Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2396: Chương 2396: Đánh phường chủ (2)




Thấy một Nguyên Thần cảnh hậu kỳ nho nhỏ, vậy mà ở trước mặt phế bỏ thuộc hạ của mình, phường chủ tức đến tròng mắt đỏ hoe, bàn tay trảo một cái, lực lượng hùng hồn phun ra ngoài, lăng không bắt đến.

Trương Huyền híp mắt lại, cũng không tránh né, đạp chân lao tới đón.

Tu vi tấn cấp đến Nguyên Thần cảnh hậu kỳ, còn không người luyện tập, tên này đã tìm phiền toái, không ngại đánh một trận nha!

Ầm ầm!

Nắm đấm va chạm bàn tay của đối phương, hai đạo lực lượng chạm vào nhau, bốn phía phát ra tiếng nổ thật to, khán đài ở dưới dư âm lực lượng trùng kích, lập tức sụp đổ.

Đám người trước đó xem náo nhiệt, thấy lực lượng xung kích cường đại như thế, tất cả đều bị dọa đến nhao nhao phân tán, Trương Cửu Tiêu cũng lùi về sau mấy chục mét.

- Ngươi... Làm sao lại mạnh như vậy?

Con ngươi của Phường chủ co rụt lại.

Vốn cho rằng đối phương chỉ là vượt cấp chiến đấu, thực lực kém hắn rất nhiều, nằm mơ cũng không nghĩ đến, quyền chưởng tấn công, thế mà... Thế lực ngang nhau!

Một Nguyên Thần cảnh hậu kỳ, lực lượng tương đương Xuất Khiếu cảnh đỉnh phong như hắn...

Tận mắt nhìn thấy, cũng cảm thấy khó có thể tin.

- Ngươi đến cùng là ai?

Loại năng lực vượt cấp chiến đấu này, lai lịch tất nhiên sẽ không đơn giản, phường chủ tuyệt không tin chỉ là người khiêu chiến bình thường.

- Trương Huyền!

Trương Huyền cười nhạt một tiếng, lật tay một cái, đánh xuống một chiêu.

Thoạt nhìn không có bất kỳ lực lượng nào, lại cho người ta một loại cảm giác khó mà chống lại, phường chủ còn muốn nói cái gì, thấy chiêu này bổ tới, biết không ngăn cản không được, lần nữa nghênh tiếp.

Bất quá, nắm đấm còn không có tiếp xúc bàn tay của đối phương, chỉ thấy thân ảnh trước mắt chợt lóe, chẳng biết lúc nào đã đi tới trước mặt, nhẹ nhàng nhấn một cái.

Bành!

Phường chủ phun ra máu tươi, bay ngược về phía sau, tầng tầng ngã xuống đất, vẻ mặt trắng bệch.

Thời điểm Trương Huyền ở Nguyên Thần cảnh trung kỳ, còn kém không nhiều có thể chiến đấu với Xuất Khiếu cảnh đỉnh phong, hiện tại đạt đến hậu kỳ, coi như đối phương rất mạnh, vẫn không chống lại được.

- Đi, bắt hắn đánh tàn phế cho ta!

Hai chiêu qua đi, biết đối phương căn bản không phải đối thủ, Trương Huyền lười tiếp tục động thủ, gọi một tiếng.

Phần phật!

Trong một gian phòng lập tức bay ra hơn một trăm chuôi trường đao, thẳng tắp bổ tới phường chủ.

Những đại đao này, dù chỉ là Thánh Khí hạ phẩm, nhưng số lượng thực sự quá nhiều, hơn trăm cái đồng thời tiến công, trong nháy mắt đao khí tung hoành, con ngươi của phường chủ co lại, đánh trả cũng không kịp, liền bị đánh máu me đầm đìa.

- Những thứ này...

Lão giả bẩm báo phường chủ nhìn thấy nhiều vậy đao như, lông mày nhảy loạn.

Không phải cái khác, chính là vũ khí dùng để cung cấp cho tuyển thủ...

Chỉ là những vật này không phải đều không có linh tính sao? Làm sao nghe lời như thế, đi tiến công phường chủ?

- Hẳn là bị Khải Linh...

Nắm đấm căng thẳng, rất nhanh thì hiểu được.

Rất hiển nhiên, những binh khí này đều bị đối phương Khải Linh, nguyên nhân chính là như vậy, mới nghe lời tiến công phường chủ như thế...

Cái tên này, từ khi đi vào chọn vũ khí, đến lúc đi ra không có dùng bao nhiêu thời gian a...

Nhanh như vậy liền thành công, hơn nữa Khải Linh nhiều binh khí như vậy...

Đến cùng làm sao làm được? Không chỉ hắn không dám tin, khóe miệng của Trương Cửu Tiêu cũng giật một cái.

Sớm biết thủ đoạn Khải Linh của Trương sư đương thời có một không hai, nhưng không nghĩ tới trước thời hạn liền chuẩn bị, thu phục hết trường đao của người ta.

Xem ra vừa mới tới, liền đoán ra muốn lấy được tiền đặt cược cũng không dễ dàng như vậy

Đối phương bức bách, vừa khéo cho cái cớ thôi.

Ô ô ô ô!

Hơn một trăm Thánh Khí hạ phẩm, như trải qua huấn luyện đặc thù, mỗi một lần tiến công, đều là chỗ yếu hại của phường chủ, thời gian không dài, vị cường giả Xuất Khiếu cảnh đỉnh phong mới vừa rồi còn khí thế hung hăng, trên thân chảy đầy máu tươi, không biết bị chặt bao nhiêu đao, bất cứ lúc nào cũng sẽ tử vong.

- Dừng tay... Ta bằng lòng trả lại Linh Thạch ngươi thắng...

Biết tiếp tục nữa, sớm muộn gì cũng sẽ bị chém chết, phường chủ vội vàng la lên.

Mặc dù cảm thấy uất ức, nhưng không có cách nào.

Mình không phải đối thủ, càng không ngăn cản nổi những đại đao này.

- Trả tiền?

Vẫy tay một cái, tất cả trường đao bay trở về, đồng loạt lơ lửng ở sau lưng Trương Huyền, tựa như khổng tước xòe đuôi.

- Vâng...

Giãy dụa đứng dậy, phường chủ lấy ra một chiếc nhẫn đưa tới:

- Đây là một vạn chín ngàn tám trăm Linh Thạch thượng phẩm...

Đây là chợ đen lợi nhuận không biết bao nhiêu năm, một khi giao hết, mắt xích tài chính của toàn bộ chợ đen sẽ gián đoạn.

Tiện tay nhận lấy, Trương Huyền nhìn qua, nhẹ gật đầu.

Về số lượng đầy đủ, xem ra đối phương không có chơi mánh khóe.

- Những tiền đánh cược này là ta chiến đấu thắng tới... Ngươi ra tay với ta cùng bằng hữu của ta, xem bồi thường như thế nào đi!

Cất kỹ Linh Thạch, Trương Huyền nhìn lại.

- Đền bù?

Khuôn mặt Phường chủ tái đi.

Đã táng gia bại sản, còn muốn đền bù?

- Không sai!

Trương Huyền gật đầu.

Cái chợ đen này, không coi nhân mạng ra gì, Danh Sư đường cùng Tiềm Xung thành mặc kệ, nhưng hắn gặp gỡ, tự nhiên phải quản một chút, nếu không người người đều như vậy, Danh Sư lập xuống quy củ ở đâu?

- Không biết... đền bù như thế nào?

Phường chủ cắn răng.

- Ta nghe nói chợ đen các ngươi vừa mới đạt được một bản Tháp Ngôn Cổ Thư?

Trương Huyền suy nghĩ một chút, nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.