Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 260: Chương 260: Điền lão (2)




Hai người rầu rĩ. Vương Siêu ở một bên lại cảm thấy da mặt giống như cũng bị đánh tới đỏ ửng.

Vừa rồi hắn nói Trương Huyền nói rất vui vẻ, cũng cho rằng thân phận danh sư học đồ của Lục Tầm là chuyện ván đã đóng thuyền, không chạy đi được. Kết quả hắn lại phát hiện, mình ở trước mặt mọi người bị đánh vào mặt, còn là loại vô cùng tàn nhẫn này!

Nói người ta làm nền, làm bàn đạp để bay lên. Thế nào lại có cảm giác, náo loạn một hồi, Lục Tầm giống như làm nền và bàn đạp hơn?

Vừa rồi còn cảm thấy đối phương không biết liêm sỉ, chắc hẳn phải nhảy lầu... Phải nhảy lầu chính là chính hắn mới đúng!

Có thể...

Kể cả Vương Siêu và hai người Lục Tầm, Điền Long, đồng loạt nhìn về phía Hoàng Ngữ, Bạch Tốn.

Nếu nói trong mọi người, ai biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, nhất định là hai người bọn họ.

Một người là học đồ của Lưu sư, một người là học sinh của Trang sư.

Trương Huyền lại là do bọn họ tìm tới.

- Chúng ta... Cũng không biết!

Hoàng Ngữ vội vàng lắc đầu.

Ba sư chỉ nói với bọn họ nói, tìm Trương Huyền tới, cũng chưa nói muốn làm gì. Cho dù là các nàng bây giờ, trên đầu cũng đều là dấu chấm hỏi.

Ở trong lòng bọn họ, bất kể Lưu sư hay Trang sư đều nói năng thận trọng, cao cao tại thượng. Lúc này hai người lại giống như theo đuổi ngôi sao, quay xung quanh trước mặt Trương Huyền lão sư. Cho dù tận mắt nhìn thấy, bọn họ cũng cảm thấy không thể tin được.

- Nếu không... Đi qua xem thử?

Tất cả mấy người đều không hiểu nổi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Bọn họ không thể tiếp tục nhịn được nữa, đi theo sát phía sau.

Nhất là Lục Tầm. Ngày hôm nay không biết được đáp án, đừng nói ngủ, tức cũng có thể tức chết.

Trước đó vẫn tỏ vẻ cao ngạo, cảm thấy xem thường ở cùng một chỗ với Trương Huyền. Lúc này thì hay rồi. Ba đại danh sư dán sát vào người ta... Hắn bị ném tới trong góc...

Người này rốt cuộc có chỗ nào tốt? Khiến cho ba sư ngay cả liếc mắt nhìn ta cũng không muốn?

...

- Bệ hạ, Lưu sư, Trang sư, Trịnh sư, biết các ngươi tới đến, lão gia sai cho ta đặc biệt nghênh đón.

Mấy người còn chưa đi xa, một lão già lại tiến lên nghênh đón.

Đó là quản gia Điền phủ, Điền Cương.

- Ừ!

Lưu sư gật đầu.

Tuy rằng hắn rất muốn lập tức nói với Trương Huyền, mình có ý định thu hắn làm học đồ. Nhưng ở đây dù sao cũng là tiệc mừng thọ của Điền lão, không thể giọng khách át giọng chủ.

- Mời đi bên này. Lão gia đã ở chủ điện chờ.

Điền Cương đi trước dẫn đường.

- Trương lão sư, cùng đi đi. Điền lão là lão sư trà đạo của ta trước kia, tính tình hiền lành.

Lưu Lăng cười giải thích.

Đối mặt với thái độ thân mật của ba danh sư như thế, Trương Huyền không thể làm gì khác hơn là gật đầu đáp ứng.

Đi được mấy bước, hắn lại thấy Thẩm Truy bệ hạ đi tới đến trước mặt, cười lớn nhìn qua.

- Trương Huyền lão sư, ta đã sớm nghe nói về đại danh của ngươi. Quả nhiên anh hùng trẻ tuổi. Tương lai khẳng định sẽ có thành tích xuất sắc, nổi danh thiên hạ. Sau này, nếu như có nhu cầu gì, cứ nói với ta. Thiên Huyền vương quốc tuy rằng không tính là quốc gia lợi hại gì, nhưng trên vật tư cũng không thiếu. Chỉ cần chúng ta có thể tìm tới, nhất định sẽ dốc hết toàn lực, không chối từ!

Nghe được đối phương hứa hẹn, sắc mặt Trương Huyền càng cổ quái hơn.

Thẩm Truy bệ hạ có ý định lấy lòng, hắn tự nhiên có thể nhìn ra. Chỉ là... hắn là một lão sư học viện bình thường, có tư cách gì đáng để đường đường một quốc vương lấy lòng?

Lại nói, trước đó ngươi nghe được... là danh tiếng phế vật của ta...

Thế nào mấy ngày không gặp, mấy tên này đều giống như đổi thành người khác, thái độ tốt như vậy?

Mấy ngày qua ta vẫn ngụy trang thành Dương sư, còn chưa lấy thân phận Trương lão sư xuất hiện!

Trương Huyền có chút không hiểu nổi, rốt cuộc có chuyện gì phát sinh, khiến cho thái độ của những người này biến thành như vậy.

Chỉ có điều như vậy cũng tốt. Trước đó còn nghĩ, bọn họ có địa vị cực cao, dựa vào thân phận này của Trương Huyền rất khó tiếp xúc. Hiện tại xem ra, mình đã suy nghĩ nhiều...

Mấy ngày không để ý, thật không biết cái tên Trương Huyền này cũng đã trở nên lợi hại như vậy.

Khiến cho đường đường là bệ hạ, danh sư đều vội vàng nịnh bợ.

Thấy có ý định lấy lòng, người thanh niên đối diện khẽ gật đầu liền không nói thêm gì nữa, khuôn mặt không chút kinh ngạc, Thẩm Truy bệ hạ thầm than.

Không hổ danh là nhân vật có thể được ba danh sư coi trọng. Chỉ riêng phần tâm tính này cũng quá nổi bật.

Đổi lại thành những người trẻ tuổi khác, bệ hạ khích lệ vài câu, lại làm ra loại hứa hẹn này, tất nhiên sẽ dương dương đắc ý, tự cho mình siêu phàm. Nhìn người ta đi, trầm ổn bình tĩnh, không hề dao động. Phần trầm ổn này giống như núi thái sơn sụp đổ trước mặt cũng không thay đổi, lại khiến người bội phục.

Hắn âm thầm bội phục, nhưng không biết Trương Huyền làm đương sự, cũng không phải trầm ổn, mà là... thất thần.

Lại nói, mấy ngày qua ngụy trang thành Dương sư, đều tiếp xúc thành quen, từ lâu không có áp lực, đương nhiên tâm tính hắn thả lỏng.

Mấy người đi theo phía sau quản gia. Chỉ chốc lát bọn họ lại đi đến một tòa đại điện rộng lớn.

Vừa đi vào trong đó, lại ngửi được mùi trà thơm xông vào mũi, khiến tinh thần người ta thoáng cái trở nên thoải mái.

- Tới đây, ngồi đi!

Một lão già ngồi ngay ngắn ở vị trí chính giữa của đại điện. Trước mắt hắn là một bộ dụng cụ trà tinh mỹ. Nước nóng hình thành sương trắng, lượn lờ dâng lên. Mùi trà thơm chính là từ chỗ này bay ra.

- Thẩm Truy (Lưu Lăng, Trang Hiền, Trịnh Phi) ra mắt Điền lão!

Mấy người bước lên trước.

Trương Huyền đi theo ở phía sau, nhìn về phía lão già trước mặt.

Đại thọ chín mươi, thoạt nhìn lại không khác với bảy mươi cho lắm. Chòm râu trắng như tuyết. Từ phía xa nhìn lại, cho người ta một loại cảm giác tiên phong đạo cốt.

- Ừ!

Đáp một tiếng, lão già tùy ý khoát tay, vẫn chưa ngẩng đầu.

Cầm lấy chén trà, chậm rãi rót nước sôi vào trong. Lá trà nhất thời tản ra mùi thơm thoang thoảng. Bàn tay khẽ vuốt, trà cụ dường như tự mình mọc ra tay chân. Nước trà nóng hổi, được trực tiếp rót vào trong đó.

Một bộ thủ pháp, mây bay nước chảy lưu loát sinh động, cho người ta một loại thẩm mỹ đặc biệt. Còn chưa có uống được trà, lại khiến người ta tán thưởng không dừng, ánh mắt khó có thể rời đi.

Hoàn toàn là một loại hưởng thụ.

- Đây là trà đạo? Lợi hại!

Trước đó vẫn cảm thấy trà đạo không thể so sánh được với các loại luyện đan. Nhìn thấy được động tác của lão già này, hắn mới biết được có thể trở thành một trong những nghề của cửu lưu, quả nhiên không tầm thường.

- Mời!

Lão già ngoắc tay. Mấy thị nữ xung quanh đi tới, rót đầy chén trà bưng về phía Thẩm Truy bệ hạ và ba đại danh sư.

Tổng cộng sáu chén, phân ra bốn chén, còn lại hai chén.

Nước trà đưa ra, lão già xoa xoa tay, ngẩng đầu nhìn về phía mọi người. Lúc này hắn mới nhìn thấy Trương Huyền, không nhịn được sửng sốt.

- Vị này chính là...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.