Trương Huyền đã gặp không ít mỹ nữ.
Thẩm Bích Như, Mạc Vũ, Triệu Phi Vũ, Ngọc Phi Nhi, Lạc Thất Thất. . . Hai học sinh như Vương Dĩnh và Triệu Nhã của hắn cũng không kém bao nhiêu, thậm chí còn có tài năng xuất chúng.
Bên trong những mỹ nữ này, không thiếu người có hảo cảm đối với hắn cũng có một ít người nói thẳng, nội tâm rộng mở, nguyện ý đi cùng hắn. . .
Nhưng từ đầu đến cuối hắn không hề bị lay động.
Cũng không phải hắn không có tình cảm, không thích mỹ nữ, mà là không hề động tâm.
Tâm bất động, không muốn đi gây phiền toái, tăng thêm trong lòng lại có phiền não.
Vốn hắn cho rằng, có thể là bởi vì trong đầu mang theo Thiên Đạo thư viện, cũng có sự vô tình của thiên đạo. Thế nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ tới, chỉ nhìn thân ảnh áo trắng này một cái thì trái tim không nhịn được phải nhảy lên một cái.
Hình như trong cơ thể đối phương có đồ vật gì đó hấp dẫn hắn, khiến cho hắn không kìm lòng được muốn qua đó.
Dung mạo của đối phương rất đẹp, thậm chí Triệu Nhã đứng ở bên cạnh nàng cũng không bằng một phần vạn, nhưng tâm cảnh của hắn cũng đã tu luyện đến mức nhất định. Không phải là người vừa nhìn thấy mỹ nữ sẽ suy nghĩ lung tung. Thế nhưng chẳng biết tại sao, người này lại khiến cho hắn thoạt nhìn rất là thân thiết.
Giống như trước kia đã thấy qua vậy.
- Không thể để cho nàng có chuyện xảy ra...
Trong đầu hắn xuất hiện ý nghĩ như vậy.
Chung quanh có linh thú Hóa Phàm ngũ trọng đi đến, ước chừng hơn ba mươi đầu. Mà đám thợ săn cũng có bảy, tám người. Nếu quả thật muốn lặng lẽ vây công, như vậy nhất định thân ảnh áo trắng này sẽ song quyền nan địch tứ thủ, không ngăn cản nổi!
- Cứu nàng!
Chẳng biết tại sao, khi trong đầu xuất hiện suy nghĩ này, hắn lại kiên định lạ thường.
Hắn không muốn nhìn thấy thân ảnh này bị nhiều linh thú như vậy tàn sát.
- Trực tiếp tiến lên cứu người như vậy, nhất định cũng sẽ rơi vào vòng vây, đến lúc đó ngay cả mình cũng sẽ bị vây vào bên trong!
Mặc dù muốn cứu người, nhưng cũng không thể lỗ mãng như thế.
Nhiều linh thú lợi hại như vậy, tầng tầng lớp lớp vây quanh, coi như hắn có thể phi hành thì nhất định khó mà đào thoát được, nhất định phải nghĩ biện pháp khác mới được.
- Như vậy đi, tiếp tục ngụy trang thành Dương sư, để xem có thể dọa lùi đám người kia hay không!
Nghĩ một lát, phát hiện ra mình không có biện pháp gì tốt. Hắn cảm thấy tốt nhất vẫn nên dùng nghề cũ của bản thân. . . Lừa dối!
Nếu như có thể làm cho đám người kia sợ hãi đến mức trực tiếp rời khỏi vậy thì là tốt nhất.
Không thành công. . . Thì cũng chỉ có thể nghênh chiến!
Cùng lắm thì đến lúc đó cũng kêu phân thân ra, cùng nhau chiến đấu, coi như đánh không lại, muốn chạy trốn cũng có thể làm được.
- Cứ làm như thế đi!
Hắn cắn răng, cân nhắc suy nghĩ nhiều lần rồi lập tức đứng dậy, cơ bắp nhúc nhích, lần nữa biến thành bộ dáng của Dương sư.
Rầm rầm!
Bên này hắn với vừa chuẩn bị sẵn sàng thì đã thấy nhiều linh thú đã vây quanh phương tám hướng của đầm nước, trong mắt từng đầu tràn ngập tinh quang lấp lóe, bất cứ lúc nào cũng sẽ xông về phía trước.
- Không còn kịp rồi...
Lông mày nhướng lên, Trương Huyền không còn quản gì khác. Hắn vừa tung người, tức thì bay thẳng về phía bên kia.
- Hừ!
Người còn đang ở trên không trung, tiếng hừ lạnh vang vọng, giống như là long ngâm, làm cho núi rừng ong ong rung động.
Một tiếng gào thét này đã dùng tới linh hồn chi lực của hắn, cộng thêm toàn bộ lực lượng chân khí, khiến cho người ta có một loại cảm giác tràn trề không gì chống đỡ nổi.
Hắn đã quen ngụy trang cao nhân, trên người tự mang khí chất, người ở trên không trung đã khiến cho người ta có một loại cảm giác giống như Thiên Thần giáng lâm, hiển hách sinh phong.
Rất nhiều linh thú và thợ săn đang chuẩn bị công kích nhìn thấy một người đạp trời mà đến, hiển nhiên cũng rất sững sờ, ngừng lại.
Mặc dù trí tuệ của linh thú không đạt tới trình độ của nhân loại, nhưng cũng không ngốc.
Thân ảnh trước mắt này lăng không hư độ, bay thẳng tới, thực lực rất mạnh, chỉ sợ không phải là tồn tại mà bọn chúng có thể chống lại.
Sưu!
Thấy đối phương không có mạnh mẽ xông lên, Trương Huyền nhẹ nhàng thở ra, đi mấy bước tới trước mặt thân ảnh áo trắng.
Đứng ở đây, mặc kệ là cứu người hay là chạy trốn, cũng có thể bạo phát ra tốc độ nhanh nhất.
Đi tới trước mặt nàng lại nhìn càng rõ ràng hơn, là một cô nương tuổi tác giống như hắn, vẻ mặt thản nhiên, hiển nhiên cũng không biết mình đã bị rất nhiều linh thú vây quanh.
- Bản tọa đi ngang qua nơi đây, thấy phong cảnh hợp nơi này lòng người, không muốn tăng thêm giết chóc, các ngươi lui ra đi!
Hai tay chắp ra sau lưng, Trương Huyền nhìn quanh một vòng.
Ngoài miệng nói xong, hắn lặng lẽ truyền âm cho nữ tử kia.
- Qua lát nữa nghĩ biện pháp chạy trốn đi, chung quanh đã tràn ngập linh thú, ta hoài nghi. . . Bọn chúng có khả năng muốn gây bất lợi cho ngươi!
Nói xong, đồng thời cũng không nghe câu trả lời của đối phương, hắn quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy vẻ mặt của nữ tử áo trắng lạnh nhạt nhìn qua, dường như không nghe thấy hắn truyền âm vậy.
- Chẳng lẽ. . . Nàng không tin?
Hắn nhướng mày.
Đám đại gia hỏa kia đều lặng lẽ không tiếng động vây quanh, hiện tại lại ẩn giấu ở chung quanh. Cho nên có lẽ đối phương tạm thời không tin.
Cũng khó trách, đối phương đang ở đây nghỉ ngơi, đột nhiên xuất hiện một người, còn truyền âm nói có đầy linh thú bao vây. Đổi lại là hắn cũng sẽ nghĩ có phải đối phương bị bệnh tâm thần hay không.
- Sao vậy, lời nói của bản tọa không có tác dụng hay sao?
Biết giờ phút này giải thích quá nhiều thì thân phận cao nhân sẽ bị lộ ra, Trương Huyền nhướng mày, hất ống tay áo lên:
- Còn không lui xuống!
Rống!
Nghe thấy tiếng hét lớn của hắn, quả nhiên linh thú chung quanh có chút e ngại, trong đó có một đầu không nhịn được hô lên một tiếng đến, lộ ra dấu vết ở trong lùm cây.
Một người đã lộ, dường như những linh thú và thợ săn khác cũng biết mình đã bị phát hiện, cho nên cũng không che giấu, cả đám nhao nhao lộ đầu ra.
Rầm rầm!
Hơn ba mươi đầu linh thú cấp bậc Hóa Phàm ngũ trọng, phối hợp với bảy, tám thợ săn cùng cấp bậc, khiến cho người ta có áp lực nồng đậm.
- Hiện tại đã tin rồi đúng không? Vừa rồi khi ta đi ngang qua đây, nhìn thấy có thể bọn chúng sẽ đối phó với ngươi và đầu Tuyết Hồ này...