Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 429: Chương 429: Danh Sư Đường, ta tới đây! (1)




Gào!

Thời điểm hắn vừa phân tâm, Dung Nham thú lại vọt tới, mang theo khí lưu cực nóng, muốn xé nát hắn.

Hít sâu một hơi, trường kiếm trong tay Cổ Mục rung lên, lại muốn một lần nữa chống đỡ. Giọng nói của đối phương vang lên lần nữa.

- Không nên chống đỡ. Thu hồi thanh kiếm vào chiếc nhẫn trữ vật!

- Không chống đỡ?

Nghe nói như thế, nhìn thấy được Dung Nham thú trước mắt vội vàng xông đến, Cổ Mục thiếu chút nữa ngất đi.

Công kích hung mãnh như vậy, không chống đỡ, còn không phải thoáng cái liền bị đánh chết sao?

- Nhanh!

Hắn đang do dự, giọng nói lại vang lên lần nữa.

- VÂng!

Tuy rằng trong lòng tràn đầy nghi ngờ, nhưng nghĩ tới sư thúc tổ thật sự muốn giết hắn, căn bản không cần phải phí nhiều tâm tư như vậy. Hắn cắn răng một cái, thu hồi trường kiếm vào chiếc nhẫn trữ vật, không có chút phòng ngự nào.

- Đưa đầu tới!

Vừa thu xong trường kiếm, câu tiếp theo của sư thúc tổ lại phân phó ra.

Thân thể Cổ Mục thoáng lảo đảo một cái, thiếu chút nữa từ trên phiến đá ngã nhào vào trong nham thạch nóng chảy.

Ngươi nói thu trường kiếm, không chống đỡ, ta cũng có thể tuân thủ, đưa đầu tới làm cái gì?

Sư thúc tổ, ngươi làm vậy là ngại ta chết không đủ nhanh sao?

Nếu thật sự đưa tới, nhìn khí thế đối phương hung hăng, còn không phải thoáng cái đã bị cắn rơi đầu, lập tức chết sao?

Đây căn bản không phải là thuần thú, mà là chịu chết có được hay không...

- Chuyện không chậm trễ, động tác phải nhanh!

Bên tai lại vang lên âm thanh thúc giục.

Hai người nói chuyện sử dụng chính là truyền âm. Mặc dù nói nhiều, trên thực tế thời gian mới qua hai lần hít thở. Dung Nham thú hung bạo mạnh mẽ vô cùng, đã đi tới khoảng cách không đến ba thước, bất cứ lúc nào đều sẽ cắn một cái xuống. Thời gian dĩ nhiên không kịp.

- Liều mạng!

Nhớ tới vị sư thúc tổ này thật muốn giết hắn, đã sớm nhân lúc lúc hắn hôn mê, kết thúc tánh mạng, làm sao có thể chờ tới lúc này mượn con vật này tới giết người? Hắn cắn răng một cái, không lại rầu rĩ nữa. Thân thể hắn đưa ngang một cái, đầu mạnh mẽ nghênh đón, mục tiêu nhằm thẳng vào cái miệng lớn dữ tợn của đối phương.

- Này...

Nội dung hai người truyền âm, Liêu Huân ở bên cạnh cũng không biết. Thấy đặc sứ chủ động chịu chết, hắn khiếp sợ đến mức thân thể run lên, sắp hôn mê.

Thuần thú, người ta đều là chuẩn bị thức ăn ngon, bảo vật, thu hút sự chú ý của man thú. Đây vẫn là lần đầu tiên thấy cầm đầu người đưa qua...

Dung Nham thú chỉ cần cắn xuống một cái, đừng nói là Chí Tôn đỉnh phong, cho dù thực lực mạnh hơn, cũng sẽ thoáng cái vỡ óc, chết tại chỗ!

Đặc sứ chết ở chỗ này, hắn vừa lên làm điện chủ cũng sẽ không cần làm nữa. Chắc hẳn sẽ lập tức bị tổng bộ điều qua, thẩm vấn mười ngày nửa tháng, sau đó sẽ bị độc chết.

Hắn vội vàng quay đầu lại nhìn về phía “Sư thúc tổ” đứng chếch một bên. Chỉ thấy hắn, mặt không đổi sắc, đứng lặng lẽ ở cách đó không xa, hoàn toàn không có chút sốt ruột nào.

- Sư thúc tổ...

Hắn không nhịn được la lên. Mới nói ba chữ, hắn đã thấy đối phương chỉ về phía trước.

Hắn vội vàng quay đầu lại nhìn. Vừa nhìn xuống, mắt hắn thoáng cái trợn tròn.

Cổ Mục đã cắm đầu vào trong miệng Dung Nham thú. Chỉ cần con vật này khép miệng lại, là có thể lập tức giết chết hắn. Dù thế nào cũng không nghĩ tới... vào thời khắc mấu chốt, Dung Nham thú không những không cắn, trái lại xoay người bỏ chạy.

Vừa rồi khí thế hung hăng, hận không thể băm thây Cổ Mục ra thành vạn đoạn, tại sao chủ động đưa đầu qua, trái lại nó lui về phía sau?

Đây là... tình huống gì vậy?

Không chỉ hắn choáng váng mơ hồ, Cổ Mục phía trên dung nham cũng lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Lần này, hắn đã chuẩn bị tinh thần mình chắc chắn phải chết, không nghĩ tới gặp phải một cảnh tượng như vậy.

- Đừng đờ người ra nữa. Tiến lên ôm cái đuôi của nó!

Đang lúc trong lòng tràn đầy nghi ngờ, bên tai hắn lại vang lên giọng nói của sư thúc tổ.

Trước đó hắn còn có chút do dự, lúc này nghe thấy nói như thế, hắn không có bất kỳ do dự nào, bàn chân đạp một cái ở trên phiến đá, toàn thân giống như là chim én bay ra khỏi mặt nước, lao vút lên cao, trong thời gian nháy mắt lại đuổi tới trước mặt.

Hai cánh tay hắn hợp lại, thoáng cái ôm lấy cái đuôi cực lớn của Dung Nham thú vào trong ngực.

Gào!

Bị ôm lấy đuôi, Dung Nham thú hoang mang một hồi, dùng sức vung lên. Nhất thời dung nham cuồn cuộn, tia lửa bắn ra bốn phía, rơi vào trên người của Cổ Mục, thiếu đốt khiến y phục của hắn lại thủng từng lỗ.

- Tiếp theo phải làm sao bây giờ?”

Cảm nhận được chân khí trong cơ thể sắp không ngăn cản được nhiệt lượng của dung nham, Cổ Mục vội vàng nói.

- Ôm chặt, không quan tâm tới động tác của nó!

Trương Huyền tiếp tục nói.

- Được!

Trong lòng sinh ra một sự ngoan độc, hai tay, hai chân Cổ Mục ôm lấy đuôi của con vật này. Bất kể đối phương giãy dụa như thế nào, hắn đều không buông tay. Về phần trên người, lúc này hắn cũng không quản được. Hắn không thể làm gì khác hơn là không ngừng vận chuyển chân khí, chống đỡ khí nóng bức từ bốn phía xung quanh tuôn trào tới.

Gào! Gào!

Bị ôm lấy đuôi, Dung Nham thú đầy phẫn nộ, không ngừng gào thét, muốn hất Cổ Mục ra. Nhưng động tác của nó lại càng lúc càng chậm chạp. Nó kiên trì không đến một phút, lại co quắp mềm nhũn ra, giống như một con rắn chết.

- Cái này...

Sau khi thấy con vật này biến thành như vậy, Cổ Mục thở phào nhẹ nhõm. Hắn không thể tin được, cảm thấy có phải mình đang nằm mơ hay không.

Vừa rồi khi mới đối chiến, con Dung Nham thú này hung bạo mạnh mẽ thế nào, hắn đã tận mắt nhìn thấy. Nó hận không thể xé hắn thành mảnh nhỏ. Thế nào... đưa đầu tới, nó không cắn, ngược lại lui về phía sau. Ôm lấy đuôi, liền biến thành như vậy?

- Được, mang nó lên bờ!

Trong lòng hắn vẫn đang do dự, bên tai lại nghe được phân phó.

- Vâng!

Lần này hắn không có bất kỳ nghi ngờ nào nữa. Bàn tay chộp một cái, chân khí điên cuồng phun ra, đã nhấc Dung Nham thú đang co quắp lên, bay vút đến.

Thời gian không lâu, một người một thú đi tới bên bờ.

Dung Nham thú vừa đến trước mặt, Trương Huyền đi hai bước tới trước mặt, cổ tay run lên. Mấy cây ngân châm hiện lên, bắn thẳng tới.

- Bảo nó thuần phục. Đáp ứng, giúp nó đột phá tu vi bây giờ. Không đáp ứng, chết!

Làm xong những điều này, Trương Huyền không nói thêm gì nữa, yên tĩnh đứng tại chỗ.

- Vâng!

Cổ Mục đi tới trước mặt Dung Nham thú, lặp lại lời nói của hắn một lần. Một lát sau, cái đầu cực lớn của con vật này từ từ quay qua, biểu thị thuần phục.

Rất nhanh khế ước được ký kết xong, hoàn toàn thu phục Dung Nham thú.

Liêu Huân đứng ở một bên ngây ra như phỗng.

Đã thấy thuần thú, nhưng chưa từng thấy qua lại nhanh như vậy!

Đây chính là man thú Chí Tôn đỉnh phong, thoáng cái liền thuần phục con người. Khó tránh khỏi... quá đơn giản!

Nếu như thuần thú đều dễ dàng như vậy, có phải hắn cũng có thể sát hạch thuần thú sư hay không?

Không chỉ hắn nghĩ như vậy, Cổ Mục cũng cảm thấy giống như nằm mơ.

Nếu như không phải con Dung Nham thú cực lớn vẫn luôn bên cạnh không ngừng cọ loạn, hắn cũng hoài nghi đây có phải là thật hay không.

- Sư thúc tổ...

Biết người làm ra kỳ tích này, chính là sư thúc tổ đứng cách đó không xa, hai người không kìm lòng được nhìn lại.

- Con Dung Nham thú này sinh sống ở trong dung nham, không có đồng loại, cũng không có đồng bọn, chưa bao giờ gặp gỡ qua sinh mệnh khác. Bởi vậy, nó trời sinh tính tình đa nghi, sợ hãi sự vật mới mẻ!

Biết bọn họ muốn hỏi cái gì, Trương Huyền giải thích.

Sinh sống một mình lâu này, đều sẽ tự bế, huống gì là man thú.

Man thú Chí Tôn đỉnh phong, đã không kém gì trí tuệ con người, một mình sinh sống ở sâu bên trong lòng đất sâu, ngay cả một sinh mạng cũng chưa thấy qua, đối với bất kỳ sự vật nào mới mẻ, đều tràn ngập hiếu kỳ và khiếp sợ.

- Ngươi liều mạng, muốn giết nó, nó tất nhiên cũng lại phản kháng, sẽ không suy nghĩ nhiều. Dung Nham thú trong dung nham, mặc dù không có bao nhiêu kinh nghiệm chiến đấu, nhưng chiếm ưu thế sân nhà, vẫn thắng không nổi!

Trương Huyền nói tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.