Hồng sư lắc đầu, có chút nghi ngờ nhìn qua:
-Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
- Ta mang tin tức hôm nay bọn ngươi đến bẩm báo cho Vệ sư. Người phái linh thú phi hành bảo chúng ta nghênh đón, ai ngờ. . . Còn chưa có cất cánh thì đã bị đám người Phùng sư ngăn lại. . . Ngươi cũng biết rồi đó, hắn là Danh sư ngũ tinh, ta cũng không có cách nào...
Sắc mặt Trang Tần rất là khó coi giải thích qua một lần.
Vốn dĩ hắn đã đi đón mọi người, kết quả. . . Linh thú phi hành bị cướp đi, cho nên chỉ có thể lo lắng suông ở nơi này chờ đợi.
May mắn, thoạt nhìn không có việc gì.
- Nghe Phùng Vũ nói, danh ngạch thiếu đi ba cái, có phải thật vậy hay không?
Biết không thể trách được Trang Tần trước mắt này, lại thêm mọi người cũng không có tổn thất gì. Cho nên Hồng sư cũng không xoắn xuýt vấn đề này, hắn tiếp tục hỏi.
- Vâng!
Trang Tần nhẹ gật đầu:
- Tu luyện ở Hóa Thanh trì, bốn nước chư hầu, mỗi nước có ba danh ngạch. Tổng hợp lại là mười hai cái, mà bên Huyễn Vũ hoàng thất cũng có ba cái. Cộng lại tổng cộng là 15.
Đám người Hồng sư gật đầu.
Hóa Thanh trì mười năm mở ra một lần, danh ngạch chỉ có 15 cái, những việc này bọn họ cũng đều biết, không tính là bí mật gì cả.
- Mười lăm cái danh ngạch này là quy củ năm đó lão tổ khai quốc, Huyễn Vũ bệ hạ quyết định. Người người đều biết, cũng chưa từng thay đổi qua, chỉ là. . . Lần này thì lại không giống!
Trang Tần chần chờ một chút rồi nói:
- Phi Nhi công chúa của Hồng Viễn đế quốc biết tin tức Hóa Thanh trì mở ra. Cho nên mới đi tới đây, muốn. . . Bốn cái danh ngạch! Hoàng thất nhường ra một cái, cũng đã xác định quy củ, ba cái còn lại sẽ do bốn nước chư hầu đưa ra...
- Phi Nhi công chúa?
Hồng sư sững sờ.
Hồng Viễn đế quốc, đây chính là đế quốc nhất đẳng, tài nguyên gì mà không có cơ chứ? Chạy tới một cái đế quốc nhị đẳng cướp danh ngạch làm gì đây?
Còn một hơi muốn bốn cái!
Lại nói. . . Vị Phi Nhi công chúa này là ai?
Chưa từng nghe qua ah!
- Phi Nhi công chúa. . . Là học viên của Hồng Viễn Danh sư học viện, nghe nói là. . . Học tỷ của thái tử Diệp Tiền...
Trang Tần có chút lúng túng nói.
Mặc dù ngôn ngữ của hắn bình thường, lời nói có chút quanh co. Thế nhưng nghe một hồi, mọi người cũng đều hiểura được.
Diệp Tiền cũng là một vị Danh sư có thiên phú, ba năm trước đây đã được Danh sư đường Huyễn Vũ đế quốc đề cử đến Hồng Viễn Danh sư học viện để bồi dưỡng.
Mà vị Phi Nhi công chúa này cũng là học viên, nghe nói danh khí rất lớn, càng là học tỷ của thái tử Diệp Tiền. Mà Diệp Tiền, có lẽ là ngưỡng mộ đối phương, hoặc là xuất phát từ mục đích khác, cho nên mới cố ý nói ra điểm thần bí của Hóa Thanh trì, lại mời nàng đến đây. Đầu tiên là mượn cơ hội lấy lòng, sau đó. . . Mới xuất hiện một màn như thế này.
Có thể có danh khí rất lớn ở trong Danh sư học viện, chỉ sợ thấp nhất cũng là nửa bước Danh sư ngũ tinh, lại thêm thân phận công chúa của đế quốc nhất đẳng. Quả thực cũng đáng để Thái tử kết giao.
Khó trách trước đó Phùng sư đã nói, thái tử muốn ba danh ngạch. Nói như vậy, quả thực tương đương với gạt bỏ danh ngạch của bọn họ.
- Đế quốc nhị đẳng kết giao với đế quốc nhất đẳng, cống danh ngạch ra. Chuyện này cũng không tính là gì, chỉ là. . . Bệ hạ có nói sẽ phân chia danh ngạch như thế nào hay không?
Hồng sư nhìn qua rồi hỏi.
Làm đế quốc đẳng cấp thấp, vì kết giao với Danh sư cao cấp hơn, đế quốc cao cấp hơn mà đưa ra danh ngạch. Chuyện này cũng không có gì đáng trách, điểm ấy cũng có thể tiếp nhận được.
Chỉ là. . . Bốn nước chư hầu, tặng ra ba danh ngạch, phân chia như thế nào cũng nên có điều lệ a. Nếu không, nhất định mọi người ai cũng không phục ai.
- Bệ hạ để cho chúng ta tự mình giải quyết, buổi tối hôm nay thái tử điện hạ sẽ thiết yến ở đông cung. Ý định giải quyết chuyện quy củ này...
Trang Tần nói.
Hắn đã báo lên tin tức đám người Hồng sư ngày hôm nay sẽ tới với Diệp Tiền, cũng đã xác định đêm nay sẽ thiết yến mời các nước chư hầu tới giải quyết vấn đề.
Cho nên, mới có chuyện Phùng Vũ ngăn cản.
Một khi bọn họ bị vây ở trên không trung một ngày không thể di chuyển, không tham gia được yến tiệc. Như vậy không cần nghĩ, ba danh ngạch nhất định sẽ là Hồng Phong đế quốc bọn họ đưa ra.
Dù sao, danh ngạch chỉ có ba cái, thiếu một cái, ai cũng không tình nguyện. Đã có không muốn, lại có quan hệ cạnh tranh như vậy, sao lại không làm. . . Lại nói, ai bảo các ngươi tới chậm?
- Có lẽ đây không phải là ý tứ của một mình Phùng, Tiềm Phong, Trục Nguyệt. Mấy lão gia hỏa Danh sư đường này, nhất định bọn họ cũng tham dự!
Sau khi hiểu rõ chuyện gì xảy ra, Hồng sư hừ lạnh một tiếng.
Ngăn cản nhóm người mình, đối với hai thế lực khác cũng có chỗ tốt. Cho nên không thể nào là chủ ý của một mình Phong Nguyên đế quốc, mà là chủ ý sau khi những người kia đã thương nghị qua. Phùng Vũ chỉ là người ra mặt mà thôi.
May mắn Trương sư đã phá vỡ kế hoạch của đối phương, nếu không, ba cái danh ngạch nhất định sẽ do bọn họ đưa ra!
Nếu như vậy, thực sự khóc không ra nước mắt.
- Nếu là yến tiệc, như vậy hiện tại còn sớm, cứ về chỗ ở trước. Thuận tiện ta đi thăm hỏi mấy lão già kia một chút!
Hồng sư hất ống tay áo lên.
Thân là Danh sư ngũ tinh, có tôn nghiêm và kiêu ngạo của mình. Người còn chưa tới thì đã bị đối phương bố trí, cơn giận này, làm sao có thể nuốt được, đương nhiên phải tìm trở về!
- Chỗ ở ta đã chuẩn bị xong, ngay cách đây không xa, ta sẽ mang các ngươi qua đó!
Biết đây là mâu thuẫn giữa các Danh sư ngũ tinh, bản thân không có tư cách chen lời vào, Trang Tần đành phải nói sang chuyện khác. Hắn dẫn đường ở phía trước, mới vừa đi mấy bước thì đột nhiên nhớ tới cái gì đó, trong lòng có chút nghi hoặc nhìn qua:
- Hồng sư, nhìn. . . dáng vẻ của Phùng sư, nhất định đã chuẩn bị kỹ càng, sẽ gây phiền phức cho các ngươi, làm sao các ngươi. . . Thoát khỏi được chứ?
- Cái này...
Hồng sư chần chờ một chút rồi nói:
-Chúng ta gặp nhau ở trên không trung, sau đó. . . Bọn họ rơi xuống.
- Rơi xuống?
Trang Tần sững sờ đứng tại chỗ, ngây ra như phỗng.