, chỉ có thể tùy bọn hắn...

Vẻ mặt Tôn Cường oan ức.

Danh Sư học viện hỗ trợ sửa nhà, hắn có thể hiểu được... nhưng Hoàng thất xông lại, liều mạng xây dựng, đây là muốn làm gì?

- Hoàng thất?

Trương Huyền nháy mắt.

Khuya hôm trước hình như bản thân là bị Hoàng đế bệ hạ đuổi đi, làm sao thời gian nháy mắt lại xây nhà cho hắn?

- Vâng, không chỉ như thế, Ngọc Thần Thanh bệ hạ đã tới thăm hỏi ba lần, nói muốn gặp ngươi...

Tôn Cường nói tiếp.

- Còn muốn gặp ta?

Trương Huyền càng thêm mê man.

Vị hoàng đế bệ hạ này hỉ nộ ái ố rất kỳ quái ah, để cho người ta không hiểu rõ nổi? Nhưng mê man không lâu, liền có người thông bẩm, Ngọc Thần Thanh bệ hạ lại tới!

- Để hắn vào đi!

Trương Huyền khoát tay áo.

Mặc dù không biết trong hồ lô của đối phương bán thuốc gì, nhưng vừa vặn cũng muốn mượn Thánh giả Bồ Đề thụ của đối phương dùng một chút, người đã đến, vậy liền thuận tiện hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.